Mồm năm miệng mười giữ lại vẫn không ngăn được bước chân rời đi của người

đàn ông.

"Anh ta thực sự tức giận? Chúng ta cũng chưa nói cái gì mà..."

"Quỷ biết!"

"Không thấy người ta từ khi vào cửa liền nghiêm chỉnh à? Rượu không uống,

thuốc không hút, bảo anh ta ca hát, anh ta nói anh ta lạc nhịp, bảo anh ta đặt

hàng, anh ta lại chê phụ nữ phiền phức. Tôi nghĩ, thứ Thẩm Xuân Hàng ghét bỏ

không phải là phụ nữ, mà là chúng ta!"

"Xin bớt giận! Xin bớt giận! Tính cách của A Hàng là thế, dù sao cũng là một

giáo viên, sao có thể thật sự làm bậy ở bên ngoài? Chim chóc cũng phải yêu quý

lông chim không phải sao? Mọi người thông cảm cho nhau chút..."

"Mà này, người phụ nữ mà anh ta gọi tới là ai vậy? Hình như không phải trong

giới của chúng ta."

"Quan tâm trong hay ngoài giới gì chứ, không thấy cái - bộ ngực sữa, eo thon,

mông vểnh, cộng thêm chân dài, có rất nhiều vốn sẵn!"

"Buồn thế, tại sao phụ nữ xinh đẹp đều tụ tập hết bên cạnh Thẩm Xuân Hàng

thế? Trước kia là Diệp Toàn Chi, hiện tại lại thay đổi người khác, nhìn cũng chỉ

khoảng hai mươi tuổi đầu, anh ta trâu già gặm cỏ non, lại còn ăn đến nghiện

rồi?!"

"Có lẽ là do anh ta... tính cách tốt?"

"Bỏ đi! Lại còn tính cách tốt, đó gọi là giả vờ!"

"Không phải, không thể nói như vậy..."

"Nhìn thì đàng hoàng thật ra gian xảo hơn bất kì ai, nếu không thì tại sao anh ta

lại gọi người phụ nữ kia tới?"

"Ớ..."

"Các cậu ngay thơ như vậy, xứng đáng bị người ta lừa!"

"..."

Cuộc thảo luận sôi nổi này không ngừng lại, bên kia Thẩm Xuân Hàng đã đưa

Miêu Miêu ra sảnh ngoài, thẳng đến gara.

Miêu Miêu choáng váng bị đưa ra ngoài, lại choáng váng mà đi theo người đàn

ông, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, chớp chớp mắt, tầm mắt dừng trên đôi tay

đang nắm chặt của hai người.

Xong rồi, lại trầm mê.

Nói là gara, thật ra chỉ là một khu đất trống ngoài trời, kẻ vạch, phân cách thành

từng vị trí một để đỗ xe.

Khoảng cách giữa các xe đều rất xa, mỗi xe đều chạy rất chậm, chậm đến khó

chịu

Mà chiếc Mercedes-Benz màu đen của Thẩm Xuân Hàng chạy trà trộn trên

đường có vẻ không được hợp nhau.

Giống như anh ta đang ngồi giữa một đám nhị thế tổ, lại không cùng một tần số

với những người đó.

"Đó là..." Ánh mắt Miêu Miêu ngừng lại.

Chỉ thấy đối diện gara là một bãi cỏ xanh biếc, kéo dài đến phía xa, liếc mắt

một cái không nhìn thấy đích.

Thẩm Xuân Hàng: "Sân gôn do câu lạc bộ quy hoạch."

"..." Sinh hoạt của người giàu, người thường không thể tưởng tượng được.

"Biết chơi không?" Anh hỏi.

"?"

"Gôn."

"Từng học một chút, biết quy tắc cơ bản."

"Chơi một ván chứ?"

...

Sau bao nhiêu cú đánh không đếm được, quả bóng trắng vẫn chưa vào lỗ, Miêu

Miêu nhụt chí mà cắm gậy golf vào thùng, xoay người rời đi: "Không chơi

nữa."

Người đàn ông hơi ngừng lại, chợt bật cười: "Làm trợ lý đặc biệt bên cạnh tổng

giám đốc, chỉ có chút kiên nhẫn này?"

Miêu Miêu ngừng bước chân, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười như

không cười của Thẩm Xuân Hàng, trong lòng buồn phiền: "Một cao thủ như anh

bắt nạt tay mơ cũng không biết xấu hổ?"

Anh thấp giọng bật cười: "Hóa ra em cũng biết mình là tay mơ à?"

Miêu Miêu: "..." Người này thật đáng đánh đòn, làm sao bây giờ?

"Lại đây." Anh vẫy tay.

Miêu Miêu không nhúc nhích, ánh mắt nghi hoặc rơi xuống trên mặt người đàn

ông.

"Ngẩn ngơ cái gì? Lại đây, tôi dạy cho em."

"Thật sự?" Miêu Miêu chớp mắt.

Thẩm Xuân Hàng bị cô chọc cười: "Nếu không còn có thể giả sao?"

"Nhưng tôi học rất chậm..."

"Kiên nhẫn của tôi cũng không kém."

Hóa ra bọn họ một người là học sinh, một người là thầy giáo.

Miêu Miêu tung tăng trở về.

"Đầu tiên, trước khi xác định tư thế đứng, đầu tiên từ mặt sau của bóng nhìn ra

xa xác định phương hướng mục tiêu, xác định điểm đánh dấu; sau đó đứng hai

chân gần trên đường thẳng, mũi chân trái hơi chếch ra phía ngoài, chú ý, trọng

tâm dồn vào chân trái..."

Thẩm Xuân Hàng vừa nói vừa biểu diễn cho cô xem.

Miêu Miêu đứng ở đằng sau, học theo.

"Chân là như thế này sao?"

Hai mắt người đàn ông nhìn thấy, đột nhiên ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt ngạc

nhiên của Miêu Miêu, nắm cẳng chân cô mở ra phía trước: "Đứng vững! Đừng

nhúc nhích!"

Miêu Miêu cắn răng, nín thở, lực chú ý một lần nữa dồn vào động tác.

Thẩm Xuân Hàng: "Như vậy mới chính xác, hiểu không?"

"..."

Thấy hai mắt cô sững sờ, người đàn ông lại mở miệng lần nữa: "Hiểu không?"

Ớ!

"... Hiểu."

"Tốt lắm." Khóe miệng nở nụ cười nhạt, ánh mắt hiện lên một tia ánh sáng nhu

hòa, nhưng lúc ngẩng đầu lên tất cả đều biến mất, lại biến thành "Hiệu trưởng

Thẩm" nghiêm túc đó.

Miêu Miêu thấy thế, không khỏi xấu hổ vì mình "nghĩ nhiều".

"Tiếp theo là kỹ thuật cầm gậy. Nhìn tôi... Hai cánh tay thả lỏng từ phần vai

vươn ra, khuỷu tay trái hơi hướng lên phía trên, nách trái khép nhẹ, hai tay nắm

chặt gậy golf."

Miêu Miêu vừa nghe vừa bắt chước, tư thế ngược lại cũng có chút giống.

Thẩm Xuân Hàng: "Tốt lắm."

Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nở nụ cười.

"Chú ý hai cánh tay không cần hạ quá sâu xuống, nếu không dễ khiến đầu và

gót gậy đập vào bóng, hoặc trực tiếp đẩy bóng ra ngoài, đây là một sai lầm lớn."

Từ cách đứng, cách cầm gậy, lại đến cách nhắm chuẩn, cuối cùng làm thế nào

để vung gậy, Thẩm Xuân Hàng giảng giải làm mẫu từng chút một, sự kiên nhẫn

của giáo viên hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn trên người anh.

Lúc đầu Miêu Miêu chỉ là tâm trạng chơi thử, về sau hoàn toàn tiến vào trạng

thái học tập, người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, giọng nói càng

thêm nhẹ nhàng, thái độ càng dịu dàng hơn.

Cứ như vậy một người dạy, một người học, thời gian quá trôi qua nhanh chóng,

trong nháy mắt mặt trời đã ngả về phía tây, chạng vạng hoàng hôn.

"...Gần đúng rồi, nhưng lý thuyết còn chưa nắm vững, còn phải luyện tập nhiều

hơn, quen tay hay việc."

Sau lưng Miêu Miêu thả lỏng, như trút được gánh nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play