Thẩm Loan ngồi trên xe Sở Ngộ Giang sắp xếp rời khỏi sơn trang Đông Li.

Nửa tiếng sau, đến địa điểm đã hẹn — "Phẩm Trà Hiên".

Lúc cô đến, Thẩm Xuân Hòa chờ đã lâu ngày, Tống Cảnh vậy mà cũng ở đây, A

Li đứng bên cạnh, dáng vẻ của vệ sĩ — mặt vô cảm, trái tim cứng rắn.

"Nhị gia, lại gặp rồi." Thẩm Loan không nhìn những người khác, mở miệng

chào hỏi Tống Cảnh, sau đó là A Li.

Còn Thẩm Xuân Hòa trực tiếp bị cô hoàn toàn làm lơ.

Tống Cảnh mặc trang phục thoải mái, khớp xương ngón tay rõ ràng vân vê một

chuỗi Phật châu, thần sắc bình tĩnh, ôn văn nho nhã, khiến người khác không

thể không liên tưởng đến bốn chữ "Phật quang chiếu sáng".

Đáng tiếc, chỉ là vẻ bề ngoài.

Một người từ bi chân chính sẽ không mở hộp đêm lớn nhất ở Ninh Thành, sở

hữu vô số ngân hàng tư nhân đen, càng sẽ không tay nhiễm máu tươi, giết người

không chớp mắt.

Hơn nữa, miệng lưỡi ghê gớm, chưa bao giờ biết "Khẩu đức" là gì —

"Tính kĩ lại, thật sự đã lâu rồi không gặp nhau. Nếu là mấy năm trước, có nằm

mơ tôi cũng không thể tưởng được mình lại gặp người phụ nữ của lão lục nhiều

hơn cả gặp nó."

Ngụ ý, Thẩm Loan cô là cái cái sọt chuyên gây họa, số lần Quyền Hãn Đình

trêu chọc tôi cũng không nhiều như cô, cô nói cô có nên xấu hổ không đây?

Thẩm Loan thu lại nụ cười, nhưng không tức giận, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm

nhìn Tống Cảnh, có mạch nước ngầm nhẹ động: "Chứng tỏ tôi và nhị gia có

duyên, không phải sao?"

"Thật sự có duyên." Tống Cảnh phân biệt rõ ràng, gật gật đầu.

Hai người anh tới tôi đi, Thẩm Xuân Hòa ngồi không yên, mặt âm trầm, hai mắt

đầy tơ máu, dáng vẻ cực kỳ không xong.

"Nhị vị muốn ôn chuyện tối nay nói cũng không muộn."

Thẩm Loan lúc này mới phát hiện ra có thêm một người sống đang tồn tại, liếc

mắt, lại quay lại nhìn Tống Cảnh: "Vị này là? Nhị gia dẫn người đến mà không

giới thiệu chút sao?"

Nếu Tống Cảnh không biết cô có đức hạnh gì, suýt chút nữa đã bị dáng vẻ này

của Thẩm Loan lừa gạt.

Hừ...

Phụ nữ mà, trời sinh đã là diễn viên xuất sắc.

Khóe mắt không nhịn được đảo qua A Li, cũng có ngoại lệ, ví dụ như phụ nữ

của ông ta, so với người chuyên gây họa kia của lão lục khiến người ta bớt lo

hơn gấp trăm lần.

"Vị này..." Ngón tay móc Phật châu của Tống Cảnh chỉ Thẩm Xuân Hòa: "Nói

thế nào cũng có dây mơ rễ má với cô."

"Ồ?"

"Cùng một mạch, đều họ Thẩm, cùng ngang hàng với ba cô."

"Hóa ra là người nhà họ Thẩm..." Cô ra vẻ bừng tỉnh: "Đến từ Kinh Bình?"

"Đủ rồi —" Sự tức giận của Thẩm Xuân Hòa đã lên men đến cực điểm, ông ta

không thể nhịn được nữa, đôi mắt đầy máu nhìn thẳng vào Thẩm Loan: "Tôi là

ai mà cô không biết sao?!"

Giọng điệu này, kém xa phong cách ôn văn nho nhã của Tống Cảnh.

"Được! Tôi không ngại nói cho cô biết — tôi là Thẩm Xuân Hòa, ba của Thẩm

Tục và Thẩm Phi!"

Thẩm Loan theo bản năng nhíu mày, cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức, vội

vàng lui về sau tránh nước bọt của ông ta văng ra.

Sở Ngộ Giang thuận thế tiến lên, giơ tay nhẹ nhàng đẩy người ra, lấy cơ thể

chắn lại, che giữa ông ta và Thẩm Loan.

Tống Cảnh mỉm cười, sống chết mặc bây.

Nói trắng ra là, ân ân oán oán đều là chuyện của hai người họ, mà ông ta chẳng

qua chỉ là lái buôn, hỗ trợ bên trong dắt mối, xây cái cầu mà thôi, còn lại đều

mặc kệ.

Thẩm Xuân Hòa lui về sau hai bước, tựa lưng vào thành bàn mới có thể ổn định

thân hình.

Suy cho cùng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, sau mấy giây thất thố

ngắn ngủi, sự bình tĩnh và lý trí nhanh chóng chiếm thượng phong, ông ta hít

sâu, cố gắng ổn định giọng nói, lúc mở lần nữa miệng không khiến người ta

phiền chán nữa —

"Cô Thẩm, bây giờ đã biết tôi chưa?"

"Biết!" Thẩm Loan vẫy lui Sở Ngộ Giang: "Sao lại không biết chứ?"

Tống Cảnh ở một bên thấy động tác tùy ý của cô và Sở Ngộ Giang phối hợp vô

điều kiện lại có thêm nhận thức mới về sức nặng của Thẩm Loan trong lòng

Quyền Hãn Đình.

Xem ra, lão lục thật sự coi "kẻ chuyên gây rối" này là bảo bối, ngay cả thân tín

cũng để kệ cô sai sử.

Nhưng không nhìn ra chút không tình nguyện nào trên gương mặt Sở Ngộ

Giang.

Xì...

"Hóa ra, ông chính là ba của Thẩm Phi, người chuyên cướp nội tạng, điên cuồng

thích giết người. Tôi vẫn luôn tò mò, rốt cuộc ông dùng thủ đoạn phi nhân tính

gì mà có thể dậy ra một đứa con gái rắn độc như vậy?"

"Hay là nói dột từ nóc dột xuống, chuyện này cũng có công của ngài? Cũng khó

trách, con gái như thế, con trai cũng vậy, chỉ có cách nói này mới có thể giải

thích tất cả."

Tống Cảnh lắc đầu, cái này gọi là gì? Từng câu từng chữ đều dùng hết sức lực

đâm vào trái tim người ta, so sự ngoan độc, ai đọ được với Thẩm Loan?

Quả nhiên —

Thẩm Xuân Hòa vừa trải qua nỗi đau để tang con trai, nhắc đến sức khỏe của

Thẩm Phi, nhắc tới Thẩm Tục không khác gì chọc ngoáy vào vết thương đang

đẫm máu của ông ta!

"Câm miệng! Không tới lượt cô nói ra nói vào hai đứa nó! Cô là cái thá gì

chứ?!"

Làm kẻ bề trên đã lâu, mở miệng mắng chửi người đã quen.

Ánh mắt Thẩm Loan bỗng nhiên rét lạnh: "Sở Ngộ Giang —"

"Vâng!" Nghe lệnh bước lên, nhấc cao cánh tay lên, rồi lại thả thật mạnh xuống.

Động tác đó dùng hết sức, không hề có chút nể nang, trực tiếp đánh rụng hết

hàm răng.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tống Cảnh khẽ nâng cằm về phía A Li, người

sau ngầm hiểu, xông lên trước lấy tay chặn màn này lại.

Đồng tử Thẩm Xuân Hòa đột nhiên co rút, lảo đảo nửa bước khó khăn lắm mới

có phản ứng.

Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt nhìn Tống Cảnh.

Người sau không nhanh không chậm: "Ông ta là người tôi đưa đến, tất nhiên

phải hoàn chỉnh không sứt mẻ đi ra ngoài."

"Nhưng người nhị gia đưa đến thật không biết ăn nói, lễ nghi cơ bản nhất cũng

không có." Thẩm Loan nửa bước không lùi.

Thẩm Xuân Hòa dám mắng cô không là cái thá gì thì cô dám để Sở Ngộ Giang

tát ông ta răng rụng đầy đất!

Tống Cảnh mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhịn được thầm

mắng một tiếng: Kẻ điên!

Không quan tâm đến bất cứ điều gì chỉ cần bản thân sảng khoái là được, không

phải kẻ điên thì là cái gì?

Tống Cảnh coi như phát hiện ra, không thể nói quy củ, giảng đạo lý với Thẩm

Loan, bởi vì cô không hề theo trình tự, một giây sau đã nhảy khỏi kịch bản.

"Tôi xin lỗi cô thay ông ta, thế nào?"

Thẩm Loan nhướng mày, ánh mắt hồ nghi đảo qua, lại quay đầu nhìn Thẩm

Xuân Hòa: "Có thể khiến nhị gia địa vị cao quý cúi đầu xin lỗi tôi, thật đúng

là... hiếm lạ!"

Tống Cảnh không giận không hờn, vẫn nở nụ cười, không hề lúng túng vì bị chê

cười.

"Được, nể mặt nhị gia, cái tát này coi như miễn, nếu như ông ta lại nói lung

tung..."

Tống Cảnh: "Tùy người xử lý."

Thẩm Loan gật đầu với Sở Ngộ Giang, anh ta hất tay A Li ra, đi ra đằng sau

Thẩm Loan, đứng yên.

Ánh mắt lạnh nhạt của Tống Cảnh nhìn chằm chằm Thẩm Xuân Hòa: "Ông có

gì muốn nói thì nói nhanh lên."

Thẩm Xuân Hòa nghiên răng, ánh mắt như dao như muốn băm vằm Thẩm

Loan: "Có phải cô giết con trai tôi không?"

Thẩm Loan: "Miễn bình luận."

Thẩm Xuân Hòa dùng hết tất cả sức lực mới có thể kiềm chế được cơn tức đang

cuồn cuộn trong lồng ngực: "Nó..." Cực lực kiềm chế, nhưng vẫn không giấu

nổi sự nghẹn ngào: "Xác đâu? Bị cô ném ở đâu rồi?"

Thẩm Loan: "Tôi từ chối trả lời vấn đề đầu, ông còn cảm thấy cần phải trả lời

câu hỏi thứ hai không?"

"Quả nhiên... Là cô..." Thẩm Xuân Hòa đã biết từ sớm, nhưng bây giờ ông ta

mới tin vào điều đó.

Ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu nhạt nhẽo, và phong cách hung hăng ngang

ngược, bụng dạ hẹp hòi của người phụ nữ này đã khiến ông ta không thể nghi

ngờ.

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp Thẩm Loan, đây cũng là lần đầu tiên ông ta ghét

cay ghét đắng một người phụ nữ như vậy.

A Phi, đây có phải "bạch liên hoa" trong miệng của con, có phải là "nhân vật

nhỏ bé" không đáng để nhắc đến không?

Rõ ràng là cá sấu dưới đáy hồ, quái vật ăn thịt người không nhả xương!

"Coi như con gái tôi đã đắc tội với cô, thì cô có muốn báo thù cũng phải tìm tôi,

chứ không phải đổ lên đầu Thẩm Túc, nó với cô không thù không oán!"

"Thế ư?" Thẩm Loan cười: "Ra mặt thuê sát thủ của huyết ngục, chẳng lẽ không

phải là anh ta sao?"

Thẩm Xuân Hàng bị sốc: "Cô — "

"Muốn hỏi, sao tôi lại biết đúng không?" Cười nhạt: "Có vài chuyện chỉ cần đã

làm thì kiểu gì cũng để lại dấu vết, điều tra cẩn thận còn sợ không tìm ra được

sao? Cho nên anh ta không hề vô tội."

Thẩm Loan dừng lại một lúc, cho ông ta đủ thời gian để nuốt trôi rồi mới tiếp

tục: "Huống hồ, con trai ngài đâu chỉ làm có một chuyện! Ví dụ như anh ta dám

đến Ninh Thành để đưa Thẩm Phi đi, để hợp tác với anh ta, tôi đã để họ đi,

không đuổi theo không ngăn cản, để họ thành công trốn thoát, còn anh ta thì

sao? Chủ động nộp giấy tờ, nhận lời đưa tận tay đưa Thẩm Phi về."

"Vì thế, Thẩm Phi liệt rồi."

Thẩm Xuân Hòa như bị sét đánh, môi run lẩy bẩy không dừng.

"Thật đáng tiếc, anh ta tính đi tính lại, vẫn không thắng nổi con gái ông. Thẩm

Phi dùng vị trí người thừa kế và tài nguyên mà ông giao cho cô ta để trao đổi,

để Thẩm Túc đến Ninh Thành lấy mạng tôi, nhưng mà mục đích thực sự là

mượn tay tôi để giết anh trai ruột."

"Xem đi, con gái ông đã tạo ra một tiết mục thật đặc sắc đúng không? Anh có ý

xấu với tôi, tôi hãm hại anh, một người hai người đều muốn mượn tay tôi khai

đao, ông nói xem tôi có nên đánh lại không?" Thẩm Loan cười điềm tĩnh, đôi

mắt ngập tràn sự độc ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play