"Huyện Vân."

Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Phía bắc?"

Sở Ngộ Giang gật đầu: "Từ góc độ quy hoạch đường xá, đối phương chắc đã bỏ

con đường đi về phía đông ngắn nhất, nhanh nhất và tiện nhất, chuyển hướng

sang phía tây, đi đường quê, đường huyện, cuối cùng xuất hiện là ở đường tỉnh

S203, lái chiếc Audi Q7 đen."

"Có xã định được vị trí cụ thể của chiếc xe này không?"

Sở Ngộ Giang gật đầu: "Có! Ở đây..." Anh ta lấy ra chiếc máy tính bảng được

trang bị hệ thống, mở màn hình theo dõi vệ tinh lên, giây tiếp theo, sắc mặt thay

đổi rõ rệt.

"Sao lại biến mất?! Rõ ràng vừa rồi vẫn còn mà." Đôi mắt khiếp sợ, đầu ngón

tay lướt trên màn hình run nhẹ.

"Thiết bị phát hiện chống vệ tinh." Quyền Hãn Đình cắn răng: "Chắc đã lại thay

xe."

...

Thẩm Loan bị nhét vào ghế sau của chiếc Mercedes-Benz, nửa ống thuốc đêm

qua không có tác dụng gì trong cơ thể cô.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng tay chân đã hồi sức, không còn choáng váng.

Trong nháy mắt, cô suýt không kiềm chế được bản thân, muốn đẩy cửa xe, cất

bước chạy trốn.

Trái tim đang đập loạn xạ, nhưng lý trí lại nói cô không thể!

Hai con sói kia còn đang âm thầm quan sát, cô giả vờ suy yếu cũng chỉ có thể

tạm thời khiến họ mất cảnh giác, không thể khiến họ mất phòng bị.

Nếu lúc này nhanh chân, hậu quả khả năng là bị điên cuồng đuổi theo, sau đó bị

cắn nát cổ họng.

Cho nên, không thể gấp, phải đợi...

Buổi tối, ba người ở trong một căn nhà trọ thuê trên mạng từ trước, hai phòng

một sảnh, có phòng bếp và nhà tắm, căn nhà không quá mới, nhưng được thu

dọn rất sạch sẽ.

Lần này, Thẩm Loan bị sắp xếp ở trong phòng không có cửa sổ, tuy không gian

chật chội, không khí cũng không lưu thông, nhưng ít ra không cần phải như tối

hôm qua ở cùng phòng với hai người đàn ông.

Sau khi để cô vào phòng, tam tử ở trong nhà tuần tra một vòng, thu hồi tất cả

các vật cứng có thể dùng làm vũ khí sắc bén, ngay cả tay nắm trên tủ quần áo

kiểu cũ cũng không tha.

Cuối cùng chỉ để lại tủ quần áo và giường, và tủ đơn bên trái đầu giường.

Nếu không phải tủ quần áo dọn tốn công, mà tủ đầu giường đã bị mốc, không dễ

di chuyển thì có khi cũng sẽ bị khiêng đi.

Tam tử khá bốc đồng, nhưng ở phương diện này lại rất cẩn thận.

Lau dọn phòng sạch sẽ, chuẩn bị thay thuốc.

Tam tử lui ra ngoài, người đàn ông cầm cồn, tăm bông và băng gạc đi vào,

phóng khoáng ngồi xuống mép giường.

"Chìa tay ra, quay lưng lại." Lời ít ý nhiều.

Thẩm Loan làm theo.

Anh ta tự tay dỡ băng gạc, nhẹ nhàng không dính sợi lông vào vết thương,

nhưng cũng không thô lỗ, bỗng nhiên mày nhíu chặt.

Đáng tiếc Thẩm Loan nghiêng người, không thấy được, chỉ nghe thấy giọng nói

âm trầm của người đàn ông đột nhiên vang lên —

"Cô đã làm gì? Miệng vết thương vì sao lại lâu lành như vậy?"

Thẩm Loan lập tức giật mình, trong lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn, nhưng

gương mặt lại không mảy may, giọng nói trước sau như một, lạnh nhạt coi

thường, thậm chí còn nhiễm sự mỉa mai —

"Làm cái gì? Lời này không phải nên hỏi các người, ngược lại sao lại hỏi tôi?"

Nếu cô không bị trói, không bị bắt tiêm một thứ thuốc không rõ lai lịch; không

bị quăng quật như đồ chơi, tay chân cũng sẽ không mềm nhũn, cả người không

có sức; có sức đứng vững thì sẽ không té ngã; không té ngã cũng sẽ không làm

đổ chậu hoa, mảnh vỡ chui vào thịt...

Xét đến cùng, sai là do hai người, anh ta còn mặt mũi chất vấn cô? Thẩm Loan

cười lạnh.

"Dựa theo tốc độ khép lại bình thường, chút vết thương nhỏ này phải tốt lên từ

sớm, nhưng bây giờ trên băng gạc lại có máu, chứng tỏ kết vẩy cũng khó, tôi

cảm thấy rất lạ."

Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh, lời nói ra cũng có nề nếp, so với dáng

vẻ lưu manh của tam tử, anh ta giống một anh nông dân hiền hậu, cách nói

chuyện cũng giống người xưa, không hề nói mấy lời vô lễ.

Thẩm Loan kéo khóe miệng: "Phải không? Tôi cũng cảm thấy lạ." Trào phúng,

châm biếm, cảm thấy anh ta đang cố ý xoi mói.

Ánh mắt gần như khắc nghiệt của người đàn ông rơi vào mặt Thẩm Loan khi cô

nói chuyện, nhìn thấy đôi môi đang cong cong chế giễu, như muốn nhìn ra điều

gì đó.

Chột dạ, né tránh, hay một chút chần chờ và nghiêm trọng, anh ta có đủ lý do để

nghi ngờ cô.

Nhưng mà trên thực tế, nụ cười của người phụ nữ ngoài sự châm chọc còn đâu

không có gì.

Người đàn ông bình tĩnh thu lại ánh mắt, xử lý vết thương cho cô.

Thẩm Loan: "Tôi phải dùng nước."

"?"

Không được đáp lời, cô lại nhấn mạnh lại lần nữa: "Tôi đã ba ngày không rửa

mặt."

"... Được."

Thấy người đàn ông đã buông lỏng, ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe: "Anh không

muốn mạng của tôi."

Cô dùng câu trần thuật, giọng điệu khẳng định.

Tay cầm tăm bông dừng lại, người đàn ông vẫn chưa tiếp lời, dường như hai từ

"yên tĩnh" và "trầm mặc" đã khắc vào xương cốt anh ta.

"Có thể nói cho tôi biết là ai đã sai anh làm vậy không?"

"Không thể."

"..."

"Được rồi, nếu ngày mai lúc đổi thuốc tôi lại phát hiện vết thương bị nứt, băng

gạc có máu, tôi không ngại khiến cô chảy thêm máu đâu, dù sao cũng không

chết được, tôi mới có thể báo cáo kết quả." Nói xong, lấy cồn thu tăm bông

đứng dậy đi ra ngoài.

Đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên dừng chân: "Không phải phải dùng nước sao? Cô

chỉ có mười phút."

Thẩm Loan cắn răng, giây tiếp theo quyết đoán đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Khuỷu tay bị thương, cô một lần lại một lần cậy vẩy, chỉ có đau đớn mới có thể

kích thích đại não, nhưng không dám để dính nước.

Thử nghĩ mà xem, một khi bị nhiễm trùng phát sốt, cơ thể vượt quá phạm vi

khống chế, sự mệt mỏi và suy nhược về mặt dược lý sẽ trở nên chệnh choạng

bệnh lý, cái trước cô có thể khống chế, nhưng cái sau lại không cách nào khắc

phục.

Tới lúc đó, cô sẽ trở nên vô cùng bị động.

Cho nên, miệng vết thương không thể bị dính nước, Thẩm Loan tìm được màng

bọc thực phẩm từ tủ lạnh, quấn một vòng lại một vòng.

Hành động của cô lọt vào mắt người đàn ông, sự nghi ngờ lúc trước lập tức bay

mất một nửa.

Thẩm Loan nói "dùng nước", không phải tắm rửa.

Ở nơi này, dưới tình huống thời gian có hạn, ở ngoài lại có hai tên bắt cóc như

hổ rình mồi, ngay cả quần áo cô cũng không dám cởi, chỉ dùng nước xoa xoa,

bảo đảm bản thân không có mùi.

Cho nên, toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến tám phút.

Từ phòng tắm ra, qua phòng khách, cô nghe thấy tiếng tranh chấp, thỉnh thoảng

còn có cả tên cô.

Lúc cô cẩn thận nghe lại cho rõ thì âm thanh đó lại đột nhiên im bặt.

Hai người đó đã phát hiện ra cô.

Tam tử đột nhiên đứng dậy đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nói không nên lời, môi cười

lạnh như một con rắn độc trong một góc đang thè lưỡi.

"Giỏi quá ha?" Anh ta nói.

Thẩm Loan mặt mày trầm tĩnh, không có thể hiện bất cứ cảm xúc gì mà anh ta

muốn nhìn.

"Con mẹ nó trưng gương mặt như người chết muốn ai ghê tởm?! Mày tốt nhất

cứ thức thời như mày đang cố thể hiện như bây giờ, nếu không..." Anh ta đè

thấp tiếng, thò lại gần, cắn răng gằn từng chữ một: "Đừng thấy nhị ca dễ nói

chuyện, cứ thuận theo cô là tôi không trị được cô."

Thẩm Loan nheo mắt.

Tam tử: "Không thể giết mày, thì sẽ có cách khác khiến mày sống không bằng

chết."

Nói xong, cũng mặc kệ cô có phản ứng gì, trực tiếp ghìm chặt vai Thẩm Loan

kéo vào phòng.

Mà người đàn ông ngồi trên sô pha cách đó không xa, khóe mắt đã nhìn thấy hết

mọi chuyện nhưng lại không động đậy.

Thẩm Loan không bị Stockholm, chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông hàm

hậu kia nhìn qua thành thật thì thật sự thành thật, cũng cũng không cảm thấy

người đàn ông đó có thể giúp cô lúc mấu chốt.

Tuy anh ta giúp cô đổi thuốc, không giống tam tử nói năng ghê gớm, còn cho

phép cô rửa mặt, nhưng thì sao chứ?

Bọn bắt cóc chính là bọn bắt cóc, chỉ bằng chút việc tốt nhỏ nhoi là có thể xóa

sạch mọi tội ác của chúng?

Từ lúc hai người này bắt đầu bắt cóc cô, trong lòng Thẩm Loan đã phán họ tử

hình, cho nên sau đó có xảy ra bất cứ chuyện gì, làm gì, cô đều không thể nhân

nhượng nhẹ tay.

Vì không để bản thân bị thương, cũng để đối phương cảm thấy cô có bao nhiêu

"yếu đuối vô lực", Thẩm Loan rất thuận theo để bị "kéo đi".

Tam tử lấy kim tiêm ra, vẫn giống mấy lần trước, chỉ rút một nửa thuốc.

Thuốc phát tác, Thẩm Loan mơ mơ màng màng nhắm mắt.

Trên thực tế vẫn chưa ngủ, cô đang đếm đếm, lần này lại càng lâu hơn lần trước.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã tiếp tục xuất phát.

Trong lúc đó lại đổi sang chiếc xe khác, giống như đang... trốn ai.

Trong lòng Thẩm Loan hiểu rõ, đoán chắc là chuyện Quyền Hãn Đình đã bắt

đầu hành động.

Sau mấy ngày, lịch trình càng lúc càng gấp gáp, rất nhiều lần buổi tối cũng

không nghỉ, trực tiếp thức suốt đêm, hai người đổi lái.

Tam tử càng ngày nói càng ít, mặt mày thường xuyên thể hiện không kiên nhẫn

và nôn nóng mà không rõ nguyên do, ánh mắt nhìn Thẩm Loan cũng từ từ

không tốt, giống như cô đã làm ra chuyện gì tày đình.

Mà càng ngày càng không nói, không rên một tiếng, Thẩm Loan chỉ có thể từ

tần suất gia tăng số lần hút thuốc trong một ngày của anh ta để đoán trong lòng

anh ta đang không bình tĩnh.

Trước lúc đến nơi một ngày, cách thời gian Thẩm Loan mất tích đã qua một

tuần.

Đêm đó, tam tử mua bữa ăn khuya và hai vại bia.

Người còn lại tiếp tục gọi điện trên ban công sau khi đã sắp xếp xong mọi thứ.

Thẩm Loan có thể cảm nhận được sắp được giải thoát và tâm trạng như đang đi

trên lớp băng mỏng trên người hai người này.

Đã hưng phấn, lại lo lắng.

Rất nhiều chuyện thường sinh biến trong lúc mấu chốt, ví dụ thất bại trong gang

tấc có không ít.

Thẩm Loan biết, người đứng đằng sau sai họ bắt cóc cô sắp trồi lên mặt nước.

Có lẽ vào ngày mai...

"Nhị ca, đã liên lạc được rồi sao?"

"Ừm."

"Khi nào?"

"Ngày mai."

Đôi mắt Tam tử phát sáng: "Còn không đến mười hai tiếng nữa, chờ chúng ta

một tay giao người, một tay lấy tiền là có thể hoàn toàn rời khỏi đây, không cần

phải lo lắng đề phòng, trốn trốn tránh tránh, sợ sẽ bị... tìm được."

Hai chữ kia, gia tộc kia, tam tử mân mân môi, không thể nói ra khỏi miệng.

"Nhị ca, anh nói chúng ta có thể thoát thân sao?" Trong mắt Tam tử thế mà lại

sợ hãi.

"Sẽ!" Người đàn ông giương mắt, chém đinh chặt sắt: "Chúng ta sẽ thoát khỏi

gia tộc kia, ra nước ngoài có cuộc sống mới."

Trong lòng tam tử chắc chắn, kéo ra một vại bia qua: "Nâng ly vì một cuộc sống

mới."

Người đàn ông giơ tay nhận, ngửa đầu uống, trong lòng lại không vui sướng

sảng khoái như vẻ bề ngoài, anh ta lo lắng không kém gì tam tử.

Ngoài gia tộc đó, còn có Quyền Hãn Đình mấy ngày này không dứt ra được.

Bọn họ tuy đã can thiệp vào việc theo dõi vệ tinh bằng các phương tiện đặc biệt,

lại không tránh khỏi phương pháp điều tra truyền thống nhất, nguyên thủy nhất.

Bọn họ trốn đến yên lặng không một tiếng động, Quyền Hãn Đình vẫn như cũ

có thể theo đuổi không bỏ.

Càng tới gần ngày giao dịch, cái loại cảm giác như đi trên dây này càng rõ ràng,

ai cũng không biết ngày mai nghênh đón bọn họ sẽ là bình yên vô sự, hay là...

tan xương nát thịt!

Hai người mỗi người một vại bia, ăn khuya uống cạn, kiềm chế không uống

nhiều.

Không say rượu.

Tất nhiên, Thẩm Loan cũng sẽ không ngu đến mức cho rằng bọn họ sẽ tự chuốc

say bản thân, khả năng đó bằng không.

Cho nên —

Cô không có cơ hội chạy trốn, cho dù hiện tại thuốc đã không còn tác dụng với

cô.

Lúc sắp ngủ, tam tử lại tiêm cho cô nữa mũi, Thẩm Loan có thể cảm nhận được

bàn tay tiêm thuốc của anh ta đang run rẩy, bởi vì — kích động.

Sau đó rút kim tiêm ra, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Trong phòng, Thẩm Loan nhắm mắt nằm thẳng, suy nghĩ lại bắt đầu nhanh

chóng xoay chuyển.

Trốn hay ở?

Cô sờ sờ khăn trải giường bên cạnh, một chỗ không phồng lên quá rõ ràng, giấu

một chiếc đinh mà cô nhặt được từ tủ đồ cũ của nhà trọ.

Cả một đường, đinh sắt bị cô thường xuyên miết miết mà đã nhẵn bóng, vì cô

cố dùng sức mài mà nhọn hoắc.

Chỉ cần giấu trong tay, nhân lúc đối phương không chuẩn bị, lại nhắm ngay

huyệt Thái Dương ấn mạnh xuống...

Nếu muốn chạy trốn thì kiểu gì cũng phải đổ máu.

Thẩm Loan vốn không nên do dự, nhưng cô lại muốn biết người đứng đằng sau

muốn bắt cóc cô là ai.

...

Mặt trời đúng hẹn mọc lên, hôm nay, không gấp gáp đi đường như mấy hôm

trước.

Lúc Thẩm Loan tỉnh lại cũng không xóc nảy trên xe.

Cuối cùng, cô vẫn quyết định ở lại.

Chín giờ sáng, ba người ngồi trên một chiếc Bentley màu đen.

Thay người lái xe, là người có cánh tay to lớn xăm hình.

Anh ta lái chiếc xe này đến đặc biệt để đón họ.

Ánh mắt sắc lạnh đảo qua Thẩm Loan, rất hứng thú đánh giá một hồi, rồi sau đó

quay đầu nhìn về phía hai người kia —

"Không ngờ hai người các anh lại thật sự có bản lĩnh đưa người đến đây, thâm

tàng bất lộ nha, anh nói đúng không, Nhị Tử?" Ánh mắt anh ta băn khoăn cuối

cùng rơi xuống người đàn ông trầm mặc ít lời, mà hoàn toàn vứt bỏ tam tử.

Thẩm Loan thế mới biết, hóa ra người đàn ông này tên là — Nhị Tử!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play