Thẩm Loan được nửa dìu nửa đỡ đưa đến sân sau.

Nói là sân sau nhưng thực chất đó là nơi rửa rau rửa bát, chỉ cách một căn

phòng bếp là khu vực ăn uống.

Phòng bếp được thiết kế nửa mở, có kính trong suốt để khách hàng xem chi tiết

quy trình sản xuất.

Bên trong có hai nhân viên, một người đánh gia vị còn người kia vớt mì sợi, bận

trước bận sau, chân không chạm đất.

Mặc dù Tam Tử để Thẩm Loan và bà chủ đi vào, nhưng hai con mắt của anh ta

vẫn nhìn chằm chằm không chớp qua tấm kính trong suốt.

Dù biết rằng Thẩm Loan không thể trốn thoát trong trạng thái này, nhưng vốn

bản tính cẩn thận nên anh ta vẫn đề cao cảnh giác.

Chỉ thấy cô được bà chủ đưa đến bồn rửa mặt, chống tay lên thành bồn, cúi đầu

xuống, mái tóc dài xõa ngang vai che hết biểu cảm của cô.

"Cô bé, con không sao chứ?" Bà chủ nắm chặt tạp dề, trong mắt đầy vẻ quan

tâm.

"... Hơi buồn nôn một chút, chỉ cần nôn ra là được."

"Say tàu xe sao?"

"Chắc vậy." Cô lạnh lùng cong môi, giễu cợt không nói nên lời.

"Cô có một chai hoắc hương chính khí ở trên lầu. Cô lấy cho con một chai,

nhưng tốt nhất là con nên đến hiệu thuốc gần đó mua một ít thuốc về uống..."

"Được, con có thể mượn điện thoại của cô không? Con để quên điện thoại trên

xe rồi, chỉ gửi một tin nhắn cho một người bạn, nói anh ta mua thuốc trước, làm

vậy giúp tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều."

"Tất nhiên là được rồi!" Nói xong bà ấy định lấy điện thoại từ trong túi ra.

Hai mắt Thẩm Loan căng thẳng, với độ cao này, cùng lớp kính trong suốt bên

ngoài nhất định sẽ bị Tam Tử nhìn thấy!

Đôi chân cô mềm nhũn, đột nhiên ngã xuống đất.

Bà chủ sợ hãi, cũng không lấy điện thoại nữa, nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô.

"Con không sao" Thẩm Loan ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm ngực, nhìn qua

giống như cực kỳ buồn nôn: "Cô có thể cho con mượn điện thoại trước được

không?"

"Được, con cầm lấy đi—"

"Cảm ơn." Cô bình tĩnh khoanh tay lại, chậm rãi đứng lên với sự giúp đỡ của bà

chủ.

Toàn bộ quá trình diễn ra không quá ba mươi giây, cho nên Tam Tử ngay từ đầu

chỉ cau mày, sau đó nhìn thấy Thẩm Loanđứng dậy trở lại trong phạm vi tầm

mắt của anh, nên dễ dàng bỏ qua, không suy nghĩ nhiều.

Bà chủ: "Vậy thì con ở đây rửa mặt một chút, được chứ? Cô lên lầu tìm hoắc

hương chính khí cho con..."

Thẩm Loan gật đầu cảm ơn lần nữa.

Trong khi bà chủ rời đi, Thẩm Loan vặn vòi nước, làm nước bắn tung tóe.

Cô ghé sát vào vòi nước, trong miệng uống một ngụm nước, lại phun ra, lặp đi

lặp lại nhiều lần, cuối cùng đem cả khuôn mặt của mình xuống dưới dòng nước,

mái tóc dài buông xuống hai bên hoàn toàn che khuất khuôn mặt.

Từ góc nhìn của Tam Tử, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của người phụ nữ,

cũng như vòi nước không ngừng chảy.

Đúng lúc này, Thẩm Loan cầm điện thoại di động lên, soạn tin nhắn nhanh nhất

có thể,nhập số mà cô đã sớm in trong đầu vào ô người nhận, cuối cùng bấm gửi.

Trước khi bà chủ trở lại, cô đã xóa sạch mọi dấu vết, sạch sẽ.

"Cô gái, hoắc hương chính khí... A! Đây là nước lạnh, làm sao có thể rửa mặt

như vậy?" Nói được một nửa thì kêu lên, bà chủ vội vàng tiến lên tắt nước thay

cô.

Khuôn mặt Thẩm Loan tái nhợt, cô cười nhẹ: "Con dùng điện thoại xong rồi,

cám ơn cô."

Vừa nói, không đợi bà chủ duỗi tay ra nhận lấy, cô đã lập tức đút vào túi tiền lẻ

ở giữa tạp dề.

"Nước hoắc hương chính khí ở đây, con mau uống đi. Đừng tắm rửa bằng nước

lạnh như vậy nữa, hiện tại còn trẻ nên không cảm thấy, đến khi lớn tuổi hơn, cơ

mặt sẽ co rút, lúc đó hối hận cũng không kịp nữa rồi!"

"Được, con nhớ kỹ rồi." Thẩm Loan mỉm cười, mi mắt cong cong.

Cô chủ đột nhiên phát hiện ra rằng, chỉ một chốc lát thôi mà sắc mặt của cô đã

tốt hơn rất nhiều, hai má của cô cũng trở nên hồng hào hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play