Không phải sao?

Câu hỏi này vừa đánh thẳng vào linh hồn, mà cũng vừa lúc chọc trúng chuyện

mà Tống Khải Phong vẫn luôn rối rắm trong lòng—

Làm sao để giải quyết được Thẩm Loan?

Thừa nhận? Hay phải phủ nhận đây?

Hoặc là không tỏ thái độ, cứ để mặc nó như vậy?

Sau vài lần cân nhắc nhưng ông ta vẫn chưa thể suy nghĩ thông suốt, vậy mà đã

bị Thẩm Loan thọc trước một gậy.

Lần nói chuyện này đã chú định tan rã trong không vui.

Sau khi Thanh Thanh bị dọa khóc, Thẩm Loan dẫn hai đứa nhỏ trở về Tây viện.

Cơm chiều cũng do người giúp việc đưa tới.

Lúc này, tứ hợp viện "sống cách biệt, không ảnh hưởng lẫn nhau" cuối cùng

cũng đã hiện ra ưu thế, chỉ cần Thẩm Loan muốn là hoàn toàn có thể tránh chạm

mặt với người của nhà chính.

Buổi tối trong chính sảnh, trên bàn ăn cực kỳ yên lặng, ngoài âm thanh va chạm

của chén đũa ra thì không ai nói chuyện.

Ông cụ đen mặt, bà cụ rũ mắt.

Tống Chân cũng đã quen với điều đó.

Lúc này, chỉ khổ cho người hiếu động nói nhiều như Tống Kỳ, dưới bầu không

khí như vậy cả người khó chịu, cảm thấy cực kỳ khó nuốt.

Sau khi ăn xong, từng người lần lượt rời đi.

Ông cụ và bà cụ trở về phòng, nhìn dáng vẻ như có không ít lời muốn nói.

Tống Chân ra cổng nhà chính, Tống Kỳ cũng đuổi theo: "Anh Chân, chờ một

chút!"

Tống Chân dừng bước.

"Việc của Thẩm Loan... anh cảm thấy thế nào?"

Anh ta nhướng mày, không vội trả lời mà hỏi lại Tống Kỳ: "Em nói em thấy thế

nào trước đi."

"Em sao? Còn có thể thấy thế nào nữa? Chỉ có thể nói là chó không đổi được tật

ăn phân thôi. Phụ nữ mà xuất thân từ mấy chỗ đó thì cho dù cô ta bay lên cành

cao cũng chỉ có thể làm gà rừng, không làm được phượng hoàng đâu."

"Vậy sao?" Đáy mắt Tống Chân xẹt qua tia sâu xa.

"Chẳng lẽ không phải à?" Tống Kỳ nhìn không hiểu.

"Người phụ nữ này thông minh hơn chúng ta trong tưởng tượng nhiều."

"Wtf? Thông minh hả?" Tống Kỳ giống như nghe được chuyện gì không thể

tưởng tượng được, hai mắt trừng to: "Sao em lại không thấy thế? Nếu cô ta đủ

thông minh thì sẽ không phạm loại sai lầm nhỏ nhặt này khi chỉ mới được đón

về một ngày đâu!"

Đại gia tộc để ý chuyện gì nhất?

Một là huyết mạch để thừa kế, hai là danh dự của gia tộc.

Thẩm Loan làm vậy có thể nói là đang bôi đen cho toàn bộ nhà họ Tống, không

đánh đã khai thân phận "tiểu thư tay vịn" của mình, đã vậy còn không duyên cớ

gì còn để cho bên ngoài chê cười.

"Như thế mà gọi là thông minh, thì em đây chẳng phải là thiên tài à?" Khuôn

mặt Tống Kỳ cực kỳ khoa trương.

Tống Chân lắc đầu: "Em mới chỉ thấy được bề nổi của nó thôi, suy nghĩ cặn kẽ

chút mà xem, nếu cô ta không làm loạn như vậy, cũng không chọc ông cụ nổi

giận lôi đình, vậy đề tài cô ta được nhà họ Tống công khai thừa nhận cũng

không biết bị gác đến xó xỉnh nào rồi. Thời gian lâu dần, mọi người cũng lãng

quên thì sao có thể nhắc lại mấy chuyện này được. Chi bằng giống như người lỗ

mãng, đấu đá lung tung, chọc nát vấn đề này trước mặt ông cụ, buộc ông phải

đưa ra lựa chọn."

Tống Kỳ hít ngược một hơi khí lạnh: "Ý của anh là, Thẩm Loan cố ý làm như

vậy? Cô ta muốn danh phận sao?!"

"Đó chỉ là suy đoán của anh thôi, bởi vì không có bất kỳ chứng cứ nào có thể

chứng minh."

"Không phải...Loại người nằm ngửa bán thứ đó như cô ta, mỗi ngày đều nghĩ

đến mấy chuyện đó với đàn ông mà có thể nghĩ đến nghĩ những điều này sao?"

Hình như còn lợi hại hơn anh ta nữa.

Tống Kỳ không phục: "Anh Chân, có phải anh nghĩ cô ta quá phức tạp rồi

không? Chỉ là... Một người phụ nữ mà thôi?"

"Em đừng xem thường loại phụ nữ bò ra từ mấy loại chỗ như Mật Đường, các

cô ta có thể là sủng vật mà kim chủ nuôi dưỡng, cũng có thể là con chó lông xù

săn mồi nơi hoang dã—chỉ cần kiếm lợi, nghe tin lập tức hành động."

Tống Kỳ vẫn không tin.

Cũng may Tống Chân không có ý định thuyết phục anh ta, không cần phải

nhiều lời nữa, nâng bước đi phía trước.

"Này! Anh chân, anh đi đâu thế?"

"Chị dâu bị uất ức, người làm em chồng như anh đây đương nhiên phải an ủi vài

câu rồi. Còn nữa..."

"Anh—" muốn đi tìm Thẩm Loan sao?!

Tống Chân cắt ngang trước khi anh ta mở miệng, trong mắt lộ ra cảnh cáo:

"Em, không được đi theo."

Tống Kỳ: "?"

Lúc bóng dáng kia biến mất thì anh ta mới phản ứng lại, còn một câu còn chưa

hỏi——

Vì sao khi Chân ca nhận được điện thoại của lão Từ mà không đi bắt Thẩm

Loan, để anh ta đi làm gì?

Chẳng lẽ là... nhìn mình tương đối hung dữ hả?

Tống Kỳ nghĩ thầm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play