Thẩm Loan vừa tỉnh lại không lâu lại tiếp tục bị tiêm lần nữa, hai liều thuốc còn
sót lại trong cơ thể đồng thời phát huy tác dụng, bây giờ đừng nói xuống xe,
ngay cả làm một động tác nhỏ cũng rất khó khăn.
"Phiền phức!"
Người đàn ông ghét bỏ liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp khiêng người lên trên
vai giống như khiêng bao tải đi vào bên trong..
Thẩm Loan nhịn tiếng hô sắp buột miệng thốt ra, cố gắng xem nhẹ cảm giác
khó chịu do cúi mặt xuống đất.
Động tác của đối phương không tính là thô lỗ, nhưng cũng tuyệt đối không hề
có chút thương hương tiếc ngọc.
Cho nên cả quãng đường này cô nhịn thật sự rất khó chịu.
Nhưng dù vậy cũng không quên đánh giá cảnh vật xung quanh.
Nơi này hẳn là ngoại ô, tầm nhìn trống trải, không có nhà cao tầng, tất cả đều là
những đồng ruộng lớn bao quanh.
Người đàn ông khiêng cô vào một trang trại nhỏ, người mở cửa là một bà lão,
khuôn mặt nhìn qua trông rất hiền từ, nhưng dường như đã quen với cảnh tượng
xảy ra trước mắt rồi, nên không hề hiện lên bất kỳ vẻ kinh ngạc nào.
Đồng lõa!
Thẩm Loan lập tức đưa ra suy nghĩ này.
Người đàn ông khiêng cô cực kỳ thành thạo đi vào căn phòng ở phía đông.
Thẩm Loan bị ném lên trên giường, giường không thể có lực đàn hồi tốt như
nệm, chỉ có một tấm ván gỗ, cho nên lúc cô bị ném xuống phát ra một tiếng
vang lớn.
Đau đớn cũng theo đó truyền tới.
Người đàn ông không thèm nhìn một cái, xoay người rời khỏi căn phòng nhỏ
chật hẹp này, đương nhiên cũng không quên khóa cửa kỹ.
Bên ngoài thoáng truyền đến giọng nói ra lệnh của anh ta: "Đi chuẩn bị một ít
đồ ăn và nước ấm, còn mấy bộ quần áo sạch sẽ nữa..."
Rất lâu sau tiếng nói chuyện mới biến mất, Thẩm Loan cũng chỉ có thể mềm
như bông ngã vào vào trên giường, trợn tròn mắt nhìn bóng đèn chỉ được cố
định bằng những sợi dây diện treo lủng lẳng trên đỉnh đầu, gió nhẹ nhàng thổi
qua thì bay lộn xộn.
Một số côn trùng bay xung quanh vầng sáng không biết mệt mỏi.
Mà trên mặt cô không hề có cảm xúc gì, trống trỗng đến mức đáng sợ.
Yên tĩnh như nước lặng, không hề gợn sóng.
Không biết qua bao lâu, cô phải dùng hết sức thì chân tay mới có phản ứng.
Thẩm Loan giãy giụa ngồi dậy.
Có lẽ là đối phương quá mức tự tin, hai tay cô cũng không bị trói nữa, rất tiện
để lúc này bắt đầu hành động.
Nghiêng người trốn bên cạnh cửa sổ,.sau lưng kề sát mặt tường.
Sau khi xác nhận mình đã an toàn, Thẩm Loan mới cẩn thận đến phía trước cửa
sổ nhìn xung quanh.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảng đen tối, chỉ thấy ngọn đèn vàng sợi đốt mờ
nhạt giăng trước cửa, nhà bếp cách đó không xa truyền đến tiếng lạch cạch của
nồi chảo.
Không có dấu hiệu đặc biệt nào có thể nói cho cô biết vị trí cụ thể ở đây, từ sự
trang trí trong trang trại cũng cho thấy không hề khác biệt gì với trang trại bình
thường.
Thẩm Loan cắn răng, nhưng không tiếp tục ủ rũ.
Cô xoay người từ cửa sổ đi vào phòng bên trong, kéo ngăn tủ gỗ chính giữa ra,
trống không.
Lại mở thêm mấy cửa tủ nữa ra, vẫn như cũ.
Tìm kiếm khắp mọi nơi, ngay cả ly nước cũng không có.
Các vật dụng sắc bén khác như kéo, chén đũa, hay muỗng cũng không hề có.
Đúng lúc này, một tiếng kẽo kẹt khi đẩy cửa cùng với tiếng chửi rửa thô bạo của
người đàn ông truyền vào tai Thẩm Loan—
"Thối muốn chết! rửa thế nào cũng có mùi... mẹ nó đồ con điếm... Đêm nay mà
không làm cô ta phục tùng là không được..."
Là người đàn ông tên là "Tam Tử"!
Ánh mắt Thẩm Loan chợt trầm xuống, theo tiếng bước chân tới gần, một lần
nữa trở về ngồi trên giường, vẫn là dáng vẻ mềm yếu vì bị trói.
"Rửa sạch chưa?" Tam Tử vươn đang chuẩn bị đẩy cửa thì bị chặn đứng giữa
không trung.
"Nhị, ca..."
"Tôi hỏi cậu rửa sạch chưa?"
"Rửa, rửa sạch rồi..."
"Tới đây làm gì?" Giọng nói khàn khàn trong ban đêm yên tĩnh làm người ta
cảm thấy rất dễ nghe.
"Em đến xem cô gái kia..."
"Xem cô ta làm cái gì?"
Tam Tử không nói.
"Là để nhìn, hay là muốn ra tay?"
"Nhị ca, em——"
"Tôi không muốn nhiều lời nữa, cả quãng đường này có thể bình an giao hàng
là tốt nhất, nếu cậu lại làm ra một số hành vi khiến cho nhiệm vụ cành mẹ đẻ
cành con, cuối cùng thất bại, thì không chỉ có tôi sẽ dạy dỗ cậu, mà vị kia cũng
sẽ không tha,tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."
Tam Tử giật mình một cái, khẽ lẩm bẩm nhưng không hề mở miệng.
Thẩm Loan nghe thấy tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa, cô lại
tránh được một kiếp.
"Lên đi— có nghe thấy không?! Nói cô đứng lên đấy—"
Giọng điệu hung ác.
Thẩm Loan cũng không biết mình ngủ lúc nào, có lẽ là do tác dụng của thuốc
mê, lúc vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của Tam Tử.
Ngoài cửa sổ trời vẫn tối, cho nên cô chỉ mới ngủ không bao lâu.
"Tôi mẹ nó nói cô đứng lên mà—"
Thẩm Loan: "Tôi không đứng lên được, không có sức."
Tiếng mắng chửi đã đến bên miệng người đàn ông bỗng nhiên phanh lại, rất
không kiên nhẫn túm cô lên, Thẩm Loan co hai chân lại, sắp phải ngã trên mặt
đất.
"Mẹ nó— cô nói thật hay giả thế?" Lời tuy là thế nhưng người đàn ông vẫn kéo
bả vai cô lên.
Thẩm Loan thuyết minh hai chữ "vô lực" đến mức tận cùng, cuối cùng vẫn bắt
anh ta khiêng lên.
Còn về những câu nói thô tục khó nghe phát ra từ trong miệng người đàn ông
kia, cô cũng tự động xem như không nghe thấy.
Đi vào nhà chính, mùi thơm của đồ ăn chui vào mũi.
Thẩm Loan bị đặt lên ghế dài, nhưng lúc cô ngồi xuống thì lại lảo đảo, cuối
cùng người đàn ông được gọi là "Nhị ca" lên tiếng —
"Đi lấy ghế dựa cho cô ta đi."
Không ai động đậy.
"Tam Tử!"
"..." Trước khi đi, anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Loan một cái, hận
không thể đánh chết cô ngay tại chỗ.
Thẩm Loan ngồi vào ghế, rất nhanh, bà lão đã bưng hết đồ ăn được nấu từ nhà
bếp lên bàn.
Tuy rằng trang trí không được đẹp mắt lắm nhưng có thịt có rau, bổ sung năng
lượng hoàn toàn đầy đủ.
"Ăn cơm."
Vừa dứt lời, Tam Tử nóng lòng động đũa.
Người đàn ông cũng bắt đầu ăn.
Bà lão đi vào trong nhà bếp, rất nhanh trong phòng đã truyền đến tiếng cọ chùi
chà xát với nồi chảo.
Thẩm Loan thử giơ tay nắm đũa vài lần nhưng đều rơi xuống, cuối cùng cô
cũng từ bỏ, vẫn là bốn chữ đó—
"Tôi không có sức."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT