Lệ Hiểu Đàm nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa."

"Đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?"

"Trong cốp hết rồi."

Mười giờ sáng, Mercedes dừng trước một cửa núi.

Tài xế: "Chị Đàm, tới rồi."

Lệ Hiểu Đàm đẩy cửa xuống xe, vòng ra cốp sau lấy đồ.

Thẩm Loan đánh thức cô bé con: "Bé cưng, chúng ta tới rồi."

"Mẹ ơi..." Bé bám lấy cô làm nũng một lúc: "Chúng ta đến đây làm gì?"

"Thăm một người. Đi thôi, xuống xe."

Lệ Hiểu Đàm cầm theo túi nilon, bên trong đựng căng phồng, Thẩm Loan mỗi

tay dẫn một đứa, bốn người cứ như vậy vào núi.

Tối hôm qua có một trận mưa, mặt đất chưa khô, gió nhẹ thổi qua đồi núi phảng

phất mùi bùn trong không khí.

Non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng nhưng không phải chỗ để đạp thanh,

bởi vì —

Nơi đây là nghĩa trang!

Cửa núi là cổng nghĩa trang, bên cạnh có mấy cửa hàng bán hoa và nhang mở

bán.

Thẩm Loan vào một nhà cửa hàng bán hoa, mua một bó cúc trắng.

Trước mộ.

Thẩm Loan mặc đồ đen từ trên xuống dưới, khom người đặt bó cúc trắng

xuống, dựa nghiêng vào bia mộ.

Hai bé con cũng đều mặc áo khoác đen.

Lệ Hiểu Đàm lấy nhang và đồ cúng trong túi nilon ra, không nói gì bày biện

luôn.

Thẩm Loan cúi lạy ba cái, sau đó gọi cô bé con ra trước bia mộ, bảo bé quỳ

xuống, lạy trước mộ ba cái.

Sau đó là Tán Tán.

"Tiểu Mạn, tôi đưa hai đứa nhỏ đến thăm cô."

Trên ảnh chụp, người phụ nữ trẻ lúm đồng tiền như hoa.

"Cô ở dưới đó chắc đã gặp Tống Duật rồi chứ? Anh ta có nói cho cô biết anh ta

đã chết thế nào không? Hung thủ là ai? Có lẽ anh ta cũng không biết, cho rằng

anh ta mất mạng chẳng qua chỉ là một vụ tai nạn xe thông thường."

"Nhưng không sao, sớm hay muộn tôi cũng sẽ bắt được người đó, người không

chỉ muốn mạng cô mà cả Tống Duật cũng không tha."

Tay Lệ Hiểu Đàm đang cắm hương run mạnh, tro hương rơi xuống tay cô ta đỏ

cả mảng.

"Nửa tháng trước, tôi đã đưa hai đứa nhỏ trở lại nhà họ Tống, hôm nay là tiệc

nhận người thân, họ không chỉ sẽ thừa nhận thân phận của hai đứa nhỏ, cũng sẽ

thừa nhận cô. Không có bất cứ sự giả dối nào, từ đầu tới cuối chỉ có cô."

Là tiểu thư tay vịn, nửa đời phong trần lại sinh con cho Tống Duật.

Đây cũng là lý do vì sao Thẩm Loan mượn thân phận của Trương Mạn để trở lại

nhà họ Tống, đã biết rõ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, nhưng vẫn kiên trì

ngoài cái tên thì không hề sửa bất kỳ thứ gì trong tài liệu cá nhân.

Cô muốn Trương Mạn thoải mái hào phóng, vẻ vang mà được nhà họ tán thành

Tống! Được đồng ý có thân phận và địa vị.

Thẩm Loan vẫy tay với cô bé: "Thanh Thanh, con chào mẹ con một tiếng đi."

"Mẹ con?"

"Không phải mẹ, là cô ấy. Lần trước không phải đã dạy con rồi sao? Quên rồi?"

Thẩm Loan nhìn về phía ảnh chụp trên bia mộ.

"Không quên... Thanh Thanh có hai mẹ, một người ở đây" Cô bé sờ sờ Thẩm

Loan, nụ cười ngọt ngào, sau đó chỉ vào ảnh chụp: "Còn có một người ở đó."

"Ừm, thật thông minh! Đi trò chuyện với mẹ đi, được không?"

"Vâng." Cô bé chạy đến bên bia mộ, tay nhỏ mềm mại vuốt ảnh chụp: "Mẹ nói

mẹ cũng là mẹ, mẹ rất yêu con, cũng muốn chơi với con, nhưng mà mẹ đã đến

một nơi rất xa, không thể thường xuyên về gặp Thanh Thanh, nhưng không sao,

Thanh Thanh sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ..."

Giọng nói còn vương mùi sữa mềm mềm mại mại, không biết chết có nghĩa là

gì, cho nên vô ưu vô lo.

Chỉ cho rằng người mẹ này đang ở một nơi rất xa mà thôi.

Gió thổi qua, vén góc áo màu đen cũng thổi tan giọng nói của cô bé, Thẩm Loan

nhìn bức ảnh trên bia mộ của người phụ nữ gần đứa nhỏ, suy nghĩ dần dần bay

xa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play