"Dơ bẩn?" Vẻ mặt Thẩm Loan không thay đổi nhưng giọng nói lại lạnh dần:

"Không phải anh cũng là khách quen sao? Nếu Mật Đường là hố phân thì cậu

Tống anh có khác gì... gậy thọc cứt?"

"Nhanh mồm dẻo miệng, không biết hối cải!"

Người phụ nữ nhìn anh ta, gằn từng chữ một: "Còn chưa tới lượt anh dạy bảo

tôi."

Tống Kỳ cười nhạt: "Vớt đàn cũng chỉ là vớt đàn bà, dù có thay đổi quần áo,

thay da đổi thịt thì cũng vẫn không rửa sạch được sự bẩn thỉu trên người."

"Đúng vậy, nhưng người đàn bà được vớt trước mặt anh là đàn bà của anh trai

anh, nghiêm túc mà nói, anh còn phải gọi tôi một tiếng..."chị dâu" mới đúng."

"Không biết xấu hổ! Cô cho rằng ông cụ đồng ý đón cô về thì cô có thể danh

chính ngôn thuận trở thành cháu dâu trưởng của nhà họ Tống sao? Đừng có mơ!

Cho dù cô có sinh cho anh Duật hai đứa con thì sao? Đứa bé là đứa bé, cô là cô,

trên người chúng chảy dòng máu Tống thị, còn cô thì sao? Cô là cái quái gì

chứ?"

Kẻ thứ ba chỉ biết dựa vào sự cưng chiều của đàn ông.

Nhưng Tống Duật đã chết, lợi thế thượng vị của cô đã mất hết, dù đã bước vào

được ngôi nhà đó thì cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc vào người khác.

Túm cái gì?

Thẩm Loan không phát giận, nghe vậy, vẻ mặt vẫn không nóng không lạnh như

cũ, giọng nói vẫn đều đều không nhanh không chậm: "Tiếng "chị dâu" không liên

quan gì đến chuyện nhà họ Tống không thừa nhận, chỉ cần tôi là người phụ nữ

của Tống Duật, anh bắt buộc phải gọi."

"Nhưng tôi không gọi, cô có thể làm gì tôi chứ?" Cười khinh miệt, ánh mắt ác

liệt.

"Tôi tất nhiên không thể làm gì, xã hội pháp trị, không thể kéo anh ra ngoài

đánh một trận, hay là tát một cái thật sướng tay vào mặt anh? Tôi không làm thế

chỉ để an ủi bản thân — Trên đời này không phải tất cả mọi người đều không

hiểu lễ phép, được dạy dỗ, có người vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc, thật ra bên

trong lại thối rữa. Tôi là người lớn không chấp tiểu nhân, tha thứ cho anh ta lần

này."

"Đánh rắm!" Giận không thể át.

Lúc này, Lệ Hiểu Đàm dẫn hai đứa bé từ trên lầu xuống.

Thẩm Loan không nhìn Tống Kỳ nữa, đi qua, mỗi tay dắt một đứa: "Hôm nay

chơi vui không?"

"Hì hì! Vui ạ ~" Đây là cô bé con.

Tán Tán im lặng gật gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Nói xong, dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho lão Từ.

Đầu kia rất nhanh đã nghe máy: "Cô Thẩm, về sao?"

"Ừm."

"Xe dừng ở đầu phố, mọi người đi mấy bước là có thể thấy."

"Được."

Toàn bộ quá trình, Tống Kỳ đều bị coi như không khí.

Anh ta cắn răng, tức muốn hộc máu đuổi theo.

Lệ Hiểu Đàm nhìn hướng hai người rời đi, không nhịn được nhăn mày.

Thẩm Loan ngồi Bentley và Tống Kỳ lái chiếc Lamboghini đỏ rực một trước

một sau đến Tống trạch.

Lão Từ xuống xe, vòng ra ghế sau, mở cửa cho Thẩm Loan, Thẩm Loan ôm hai

đứa nhỏ xuống xe, tiếp nhận chuyện này rất thản nhiên.

Cảnh này rơi vào mắt Tống Kỳ lại thêm một nét xấu!

Thật sự coi mình là chủ nhân?

Sau khi vào nhà, Thẩm Loan lấy dép thay người làm rồi lại tự tay đi vào cho hai

đứa nhỏ rồi mới đi vào phòng khách.

Tống Khải Phong, Chung Ngọc Hồng, Tống Chân đều ở đó, còn cả Tống Kỳ về

sau, mấy người ngồi trên sô pha, thật sự có vài phần tam đường hội thẩm.

Chỉ tiếc, Thẩm Loan không có hứng thú, cũng không rảnh phản ứng lại, lập tức

đi về hướng Tây viện.

Những người này muốn thể hiện, giả vờ thâm trầm, muốn cô mở miệng trước,

muốn nắm quyền chủ động, ngại quá, vậy các người cứ tiếp tục đi, cô không

tiếp.

"Tiểu Thẩm, cháu chờ một chút." Người mở miệng là bà lão.

Thẩm Loan dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt dò hỏi.

"Đến đây, con ngồi bên này, tôi có chút việc muốn hỏi cháu." Chung Ngọc

Hồng cười vẫy tay với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play