Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Loan rời nhà từ sớm.

Lúc Chung Ngọc Hồng ăn sáng xong qua chỗ cô, quản gia nói: "Cô Thẩm đã

đưa cậu Tán ra ngoài từ sớm."

Bà cụ nhíu mày một cái, khóe mắt nhìn cô cháu gái nhỏ đang ngoan ngoãn ăn

cơm, trong lòng vô cùng khó chịu.

Hai đứa đều là con của cô ta, một đứa đi đến đâu đưa đến đấy, hận không thể

buộc trên lưng quần, một đứa khác lại bị bỏ ở nhà như bị vứt bỏ, chẳng thèm

qua tâm.

"Thanh Thanh, cháo có ngon không?" Chung Ngọc Hồng cười nói, giọng nói

nhỏ nhẹ.

"Ngon ạ!" Nói xong còn chép chép miệng.

"Vừa rồi quản gia nói, mẹ mang em trai ra ngoài, cháu có biết không?"

Cô bé gật đầu. Tất nhiên là cô bé biết, bởi vì cô bé cũng nghe thấy.

"Cháu... không có không vui à?"

"Dạ?" Cô bé nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt.

Vì sao cô bé lại phải không vui?

Chung Ngọc Hồng cắn răng: "Nhưng mẹ cháu không đưa cháu cùng đi ra ngoài

giống như đưa em trai đi."

"Không ra ngoài..." Cô bé nhanh chóng lắc đầu, cháo cũng không ăn nữa.

Nếu giống như em trai thì phải đánh bao cát, phải treo xà đơn, còn sẽ bị chú Nhị

Tử quát tới quát lui, cô bé không muốn đâu!

Dù không đến chỗ của chú Nhị Tử thì cũng là ở trong phòng của bác bác sĩ, mùi

rất thối, còn phải uống rất nhiều thuốc đắng.

Cô bé mới không ra ngoài đâu, không đi với em trai, cô bé sợ...

"Ôi, sao lại khóc?" Chung Ngọc Hồng vội vàng ném chiếc đũa, duỗi tay ôm cô

bé vào trong lòng ngực, vừa lau nước mắt cho cô bé, vừa kiên nhẫn nhẹ nhàng

dỗ dành: "Không khóc không khóc, bé cưng của bà nội, chúng ta không khóc

nhé! Khóc nữa sẽ biến thành con mèo, xấu xí, không đáng yêu chút nào..."

Cô bé dừng nước mắt, lại vẫn có chút thút tha thút thít: "Không... hức... không

đi..."

"Rồi rồi rồi, chúng ta không đi, không theo chân ở với bọn họ, bà nội đưa cháu

đến công viên chơi có được không?"

"Được ạ!"

"Haiz..." Thật là đứa bé đáng thương, mẹ ruột thiên vị em trai, Chung Ngọc

Hồng quyết định sau này phải đối xử với cháu gái tốt hơn gấp bội.

Tuy rằng bà ta cũng coi trọng cháu trai, cũng có quan niệm cổ nối dõi tông

đường, nhưng bà ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia như Thẩm Loan, bất

công rõ ràng như vậy!

...

Thẩm Loan dẫn Tán Tán rời con hẻm, rẽ phải ở đầu phố, băng qua đường, liếc

mắt một cái đã thấy xe của Nhị Tử.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, anh ta đưa tay từ bên trong kẹp lấy điếu thuốc.

Thấy Thẩm Loan đưa đứa trẻ đến, anh ta vội vàng bóp nát nó, bật công tắc lọc

không khí.

"Đến bệnh viện."

Nhị Tử hơi dừng lại, rồi tính toán, quả nhiên ---

Đến thời gian Tán Tán phải làm kiểm tra định kỳ.

Bệnh viện tư nhân ở trung tâm thành phố, do Thẩm Loan đầu tư.

Bác sĩ là một chuyên gia khoa nhi có uy tín ở trong và ngoài nước, họ Thang,

quốc tịch nước ngoài, hai năm trước bị Thẩm Loan lấy giá trên trời đào về trong

nước, ngoại trừ một bệnh nhân là Tán Tán ra, phần lớn thời gian đều nghiên

cứu, không làm công việc lâm sàng.

Biết bọn họ sắp tới cho nên đã sớm chờ ở phòng làm việc.

Thấy Thẩm Loan ôm đứa trẻ tiến vào, anh ta đứng dậy, khẽ gật đầu: "Cô

Thẩm."

"Làm phiền anh rồi bác sĩ Thang."

"Nên như vậy."

Chào hỏi đơn giản vài câu, lại hỏi một chút về tình trạng cơ thể gần đây của Tán

Tán, ngay sau đó là kiểm tra.

Mỗi tháng một lần, ngần ấy năm có lẽ đã rất quen thuộc quy trình như thế nào.

Thẩm Loan ngồi trên ghế bên ngoài, vừa chờ đợi vừa nói chuyện với Nhị Tử:

"Lấy được thiệp mời tiệc mừng thọ chưa?"

Người đàn ông gật đầu: "Lần này nhà họ Nghiêm phách lối hơn trước kia, mời

rất nhiều người, tất nhiên thiệp mời cũng phát ra không ít.

Nếu không, anh ta cũng không thành công dễ dàng như vậy.

"Nhưng tôi đề nghị cô vẫn nên ở cùng với người nhà họ Tống, như vậy càng

thuận lý thành chương."

Đương nhiên Thẩm Loan biết rõ điều này, nhưng mà...

"Tính toán cả hai bên đi. Có thể ở cùng tất nhiên là tốt nhất, nếu người nhà họ

Tống không muốn, tôi đây cũng chỉ có thể tự mình đi."

Tóm lại, đi là chắc chắn phải đi, chỉ khác nhau ở chỗ hao tốn sức lực nhiều hay

ít với dùng ít sức hay không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play