"Nếu muốn hoàn toàn trị tận gốc, chỉ có duy nhất biện pháp này."

Nhưng nào có đơn giản như vậy?

Chưa kể xác suất thành công cực kỳ nhỏ, lui một vạn bước mà nói, cho dù thành

công thì Thẩm Phi lấy đâu ra nội tạng để thay?

Tình hình trước mắt cũng không phải vấn đề một hai bộ phận, mà là tất cả đều

xuất hiện tình trạng suy kiệt!

Thận và gan còn được, người ta đều có một bộ phận hoặc một phần thì không

có vấn đề gì lớn, nhưng lấy mất trái tim có khác gì nhổ củ cải khỏi hố?

Nếu Thẩm Phi muốn sống, vậy có khác gì ép chết một người khác.

Ngoại trừ trường hợp bị bệnh nan y, không còn thuốc chữa, còn không không ai

sẵn sàng từ bỏ mạng sống của chình mình để cứu sống người khác?

Ngoại trừ...

Dùng sức mạnh!

Sở Ngộ Giang theo bản năng nhíu mày.

Hiển nhiên Thẩm Loan cũng nghĩ đến điểm này, khóe môi nhẹ nhếch: "Có đôi

khi, mong muốn được sống của con người rất lớn, cũng rất đáng sợ."

Thẩm Phi chủ mưu đã lâu, hơn nữa có bên Kinh Bình làm hậu thuẫn, nhất định

phải được.

Sao chỉ vì một vụ án mưu sát nho nhỏ mà chặt đứt được?

Lần phát bệnh lần này không quá trùng hợp vậy chứ.

Sở Ngộ Giang nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của người phụ nữ, đột nhiên

sau cổ phiếm lạnh, sự quỷ dị và nặng nề không nói nên lời tràn ngập trong

không khí, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Anh ta nghĩ nghĩ, thử nói: "Có cần tôi chặn người bên Kinh Bình lại không?"

"Không cần. Ngăn được nhất thời, không ngăn được một đời, nên xảy ra thì vẫn

sẽ xảy ra, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."

Duỗi tay quá dài, có khi chưa sờ được cá cả người đã tanh ngòm.

Sở Ngộ Giang yên lặng trong chốc lát, thấy rất đúng: "Vậy tiếp theo nên làm thế

nào?"

"Tiếp tục theo dõi, đừng rút dây động rừng."

"Đúng vậy."

Báo cáo xong với Thẩm Loan, Sở Ngộ Giang lập tức lên lầu.

Nhưng không về phòng nghỉ ngơi mà đi thang máy lên sân thượng.

Quyền Hãn Đình ngồi trên ghế, mặc một bộ quần áo ở nhà nhàn nhã, cúi đầu lật

xem giấy tờ, một ly trà xanh bên cạnh.

"Lục gia." Sở Ngộ Giang thấp giọng mở miệng.

"Đến đây." Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ bên cạnh: "Ngồi

xuống nói."

Sở Ngộ Giang nghe lời, sau khi ngồi xuống, theo thói quen định mở miệng bẩm

báo: "Vừa rồi gặp cô Thẩm ở phòng khách, lần này chủ yếu tra được..."

Ban nãy báo cáo với Thẩm Loan cái gì, lại báo cáo với Quyền Hãn Đình lần

nữa.

Khuôn mặt Sở Ngộ Giang nhàn nhạt, giọng nói bình tĩnh, nhưng trong lòng lại

rất... mê mang.

Thẩm Loan không e dè sai bảo Sở Ngộ Giang, chứng tỏ cũng không để ý Quyền

Hãn Đình sẽ biết.

Mà mỗi lần Quyền Hãn Đình dò hỏi tình hình cũng quang minh chính đại,

không có ý định giấu giếm Thẩm Loan, có thể thấy vị này cũng không lén lút

làm bậy.

Nếu hai người đều không có ý giấu giếm, vậy vì sao không mặt đối mặt nói

chuyện, sao cứ phải thông qua anh ta làm người đưa tin trung gian?

Tình thú?

Đam mê?

Bí mật nhỏ?

Sở Ngộ Giang nghĩ nát óc cũng không hiểu.

Còn nguyên nhân...

Có thể bản thân độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ, không có kinh nghiệm

gì, không đoán được suy nghĩ của những người có tình yêu?

Ừm! Hơn nửa là như thế.

Báo cáo xong, anh ta im lặng, yên tĩnh chờ Quyền Hãn Đình nói tiếp.

Lục gia lấy một cái chén sạch sẽ, rót đầy tám phần, đẩy tới trước mặt anh ta —

"Nếm thử đi."

Sở Ngộ Giang mặt mày khẽ động, vì bất ngờ được yêu thương mà sợ hãi.

Sau đó, có nề nếp bưng chén trà, từ từ thưởng trà.

Quyền Hãn Đình nói "Nếm thử đi", vậy chắc chắn phải nếm được mùi vị, quả

nhiên —

"Nói đi."

"Độ ấm vừa phải, trà thơm thoang thoảng, tay nghề của gia lại tiến bộ rồi."

Quyền Hãn Đình cười hừ một tiếng, nhớ đến dáng vẻ ghét bỏ của Thẩm Loan,

trong lòng buồn bực, sắc mặt không vui.

Chút biến hóa rất nhỏ này bị Sở Ngộ Giang nhìn thấy, da đầu lập tức căng

thẳng.

"Coi như cậu biết nhìn hàng."

Nói cách khác, có người không biết nhìn hàng.

Trời! Ngoài vị dưới lầu, thật sự Sở Ngộ Giang không thể nghĩ ra ai khác.

"Cô Thẩm?"

Ánh mắt Quyền Hãn Đình hơi trầm xuống: "Nghe theo sự sắp xếp của cô ấy."

Sở Ngộ Giang muốn nói lại thôi.

"Có chuyện nói thẳng, cậu trở nên lằng nhằng từ khi nào vậy?"

"..." Tiểu Giang Giang đau lòng.

Không phải anh ta muốn ấp a ấp úng, mà suy nghĩ muốn bảo vệ người của ngài

không thể suy kĩ trước khi làm sao?

Lỡ như mở miệng đắc tội với vị trên đầu quả tim kia, kết cục không cần nói

cũng biết thê thảm ra sao [mỉm cười]!

"Nếu tôi không đoán sai, cô Thẩm án binh bất động thật ra là đang im lặng nghe

ngóng, ban đầu càng bình tĩnh, kiên nhẫn càng nhiều thì kết quả sau này tất

nhiên mới càng kinh thiên động địa, mưu đồ càng lớn. Cứ để kệ như vậy liệu có

xảy ra chuyện gì không?"

Không phải Sở Ngộ Giang trông gà hoá cuốc, mà thái độ và suy nghĩ của Thẩm

Loan thật sự khiến người khác không hiểu nổi.

Sự yên bình trước bão gió khiến anh ta theo bản năng phải cảnh giác, cho nên

mới có ý trên mặt chữ như vậy, ý đang nhắc nhở Quyền Hãn Đình phải để ý,

miễn cho Thẩm Loan quạt gió quá mạnh, xảy ra hỏa hoạn!

Nhưng người ta lại không cảm kích, thậm chí khịt mũi coi thường —

"Cô ấy muốn gây sóng gió, tôi sẽ cho cô ấy mưa rền gió dữ, cho dù hút hết nước

biển, đâm thủng trời cao, cũng còn có tôi ở đây, sợ cái gì?"

Giây phút đó, khí phách thuộc về "Quyền lục gia" đạt max.

Sở Ngộ Giang rũ mắt tránh sự bén nhọn, hầu kết nhẹ lăn, cúi đầu thấp giọng.

Trong lòng không khỏi cảm khái: Phụ nữ, lại còn đặc biệt xinh đẹp đúng là tai

họa mà!

Lục gia đã từng chưa bao giờ sẽ vì một chút việc nhỏ mà động tay động chân,

cũng chưa bao giờ sẽ chiều ý một người phụ nữ đến vậy.

Sở Ngộ Giang không hề nghi ngờ, nếu Thẩm Loan mở miệng, gia của anh ta

cũng có thể dâng cả mạng sống của mình.

...

Rời khỏi sân thượng, Sở Ngộ Giang xuống tầng hai, đột nhiên dừng chân.

Chỉ thấy cách đó không xa, Lục Thâm không chút chú ý ngồi trên bậc thang,

trong tay cầm khăn lông trắng, mà bên cạnh là người máy Lolita.

Anh ta nhấc chiếc khăn lên, chỉ vào mặt tiểu Loli.

Người sau lắc lắc cái đầu kim loại kêu kẽo kẹt: "Không muốn không muốn..."

Giọng nói lanh lảnh: "Người máy không cần rửa mặt!"

Lục Thâm nghiêm mặt: "Ai nói không rửa?"

Tiểu loli nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Kiến thức căn bản nói cho tôi biết, chỉ có con

người mới phải rửa mặt, tôi không cần."

"Cái rắm - cô cũng là người!"

"Không phải đâu, tôi là người máy!"

Lục Thâm buồn bực: "Vậy cũng là người..."

"Phải không?" Tiểu loli công nghệ cao bị anh ta lòng vòng đến bối rối.

"Cô không phải con người thì làm sao làm bạn gái tôi được?"

Lời này vừa nói ra, Sở Ngộ Giang ở phía sau trừng lớn hai mắt, thiếu chút nữa

tròng mắt nhảy ra ngoài.

Fuck --

Bạn gái?

Đùa cái gì vậy?

Là tiểu thất gia lỡ miệng hay anh ta lâu lắm rồi không làm sạch tai, thính giác

suy giảm?

Hiển nhiên, người mờ mịt không chỉ mình Sở Ngộ Giang, còn có đương sự

Lolita: "Bạn gái?"

Hai tay kẽo kẹt lung lay: "Là tôi sao?"

Sắc mặt Lục Thâm chợt tối sầm: "Hôm qua không phải đã giải thích với cô rồi

sao? Sao hôm nay lại quên rồi? Có phải cô lại bị tên khốn khiếp Thiệu An Hành

định dạng lại rồi không?"

"Không có đâu, Bạt Bạt không định dạng tôi!"

"..." Fuck! Lại còn con mẹ nó Bạt Bạt!

Tiểu thất gia hít sâu, yên lặng cổ vũ cho bản thân, ổn định...

Sau một lúc lâu: "Bạn gái chính là... có thể ôm ấp hôn hít bế bồng, đã hiểu

chưa?"

"Hiểu. Chính là... Nếu tôi là bạn gái, vậy anh sẽ bế tôi sao? Tôi rất nặng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play