Cùng lúc đó trong nhà chính.

Nhị tử ngồi với tam tử, một người châm điếu thuốc trên tay, khói mơ màng vấn

vít, bà già đứng trước mặt, đang y y a a, không ngừng khoa tay múa chân.

"Chị Lâm nói, lúc đỡ Thẩm Loan từ WC ra, cô ta còn không có sức để đi, chỉ có

thể vịn cả người vào bà ta. Lúc sắp vào cửa, Thẩm Loan không cẩn thận đá phải

bậc thang, khiến chậu hoa rơi xuống, sau đó thì chúng ta lao ra rồi nhìn thấy

cảnh đó."

Nhị tử rút điếu thuốc, thần sắc không rõ: "Đi kiểm tra mấy mảnh vỡ của chậu

hoa đi."

Tam tử thoáng nghĩ liền hiểu được mấu chốt trong đó, lập tức nhận lệnh, nhanh

chóng đi xem.

Rất nhanh, anh ta đi vòng vào, thấp giọng báo cáo: "Đủ cả, không mất."

Mảnh vỡ đủ cả hoàn chỉnh, nói cách khác, Thẩm Loan không giở trò giấu vũ khí

sắc bén, vậy thì tại sao cô lại vẫp ngã? Thậm chí không tiếc giá nào làm bản

thân bị thương.

"Nhị ca......"

"Đừng lơ là chú ý, đến lúc này, đã không còn đường rút lui, không thành công...

chỉ có mất mạng."

Sau gáy tam tử chợt lạnh, đôi mắt cũng trầm trọng hẳn lên: "Em sẽ chú ý."

"Để đảm bảo an toàn, đêm nay tiêm cho cô ta nửa ống."

"Vâng."

Trăng lên giữa trời, ban đêm yên tĩnh vang lên âm thanh mở khóa.

Giây tiếp theo, trong phòng ánh đèn sáng chưng.

Thẩm Loan híp híp mắt, điều tiết mắt để thích ứng với ánh sáng.

Cô nằm thẳng, gương mặt tam tử không có ý tốt ngay sát mặt cô, cười xấu xa

lấy ra một kim tiêm có thuốc.

Thẩm Loan quay đầu đi, không nhìn.

Lẳng lặng cảm nhận đau đớn từ cánh tay, khóe mắt lại thoáng nhìn phần thuốc

tiêm vào nhưng chỉ một nửa, sau đó người đàn ông nhanh chóng rút kim tiêm

ra, đặt lại vào hộp vô trùng nhiệt độ thấp.

"Thẩm Loan, tôi cảnh cáo cô, thành thật chút đi, đừng ra vẻ, nếu không tôi sẽ để

cô hối hận không kịp!"

Nói xong những lời tàn nhẫn, tam tử xoay người rời đi, cửa bị đóng rầm lại, tất

nhiên, cũng không quên khóa lại.

Thẩm Loan lại chỉ coi như anh ta đang đánh rắm, có nói cũng không để tâm.

Bây giờ cô đang dồn hết tất cả lực chú ý vào cơ thể mình, cảm nhận được thuốc

đang chảy trong mạch máu, lan ra toàn thân, dược tính phát tác, cô bắt đầu cảm

giác được rất rõ ràng cả người không có sức, mà quá trình này liên tục trong lúc

cô đếm từ 1 đến 200.

Kế tiếp, chính cảm giác thuốc bắt đầu phát huy tác dụng đến lúc lâm vào hôn

mê là từ 1 đến 256.

Trước một giây khi lịm vào bóng tối, Thẩm Loan cưỡng bách đại não ghi nhớ

hai con số 200 và 256 này.

...

Cũng dưới ánh trăng, vùng ngoại ô Ninh Thành, cách ngã tư đường cao tốc

chừng hai km, người đàn ông mặc đồ đen, thẳng tắp đón gió, bất động như núi.

"Gia, họ chắc đã thay chiếc xe bánh mì kia tại đây, đổi một chiếc khác sau đó

rời đi."

"Camera có ghi lại được không?"

Sở Ngộ Giang lắc đầu: "Đối phương rất cảnh giác, hơn nữa trước đó đã vạch

sẵn lộ trình chạy trốn, còn để sẵn một chiếc xe khác ở ven đường để đổi, ý đồ

muỗn nhiễu loạn chúng ta truy tìm."

Kế hoạch tỉ mỉ như thế, muốn nói không có ai bày mưu đặt kế, đánh chết anh ta

cũng không tin.

Nhưng, đến tột cùng là ai có năng lực lớn như vậy? Không chỉ có dám ở động

thổ trên đầu thái tuế, còn trực tiếp cướp Thẩm Loan dưới mí mắt anh!

...

Lại mở mắt, bên ngoài cửa sổ xám xịt, chân trời ánh sáng nhạt nhè nhẹ ——tia

nắng ban mai tảng sáng.

Lại một ngày mới.

Trước khi mặt trời mọc hai người đàn ông đã đưa Thẩm Loan lên xe, tiếp tục

lên đường.

Thẩm Loan vẫn làm bộ vô lực xụi lơ ở phía sau, một tay ôm cánh tay kia như

một con rối gỗ yên tĩnh, ánh mắt vô hồn.

Đây là dáng vẻ hai người đàn ông nhìn thấy qua kính chiếu hậu.

Không biết do tác dụng của thuốc quá lớn hay trái tim cô đã đóng băng, một

cảm giác chết lặng chấp nhận số mệnh toát ra từ người cô.

Hai người liếc nhau, thoáng yên tâm.

Nhưng trên thực tế, bàn tay đang đặt lên cánh tay của Thẩm Loan âm thầm dùng

sức, cô có thể cảm nhận được rõ ràng miệng vết thương nứt toạc đau đớn, một

chút máu chảy ra làm băng gạc ấm áp mềm mại..

Cảm giác đau giúp cô giữ được trạng thái tỉnh táo và cảnh giác.

Nhưng gương mặt cô lại không chút gợn sóng, như máy móc không cảm xúc,

chỉ còn đờ đẫn vận hành, dần dần đánh mất ý thức tự chủ.

"Hít hít —"

"Cậu làm cái gì thế?"

Tam tử ngửi chỗ này một chút chỗ kia một chút, cau mày nửa tin nửa ngờ: "Sao

em lại ngửi thấy mùi máu tươi nhỉ?"

Thẩm Loan buông lỏng lực trên tay, dây thần kinh căng thẳng dịu lại, hơi thở

cũng trở nên ổn định.

Giây tiếp theo, xe dừng lại.

Người đàn ông ngồi ghế lái bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, tầm mắt dao động rơi

xuống vị trí khuỷu tay Thẩm Loan, lông mày nhíu chặt.

Tam tử cũng nhìn theo tầm mắt anh ta: "Nứt ra?"

"Cậu xử lý kiểu gì vậy?" Giọng nhị tử bất ngờ.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bây giờ Thẩm Loan

không phát sốt, chỉ là một vết thương, lâu dần rồi sẽ tự khỏi; nhưng một khi

miệng vết thương bị nhiễm trùng và phát sốt, trong tay họ không có thuốc hạ

sốt, nhất định phải đi vào trung tâm thành phố, tình huống nghiêm trọng hơn

chút, có lẽ phải nằm viện điều trị.

Chuyện này không khác gì biến bản thân thành bia sống, chói lọi đập vào mắt

Quyền Hãn Đình.

Một giây sau là bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Cho nên, Thẩm Loan không thể có chuyện gì, phát sốt cảm mạo cũng không

thể!

"Đi, băng bó lại cẩn thận vết thương cho cô ta, nếu lại làm sao nữa, cậu cút luôn

đi, không cần đi theo tôi đến nơi hẹn nữa."

Tam tử: "..." Nghẹn khuất muốn đập đầu vào tường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play