Bởi vì vạch xuất phát khác nhau.

Thẩm Loan đã trở thành tầng lớp quản lý, thay thế vị trí của Thẩm Như, có lẽ là

quan điểm trước đó mọi người đã nghiễm nhiên mặc định rằng đó là vị trí dành

riêng cho "con gái nhà họ Thẩm".

Cho dù không phải Thẩm Loan thì cũng không phải là họ.

Bởi vì không nhớ thương nên không để bụng.

Bây giờ Thẩm Loan đã đứng trên đỉnh cao nhất trong chuỗi đồ ăn của công ty,

độ cao đó không phải một thứ mà một người nhân viên bình thường chỉ dựa vào

cố gắng mà có thể đạt được.

Càng không có gì phải đỏ mắt ghen tỵ.

Nhưng chức vị "trợ lý chủ tịch" này không giống vậy, dù Miêu Miêu hay Lý

Phục đều không phải người thân ruột thịt của nhà họ Thẩm, vậy thì chứng tỏ

đây là độ cao mà một nhân viên bình thường có thể với được.

Đặc biệt nửa tháng trước, Thẩm Loan còn công khai đề bạt một nhóm nhân viên

trẻ xuất sắc từ các bộ phận cấp dưới lên văn phòng chủ tịch làm việc.

Những người được lựa chọn đó, thân phận địa vị lập tức được phân chia rõ ràng

so với các nhân viên ở bộ phận khác.

Tục ngữ có câu, quan thất phẩm ở kinh thành còn hơn xưng bá nơi châu phủ.

Trong hệ thống chuỗi đồ ăn hoàn chỉnh, càng đến gần tầng sinh vật đỉnh cao thì

càng có được ưu thế cạnh tranh mạnh nhất và có tài nguyên sinh tồn lợi nhất,

điều này không thể nghi ngờ.

"Không phải cô ta họ Thẩm sao? Đã là cô chủ sao còn tới cướp miếng ăn với

chúng ta?"

"Tôi thấy, có lẽ là ăn no quá! Chẳng qua những ngày tháng sống trong nhung

lụa, tiền tiêu vặt hàng xấp, tranh chút tiền lương và trích phần trăm này với

chúng ta vui lắm sao?"

"Huống chi, cô ta còn... khụ... ngồi xe lăn, sao có thể chạy đi chạy lại sắp xếp

mọi chuyện được chứ? Sao có thể đi xã giao với khách hàng được chứ? Chẳng

lẽ ngồi lỳ ở bàn làm việc, nhìn máy tính, chơi di động, sau đó mỗi tháng lấy tiền

lương?"

"Nhớ năm đó trước khi tôi được ký hợp đồng chính thức, phải làm hai bài thi

viết, hai lần phỏng vấn, vượt lên mấy trăm đối thủ mới có cơ hội nhận được

việc làm. Suy cho cùng thân phận khác nhau, quy tắc cũng không giống nhau,

có người không cần làm gì đã có thể nhẹ nhàng thành trợ lý chủ tịch."

"..."

Cuộc nói chuyện này là của nhân viên các bộ phận ở tầng dưới của tầng 33, mà

người trong cuộc lại hoàn toàn không biết gì.

Còn đối cứng với Miêu Miêu —

"Cô dựa vào đâu mà phủ định năng lực của tôi? Chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi không

kịp châm trà? Chuyện như vậy, kéo đại ai đó trên đường cũng có thể làm."

"Hóa ra cô cũng biết chuyện này mọi người đều có thể làm, nhưng vì sao cô lại

cố tình không làm tốt?"

"Mỗi người nên có sự phân công lao động dựa trên hoàn cảnh của mình, không

thể yêu cầu mọi người phục vụ bưng trà đưa nước."

"Không thì sao?" Miêu Miêu cười lạnh một tiếng: "Vậy học đi! Bởi vì — lần

sau tôi còn gọi cô."

Vẻ mặt Thẩm Phi cứng đờ: "Cô..."

Lời nói còn chưa nói xong, Miêu Miêu đã xoay người rời đi.

Thẩm Phi ngồi trên xe lăn, banh miệng cáu giận.

Miêu Miêu nói "lần sau", không phải nói giỡn.

Ngay ngày hôm sau đã thực hiện.

"Giám đốc Trương, mời đi bên này..."

Sau khi dẫn người vào phòng họp, Miêu Miêu đã đi vào theo được một nửa,

nhưng hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại rời đi, cao giọng mở miệng: "Thẩm

Phi, bê hai ly cà phê vào đây, loại mới xay."

Nói xong, xoay người đi vào để lại bầu không khí yên tĩnh.

Những trợ lý khác trao đổi ánh mắt, lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Sau một lúc lâu ngồi im, Thẩm Phi mới thu lại ánh mắt không phục và cáu giận,

đẩy xe lăn vào phòng trà nước.

Cô ta không ngờ Miêu Miêu thật sự dám giở trò cũ!

Cố ý!

Chắc chắn là cố ý!

Nhưng Thẩm Phi biết, có ngày hôm qua, nếu hôm nay lại xung đột với đối

phương, vậy Thẩm Loan có đủ lý do đuổi việc cô ta!

Thật vất vả mới vào được, sao có thể đuổi cô ta đi nhẹ nhàng được?

Hừ!

Vậy xem ai nhịn được lâu hơn.

Xay xong cà phê, Thẩm Phi đưa vào phòng họp như ngày hôm qua, chẳng qua

là thái độ lại biến hóa long trời lở đất.

"Mời các vị dùng từ từ." Nụ cười xán lạn, thái độ cung kính.

Đặt cà phê xuống, cũng không ở lại quá lâu, ra phòng họp còn cẩn thận đóng

cửa lại.

Miêu Miêu nhướng mày, có vẻ đánh giá cao người phụ nữ này.

"Thư ký Miêu, nhân viên của các cô thật sự chuyên nghiệp, chân bị thương ngồi

xe lăn cũng kiên trì đi làm."

Miêu Miêu mỉm cười: "Đúng là vậy nhỉ?"

Nói chuyện giằng co 40 phút, ý kiến hai bên nhất trí, nói chuyện vô cùng vui vẻ.

"... Xin dừng chân, đưa đến đây là được rồi, muộn nhất ngày mai hợp đồng sẽ

gửi đến, đến lúc đó còn mong thư ký Miêu để ý nhiều hơn!"

"Mời —" nghiêng người, giơ tay, dáng vẻ hoàn mỹ, Miêu Miêu nở nụ cười trấn

an với đối phương: "Yên tâm đi, bước đầu đã thông qua, kế tiếp chắc sẽ không

có vấn đề gì lớn."

Nhìn cửa thang máy khép lại, Miêu Miêu mới tắt ý cười, xoay người quay lại

bàn làm việc của mình.

Khi đi qua Thẩm Phi, bỗng nhiên bước chân dừng lại, ánh mắt trên cao nhìn

xuống, nở một nụ cười như không: "Hóa ra cô biết làm những việc này hả?"

"..."

"Được..." Miêu Miêu gật gật đầu: "Sau này chuyện này sẽ giao cho cô, lần sau

không cần gọi thẳng tên họ, cô cũng nên biết bản thân phải làm cái gì chứ?"

"..." Không, tôi một chút cũng không muốn biết!

Đáng tiếc, Miêu Miêu không cho cô ta mở cơ hội miệng từ chối đã đi mất.

Từ trước đến nay Thẩm Phi chưa bao giờ phải uất nghẹn như bây giờ.

Nhưng cô ta lại không thể phản kháng, thậm chí chửi ầm lên cũng không thể.

Trên đầu chữ nhịn có một cây đao, cô ta âm thầm cảnh cáo bản thân!

Thẩm Loan muốn tìm lý do đuổi cô ta đi, nhưng cô ta càng không để Thẩm

Loan được như ý.

Khi gần tan tầm, Miêu Miêu đã thu dọn xong mặt bàn, chuẩn bị cầm túi rời đi.

Thẩm Phi thấy thế, cũng nhanh chóng thu dọn, một ngày không thú vị bị đè nén

cuối cùng cũng trôi qua, cô ta trộm thở nhẹ ra, nhưng giây tiếp theo —

Cạch!

Một tập tài liệu được ném đến trước mặt cô ta, Miêu Miêu: "Đây là phương án

hợp tác công ty A fax đến, cô sửa sang lại điều khoản quan trọng, rồi lập biểu đồ

mô hình lợi nhuận, rõ ràng trực quan thể hiện ra sự tinh túy trong lần hợp tác

này. Làm nhanh lên, cuộc họp ngày mai phải dùng, nhớ làm thành PPT."

Nói xong, bước đi được hai bước, lại nghe thấy —

"Đứng lại!"

Miêu Miêu quay đầu lại: "Cô còn thắc mắc gì?"

"Ban ngày nhiều thời gian như vậy có thể sắp xếp công việc cho tôi, vì sao lại

cứ phải lúc hoàng hôn, chuẩn bị đến giờ tan tầm của mọi người?"

"Đầu tiên, năm phút trước tài liệu mới được fax qua, ngày mai phải dùng, cô

cảm thấy tôi nên sắp xếp thế nào? Hay là nói, cô muốn được sắp xếp thế nào?"

Thẩm Phi nhíu mày.

"Tiếp theo, cấp trên sắp xếp thế nào cô đều bắt buộc phải làm theo, dù thời gian

không đúng, đúng lúc tan tầm, cô vẫn phải làm xong mới được đi. Nếu cô cảm

thấy không công bằng, vậy cô có thể tìm đại một nhân viên của Minh Đạt để hỏi

một chút, xem họ bình quân mỗi tuần tăng ca bao nhiêu tiếng. Chút chuyện này

của cô được tính là gì chứ?"

"Vậy còn cô?" Ánh mắt Thẩm Phi phiếm lạnh: "Mọi người đều tăng ca, một

mình cô tan tầm, thích hợp sao?"

Miêu Miêu buồn cười nhìn cô ta một cái như nhìn đứa ngốc óc toàn bã đậu: "Ai

bảo cô tôi tan làm? Chỉ bởi vì tôi ra khỏi văn phòng?"

"Nếu không thì sao?"

"Có một thứ gọi là tiệc, có một thứ hành vi thương nghiệp gọi là xã giao. Nếu

cô cảm thấy không cân bằng, cũng được thôi, chúng ta trao đổi. Cô đi tiếp

khách hộ, chịu trách nhiệm ký được hợp đồng, tôi ở lại thay cô hoàn thành công

việc tăng ca, sao?"

Thẩm Phi nhấp môi, không nói gì.

Miêu Miêu cười nhạo một tiếng, mắt trợn trắng: "Đùa cái gì không biết..."

Làu bàu đi vào thang máy.

Nét bối rối trên gương mặt Thẩm Phi rất nhanh đã biến mất, được thay bằng vẻ

bình tĩnh.

Chín giờ tối cô ta mới hoàn thành công việc.

Tài xế đã đợi dưới lầu ba tiếng, vẻ mặt uể oải.

Trên đường lái xe về nhà cũ trong bầu không khí yên lặng.

Thẩm Phi quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ, sự mệt mỏi hiện lên giữa cặp lông

mày mà bản thân cô ta không hề phát hiện ra.

Cô ta tưởng dựa vào thực lực của bản thân thì có thể tỏa sáng ở công ty nhưng

không ngờ lại bị một thư ký nhỏ ỉa trên đầu!

Nếu nói trong chuyện này Thẩm Loan không ngầm đồng ý và bày mưu tính kế,

đánh chết cô ta không tin.

Nhưng bỏ dở nửa chừng không phải phong cách của cô ta, cho dù là công việc

hay một lần nữa có được sự khỏe mạnh...

Chớp mắt đã một tuần trôi qua.

Niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Miêu Miêu chính là nhìn Thẩm Phi thay đổi

sắc mặt, từ tức muốn hộc máu đến bình tĩnh điềm đạm chỉ cần 0,01 giây.

"Mang năm ly trà hoa vào đây."

"Sự phân tích của cô về phương án hợp tác này không đủ kỹ càng tỉ mỉ, số liệu

cụ thể cũng không thể hiện ra được, không thể đạt được hiệu quả định lượng lợi

nhuận mong muốn — làm lại!"

"Ngăn để cốc chén trong phòng trà nước bị bẩn, không liên lạc được với phòng

vệ sinh, cô lau sạch đi."

"Dưới lầu có chuyển phát nhanh, cô ra cửa thang máy lấy đi."

"..."

Nhiều việc như thế, ùn ùn không dứt.

Mọi người đều thấy hết, Miêu Miêu thật sự không gây khó dễ cho cô ta, suy cho

cùng mấy việc đó đều rất đơn giản, đối với Thẩm Phi mà nói, có thể hoàn thành

một cách nhẹ nhàng.

Nhưng chính những chuyện vụn vặt này lại khiến người ta phát điên!

Kém xa vạn dặm so với dự tính ban đầu của Thẩm Phi, cô ta muốn làm dự án,

muốn đạt được thành quả, muốn đứng vững gót chân ở công ty, thậm chí có thể

có địa vị ngang ngửa Thẩm Loan.

Nhưng hiện thực lại đả kích cô ta không hề nhẹ.

Lượng công việc được phân bổ ít nhất, cơ hội tham gia dự án gần như bằng

không, còn phải chịu ánh mắt khinh bỉ và nghi ngờ của tất cả nhân viên trong

công ty.

Kiên nhẫn cứ hao dần, Thẩm Phi cảm thấy bản thân như bị thiêu trong lửa nóng.

Sở dĩ còn chưa chết là bởi vì lửa chưa đủ lớn.

Chờ lửa càng ngày càng lớn, chắc chắn cô ta sẽ bị nướng giòn!

Cô ta phải cần thời gian để điều chỉnh lại trạng thái, cuối tuần là ngày cô ta hy

vọng nhất đã đến.

...

Thứ bảy, trời xanh mây trắng, nắng gắt như lửa.

Thẩm Loan rảnh rỗi đi dạo phố với Miêu Miêu.

Vừa dừng xe xong đã thấy Miêu Miêu ngồi trong ghế lô của quán cà phê đối

diện.

Sau đó, hai người đi thẳng vào trung tâm thương mại, trực tiếp đi thang máy lên

tầng cao nhất tụ tập tất cả các thương hiệu quốc tế.

Người phân ba bảy loại, quần áo cũng vậy, nhãn hiệu càng như thế, tầng càng

cao có nghĩa cấp bậc càng cao, chi tiêu càng nhiều, người đi dạo cũng càng ít.

Thẩm Loan không thiếu quần áo để mặc, Quyền Hãn Đình đã nối một căn

phòng với phòng ngủ chính làm phòng chuyên để quần áo cho cô, hơn nữa mỗi

mùa sẽ có người chuyên đưa quần áo mới đến dựa theo phong cách quần áo cô

vẫn mặc, chọn ra kiểu dáng thịnh hành nhất, cuồn cuộn không ngừng đưa vào

sơn trang Đông Li, duỗi tay là có.

Nhưng có rất nhiều lúc phụ nữ đi dạo phố mua sắm không nhất định là mua để

mặc, có lẽ chỉ là đốt thời gian là cách bồi dưỡng tình cảm của phụ nữ, ví dụ như

hiện tại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play