Ban đêm, sơn trang Đông Li.

Thẩm Loan tắm xong, đi từ phòng tắm ra, vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc.

Đang chuẩn bị lấy máy sấy trong ngăn kéo, bỗng nhiên mu bàn tay nóng lên,

thuận thế nhìn lên trên, lại chạm vào đôi mắt đen của Quyền Hãn Đình.

Anh nói: "Để anh."

Thẩm Loan cười cười: "Được."

Trong lúc này chỉ nghe thấy tiếng vang nhỏ của máy sấy, da đầu cảm nhận được

gió ấm áp, hơn nữa ngón tay thon dài linh hoạt của người đàn ông xen vào trong

lọn tóc, thỉnh thoảng ấn huyệt vị một chút, xoa xoa da đầu, Thẩm Loan thoải

mái híp mắt.

Chờ tóc khô, cô cũng đã sắp ngủ rồi.

Quyền Hãn Đình thuận thế ôm ngang cô, Thẩm Loan bừng tỉnh, vẻ mặt kinh

ngạc: "Anh..."

"Ngoan, lên giường ngủ, nằm còn thoải mái hơn ngồi đấy."

Thẩm Loan bị anh đặt trên giường, cảm giác buồn ngủ biến mắt, trong mắt nào

còn chút buồn ngủ.

Quyền Hãn Đình: "Tỉnh rồi?"

"Ừm."

"Anh đi tắm rửa..."

"Không vội." Bắt lấy tay anh, nắm lấy, lập tức biến thành mười ngón nắm chặt

nhau.

Quyền Hãn Đình nhướng mày, chăm chú nhìn Thẩm Loan.

Chỉ thấy dưới ánh đèn, cô gái dựa vào đầu giường, khuôn mặt không trang điểm

phấn son, mặt mày sạch sẽ, váy ngủ lơ lửng lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Màu da trắng nõn, mắt thường dường như không nhìn thấy lỗ chân lông, không

khó tưởng tượng được lúc sờ lên sẽ có cảm giác mượtn như tơ lụa.

Bên môi hiện một nụ cười nhạt, mắt đen phản chiếu ánh sáng, có loại lạnh nhạt

khó có thể hình dung.

Liếc mắt một cái, Quyền Hãn Đình mềm lòng như nước, khuôn mặt vốn lạnh

lùng dần hòa hoãn, giọng nói cũng trở nên từ tính dịu dàng: "Làm sao vậy?

Hửm?"

"A Đình, anh không có gì muốn hỏi em à?"

"Hỏi gì? Hỏi em có phải thật sự muốn hiến gan không à? Vì sao lại căm ghét

nhà họ Thẩm như vậy? Chuyện liên quan đến ba ruột mà cũng có thể thờ ơ?"

Thẩm Loan nhất thời kinh ngạc, hóa ra cái gì anh cũng biết.

Nhưng nghĩ lại, mình làm việc chưa bao giờ giấu giếm anh, Sở Ngộ Giang

trung thành bao nhiêu, tai mắt của tập đoàn Huy Đằng ở Ninh Thành nhanh

nhạy ra sao...

Anh có thể rõ như lòng bàn tay cũng không kỳ quái.

"Cho nên..." Thẩm Loan cong môi: "Anh nghĩ sao?"

Quyền Hãn Đình trầm ngâm một giây.

"Đầu tiên, anh không cho rằng em sẽ lấy sinh mệnh và sức khỏe của mình ra nói

giỡn."

"Hơn nữa, Thẩm Xuân Giang không đáng để em làm như vậy. Cho dù em đồng

ý, anh cũng sẽ không đồng ý."

"Cuối cùng, anh cho phép em bí mật của mình, nhưng hy vọng có một ngày nào

đó anh có thể trở thành người mà em có thể chia sẻ"

Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Anh có thể chờ, một ngày không được, vậy

một tháng, một tháng không được, vậy một năm, một năm không được, còn

mười năm, mười năm không đủ, chúng ta còn có quãng đời còn lại."

Một ngày nào đó, có thể chờ em mở rộng lòng, không hề giấu anh.

Quyền Hãn Đình yên lặng nói trong lòng

Thẩm Loan nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại cẩn thận của anh, hốc mắt không khỏi

nóng lên.

Anh rõ ràng có thể trực tiếp hỏi, cũng biết cô nhất định sẽ nói, nhưng anh vẫn

lựa chọn tôn trọng, không dùng bất kỳ hình thức gặng hỏi ép buộc cô mở

miệng.

"Đời trước nữa của em có lẽ đã làm rất nhiều chuyện tốt."

Quyền Hãn Đình: "?"

"Cho nên kiếp này mới gặp được anh."

"Vì sao không phải đời trước?" Mà là đời trước nữa?

"Bởi vì —" Khuôn mặt Thẩm Loan giãn ra, tất cả oán giận đều hóa thành dịu

dàng và ngóng nhìn người kia: "Đời trước không làm bao nhiêu chuyện tốt, tất

cả đều chịu khổ."

Sự tốt đẹp của đời trước nữa, cùng với sự đau khổ của đời trước, đều chỉ vì tích

duyên gặp gỡ anh kiếp này.

"Đồ ngốc!" Quyền Hãn Đình duỗi tay ôm cô vào lòng.

Hai tay càng siết càng chặt, hận không thể khảm cô vào trong xương cốt, dung

nhập vào linh hồn.

"Đời này chúng ta nhất định sẽ tốt, làm bạn cả đời, bạch đầu giai lão."

Thẩm Loan dúi đầu vào hõm vai anh, nước mắt nóng tràn mi.

Mới vào nhà họ Thẩm, ăn nhờ ở đậu, cô không khóc.

Thẩm Yên nhằm vào cô, lúc nào cũng làm khó dễ, nhưng cô vẫn không khóc.

Công ty đoạt quyền, ba ruột xuống ngựa, khoảng thời gian gian nan đó cô chỉ

một mình, vẫn cứ không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng mà ngay lúc quyền Hãn Đình hứa hẹn bạch đầu giai lão, cô rốt cuộc

cũng không nhịn được nữa.

Đời trước, cô không chiếm được tình thân, cũng không nếm mùi yêu đương.

Đời này, cô tự tay phá hủy quan hệ huyết thống, đã chuẩn bị cô độc cả đời, trời

cao lại cho cô ngay lúc này gặp được Quyền Hãn Đình, từ đây được anh nâng

niu trong lòng bàn tay, đặt ở đầu quả tim, dạy cô yêu đương từng chút một, từng

bước đưa cô ra khỏi bóng tối.

Cực kỳ may mắn?

Cô khẽ ừ một tiếng, đè nén tiếng nức nở, gằn từng chữ một: "Chúng ta sẽ như

vậy."

Làm bạn đến bạc đầu, vĩnh viễn không chia lìa.

Đêm nay, Quyền Hãn Đình ôm cô, cũng không làm gì cả.

Thẩm Loan nằm trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông, nặng nề đi vào giấc

ngủ, trên khuôn mặt là sự ỷ lại và yên tâm không thèm che dấu.

Ngoài cửa sổ ánh trăng trong vắt, trong nhà hai trái tim lại vô cùng khăng khít.

Quyền Hãn Đình nghĩ, thật ra như vậy cũng rất tốt, từ từ, từng chút từng chút

một xâm nhập vào trong lòng cô.

Tựa như dòng nước yên lặng, nhẹ nhàng lại hữu lực.

Gian nan à?

Dù sao cũng không đơn giản.

Nhưng hôm nay Thẩm Loan nằm trong lòng ngực anh, nói hết với anh, tùy ý

giải tỏa cảm xúc, học được cách dựa vào anh, tin cậy anh, đây là sự hồi đáp mà

anh mong đợi.

Đã đủ rồi.

"Ngủ ngon." Nhẹ nhàng rơi xuống một hôn.

Hai người một đêm ngủ ngon.

...

Ngày hôm sau, có kết quả kiểm tra.

Lúc Thẩm Loan đến bệnh viện, Thẩm Khiêm đã ở trong văn phòng của bác sĩ.

"Có kết quả rồi sao? Cho tôi xem —"

Mới vừa duỗi tay, lời còn chưa nói xong, Thẩm Khiêm đã rụt kết quả trong tay

lại, không cho cô xem.

Thẩm Loan nhướng mày, bình tĩnh.

Vẻ mặt Thẩm Khiêm bình tĩnh, 1không có gì khác thường, chỉ nhàn nhạt nói:

"Anh hơi lạ."

Thẩm Loan nhìn về phía bác sĩ phụ trách.

Người sau gật đầu, sau đó đưa một túi tài liệu đã được đóng kín cho cô: "Đây là

của cô."

Thẩm Loan giơ tay nhận lấy, không hồi hộp, cũng không co quắp, giống như

cho dù là bất cứ kết quả nào cũng đều nằm trong phạm vi chấp nhận của cô.

"...Phù hợp."

Đồng tử Thẩm Khiêm co rụt lại, khuôn mặt trầm trọng.

Bác sĩ phụ trách đứng bên cạnh bất động thanh sắc, thật ra trong lòng lại âm

thầm nhẹ nhàng thở ra: "Chúc mừng, ngài Thẩm được cứu rồi. Như vậy tiếp

theo sẽ là một số kiểm tra sức khoẻ trước phẫu thuật..."

Không đợi đối phương nói hết lời, Thẩm Khiêm đã túm Thẩm Loan ra khỏi

phòng, đi về phía cầu thang thoát hiểm hẻo lánh.

Lần này, Thẩm Loan không phản kháng, thậm chí chủ động đuổi theo bước

chân người đàn ông, có vài phần nghe theo.

"Không thể hiến." Thẩm Khiêm chặn cô ở trong góc tường, gằn từng chữ một.

"Nguyên nhân." Thẩm Loan nhìn anh ta, đáy mắt có loại bình tĩnh gần như tàn

nhẫn.

Lập tức bắt đầu bực bội: "Anh nói không thể thì không thể!"

"Không có gan, ba sẽ chết, anh chắc chắn không cho tôi hiến chứ?"

Người đàn ông trầm mặc.

Ngay lúc Thẩm Loan cho rằng anh ta đang rơi vào trạng thái khó khăn, không

thể lựa chọn, Thẩm Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện ra một

loại phức tạp và thâm trầm mà cô không hiểu được.

Anh ta nói: "Anh chắc chắn."

Tuy rằng tim của Thẩm Loan rất mạnh mẽ, nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Sao thế, rất bất ngờ à?"

Cô nhíu mày.

"Ba bị ung thư gan, chứ không phải bệnh gan bình thường, cho dù đổi gan, cũng

không thể bảo đảm sẽ khỏi hẳn."

"Ghép gan thì còn có hy vọng, không hiến chỉ có chờ chết." Thẩm Loan nói

trúng tim đen.

"Dùng một người khỏe mạnh bình thường để đổi lại một tia hy vọng xa vời với

một người bệnh ung thư, em cho rằng có lời không?"

Thẩm Loan nhướng mày: "Người có cùng huyết thống không thể dùng có lời

hay không để cân nhắc."

Lời này do cô nói ra, đến Thẩm Loan cũng cảm thấy buồn nôn.

Khóe miệng người đàn ông vừa kéo, trong mắt hiện lên mỉa mai: "Lúc đoạt

quyền soán vị tronghội đồng quản trị thượng, sao lại không đề cập tới huyết

thống? Lúc tranh đấu với ba trong nhà, mắng ông ấy không phải là thứ gì, sao

lại không nói đến chuyện tình thân? Lúc này mồm mép cũng nhanh nhảu đấy,

nhưng em cảm thấy anh sẽ tin sao?"

"Lỡ như...." Thẩm Loan dừng lại, khẽ cười: "Lương tâm của tôi đột nhiên trỗi

dậy thì sao?"

Thẩm Khiêm đang giơ tay lên bỗng cứng đờ, bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều

thấy thấy sự lạnh lẽo và hờ hững tụ nơi đáy mắt của nhau.

Anh ta toét miệng, đến gần bên tai cô gái: "Thừa nhận đi, chúng ta là một loại

người."

Ích kỷ, vô tình, cô đơn, vì để ý người và một chuyện nào đó mà có thể phụ lòng

toàn bộ thế giới, không tiếc tổn thương bất kỳ kẻ nào.

Thẩm Loan: "Anh đang lo lắng cho tôi."

Cô dùng câu trần thuật, ánh mắt lộ ra vài phần sắc bén.

Chỉ một câu đã làm phá vỡ tất cả sự giả vờ của anh ta.

Người đàn ông ngẩn ra: "Nếu em biết rồi, vì sao còn muốn khăng khăng làm

theo ý mình?"

Thẩm Loan không nói gì, dời tầm mắt.

"Nghe lời, đừng hiến."

"Anh có nghe trên dưới công ty nói tối thế nào không?"

Thẩm Khiêm: "Anh sẽ giải quyết."

"Anh nhẫn tâm trơ mắt nhìn ba chết à?"

Thẩm Khiêm: "Anh sẽ tìm được gan thích hợp."

"Không nghe bác sĩ nói à, kéo một ngày thì nguy hiểm thêm một ngày."

"Vậy thì nhiều! Thế thì có sao?!" Nói xong lời cuối cùng, anh ta gần như rít gào

ra tiếng: "Đó là ung thư, dù có nhiều gan hơn nữa cũng không chữa được!"

Thẩm Loan rũ mắt, dường như đang rơi vào trầm tư.

Người đàn ông cũng ý thức được mình đang thất thố, nhanh chóng thu lại sự táo

bạo đang lộ ra ngoài: "Anh không biết vì sao em lại đồng ý, nhưng bằng sự hiểu

biết của anh với em, từ chối mới là biểu hiện em nên có. Mặc kệ vì sao, đều

không cần dùng cơ thể và sức khỏe của mình để nói giỡn."

Hiến gan đúng là sẽ không chết người, nhưng phẫu thuật sẽ làm cơ thể bị tổn

thương rất nhiều.

"Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?" Cô bỗng nhiên mở miệng.

"Cái gì mà anh?"

"Người có gan thích hợp."

Thẩm Khiêm: "..."

Thẩm Loan: "Anh sẽ đồng ý, đúng không?"

Đáp án cũng không khó đoán, lúc trước cũng ở trong phòng bệnh, lúc Thẩm

Xuân Giang đưa ra ý kiến muốn bọn cô hiến gan lần đầu tiên, Thẩm Khiêm đã

không có suy nghĩ từ chối.

"Chúng ta không giống nhau." Anh ta cắn răng, kiềm chế lại ẩn nhẫn.

"Không giống nhau chỗ nào?" Cười nhạt truy hỏi.

"Em thật sự muốn nghe à?" Đôi đồng tử đen nhánh của người đàn ông nổi lên

tia sáng sâu thẳm, ngầm lộ ra một tia mong đợi.

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe, một khắc đó, dường như cô đã đoán được gì đó,

lại theo bản năng tránh đi: "Không cần. Còn về phần hiến gan, tôi sẽ suy nghĩ

cẩn thận."

Nói xong, hất cánh tay anh ta, nghiêng người đi qua, lập tức rời đi.

Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, phía sau lưng hơi cong, đáy mắt hiện lên một tia tự

giễu.

"Bởi vì, chỉ có anh hiến, em sẽ không cần hiến..."

Tiếng thì thầm phiêu tán trong không trung, cho đến khi không thể nghe thấy.

...

Cái Thẩm Loan gọi là "suy nghĩ cẩn thận" chẳng qua cũng là kế hoãn binh, lúc

cô xuất hiện ở phòng bệnh, lúc cô đứng yên trước mặt Thẩm Xuân Giang —

"Có kết quả kiểm tra rồi, tôi thỏa mãn điều kiện để hiến gan."

Hai mắt Thẩm Xuân Giang sáng ngời.

"Nhưng mà..." Thẩm Loan cười cười, xoay chuyển câu chuyện: "Thiên hạ

không có bữa ăn nào mà không trả tiền, cái mạng này của ngài cũng không phải

là không đáng một đồng."

"Có ý gì?"

"Tôi có thể phối hợp làm phẫu thuật, hiến ra một phần gan, để đổi lấy cổ phần

trong tay ông cụ."

"Mày điên rồi?!" Thẩm Xuân Giang khó tin nhìn cô, tựa như đang nhìn yêu ma

quỷ quái hóa thành hình người.

Không, yêu ma quỷ quái cũng không tham như cô!

Thẩm Loan: "Ông cần mạng sống, tôi muốn lợi ích, rất công bằng, không phải

sao?"

"Đồ con gái bất hiếu mày, lúc này còn muốn nói điều kiện với tao à? Mày còn

có chút lương tâm nào nữa không?!" Thẩm Xuân Giang vừa thất vọng vừa phẫn

nộ nhìn cô.

Đáng tiếc, ánh mắt như vậy đối với Thẩm Loan mà nói thì không có bất kỳ lực

sát thương nào.

"Nếu tôi bất hiếu, vậy ngay cả cơ hội trao đổi ông cũng không có."

"Thứ hai, làm ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bàn, điều này không phải ông

dạy tôi sao? Đối với một thương nhân đủ tư cách mà nói, một chuyện nhỏ cũng

có thể chuyển hóa thành cơ hội kiếm tiền của bọn họ."

"Cuối cùng, thương nhân không cần lương tâm, bởi vì — vô gian bất thương*."

* Không kinh doanh thì không có sự phản bộ.

Đổi lại thành giả thiết khác, nổi đổi lại là Thẩm Loan cầu xin ông ta, Thẩm

Xuân Giang cũng sẽ không bận tâm tình cảm cha con mà thủ hạ lưu tình*.

Thậm chí còn ác hơn, còn tham hơn cả cô!

Cho nên, cục diện biến thành "không phải gió đông thổi bay gió tây, thì là gió

tây áp đảo gió đông", ai cũng sẽ không mềm lòng.

"Thẩm Loan, mày đây là muốn ép chết tao sao?!"

"Sao lại nói vậy được?" Ánh mắt bình tĩnh, bên môi còn có một nụ cười nhàn

nhạt.

"Cho dù tao muốn, nhưng cũng không thể lấy được cổ phần trong tay ông cụ!"

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngài rồi, thấy cổ phần thì tôi giao gan, nếu

không có thì không cần bàn nữa. Còn việc ngài quang minh chính đại lấy được

cổ phần, hay là hãm hại lừa gạt để thành công, đều không nằm trong phạm vi

suy nghĩ của tôi."

"Mày!"

"Ai cũng nói con người có tiềm lực vô hạn, đặc biệt trong thời khắc nguy hiểm

đến tính mạng. Tôi tin ngài nhất định sẽ có cách."

Thẩm Xuân Giang tức giận đến cả người run lên.

Ông ta hối hận, lúc trước sao lại rước của nợ này về nhà?

Không chỉ khắc ông ta bệnh tật quấn thân, mà còn vọng tưởng muốn đào rỗng

toàn bộ tập đoàn.

"Sớm biết như vậy..." Thở hổn hển như trâu, ngực phập phồng, sắc mặt vốn tái

nhợt cũng vì tức giận mà thành màu hồng nhạt: "Sớm biết như vậy thì tao

không nên sinh mày ra!"

Không có đau lòng rơi lệ, cũng không tim đau như cắt, đôi mắt đen nhánh của

cô gái vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả một tia dao động rất nhỏ cũng không có.

Mọi người đều nói đàn ông ý chí sắt đá, nhưng mà phụ nữ mà tàn nhẫn, thì cũng

không thua kém gì.

"Chuyện nên nói thì tôi đã nói rồi, còn lại ngài có thể từ từ suy nghĩ, mạng hay

là cổ phiêú, nhưng đừng do dự lâu quá. Dù sao thời gian không đợi người, bệnh

tình một ngày một khác, ai biết thời gian sau sẽ chuyển biến xấu thế nào?"

Nói xong, đi rất dứt khoát.

"Thẩm Loan, mày đứng lại đó cho tao!"

Để ý đến ông ta mới là lạ.

"Mày quay lại cho tao..."

Loảng xoảng!

Cửa phòng bệnh khép lại, cũng ngăn cách tiếng gào thét của Thẩm Xuân Giang.

Thẩm Khiêm vội vàng chạy tới thấy vậy cho rằng cô từ chối, lập tức thở phào

một hơi

...

Ra khỏi bệnh viện, Miêu Miêu đã chờ trên xe.

Thẩm Loan ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn: "Chuẩn bị một bản thỏa thuận

chuyển nhượng cổ phần."

Miêu Miêu sững sờ: "Lúc nào thì cần?"

"Ngày mai."

Tròng mắt chuyển động: "Có thể biết tên họ hai bên Giáp Ất đó không?"

"Bên Ất là tôi, bên Giáp thì không cần."

"Cổ phần Minh Đạt?"

"Ừ."

Hai mắt Miêu Miêu sáng ngời, may mắn quá.

Còn về phần làm sao có được cổ phiếu, tuy rằng cô ấy tò mò nhưng không mở

miệng hỏi nhiều.

"Bây giờ đi đâu đây?"

Thẩm Loan: "Về công ty, đi làm."

"...Ồ." Nữ cường nhân rất mạnh mẽ.

Thẩm Xuân Giang quả nhiên không làm Thẩm Loan thất vọng, ngày hôm sau

đã gọi điện thoại tới—

"Tao nói, tao đồng ý." Đầu bên kia nghiến răng nghiến lợi, giống như đang lột

mấy cân thịt trên người ông ta.

Thẩm Loan đứng trước cửa sổ rất lớn, nhìn xe cộ ồn ào xa xa, cũng không biết

nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nhẹ giọng cười: "Ngài đúng là bỏ cả vốn cả gốc."

Cho rằng cô nhất định sẽ chết trên bàn phẫu thuật, cho nên mới dám đặt cược

nhiều tiền thế à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play