Bóng đêm lạnh lẽo, ánh trăng như nước.
Thẩm Loan trở lại phòng cũ, trong lòng cũng không có cảm xúc gì.
Ở lại, chẳng qua là muốn tìm một cơ hội để có thể ở riêng với Thẩm Phi.
Nhìn xem rốt cuộc hay cô ta là người hay quỷ...
12 giờ rạng sáng.
Thẩm Loan xuống lầu uống nước, trên đường ngang qua phòng cho khách để
đến phòng bếp, bên trong không có ánh đèn.
Dưới chân cô không ngừng, rót một ly nước ấm cầm trong tay, chuẩn bị lên lầu.
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trước mắt cô, ánh mắt cô chắc chắn,
giọng nói cũng có vài phần tức giận: "Hơn nửa đêm không ngủ được, cố ý chạy
ra dọa người sao?!"
"À..." Người đàn ông cười khẽ: "Em cũng bị dọa sao? Anh cho rằng em không
sợ trời không sợ đất."
Thẩm Loan nhíu mày, không muốn dong dài với anh ta: "Tránh ra, anh chắn
đường tôi."
Thẩm Khiêm: "... Nói chuyện?"
"Nói chuyện gì?"
"Thẩm Phi."
Ánh mắt cô chợt lóe: "Đi lên rồi nói."
Hai người đến ban công nhỏ cuối hành lang tầng hai, gió đêm nhẹ thổi, không
có ánh đèn, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy bóng mơ hồ.
Thẩm Khiêm: "Không ổn."
"Ồ? Không ổn chỗ nào?"
"Thái độ ba đối với Thẩm Phi."
Thẩm Loan không ngờ vậy mà anh ta lại phát hiện nhanh như vậy.
"Theo như lời Thẩm Phi, mẹ cô ta đã qua đời, vậy thì sẽ không tồn tại khả năng
yêu ai yêu cả đường đi." Có lẽ Thẩm Xuân Giang sẽ có vài phần lưu luyến với
tình nhân cũ, mà đối xử tử tế với con gái của hai người; nhưng tuyệt đối sẽ
không bởi vì một người phụ nữ đã chết mà hạ thấp tư thái.
Không sai, chính là hạ thấp tư thái!
Ông ta đối tốt với Thẩm Phi, đặc biệt đến có chút quá mức.
"Thẩm Phi mất mẹ, lại kéo theo cơ thể ốm yếu, thậm chí đến mức phải ngồi xe
lăn đi lại, từ góc độ hiệu quả và lợi ích mà nói, một đứa con gái không có quá
nhiều giá trị lợi dụng như vậy, nhận về thì có thể hiểu được, nhưng quan tâm
như vậy, thì không thể hiểu nổi."
Thẩm Loan cong môi: "Đúng là không hiểu nổi."
"Anh đã phái người đi Kinh Bình điều tra quá khứ của cô ta rồi, chắc rằng rất
nhanh sẽ có tin tức."
Thẩm Loan lại cười không cho là đúng.
Đời trước Thẩm Khiêm có nghi ngờ với Thẩm Phi hay không, Thẩm Loan
không thể nào biết được, nhưng Dương Lam sau khi hắc hóa thì chắc chắn sẽ
nghi ngờ, hơn nữa cực kỳ mất công để thăm dò! Nhưng cuối cùng cũng bất lực
trở về, vậy thì cô còn trông cậy Thẩm Khiêm có thể tra được cái gì?
"Em không tin anh?" Người đàn ông nhíu mày, thu hết ý cười bên môi của cô
vào đáy mắt.
"Điều tra được rồi thì nói sau." Xoay người rời đi.
"Đứng lại!"
Thẩm Loan dừng bước, quay đầu lại.
Người đàn ông trầm mặc một chút: "... Chúng ta sẽ là bạn, đúng không?"
Thẩm Loan nhướng mày, trong bóng đêm cô không thấy rõ khuôn mặt của
người đàn ông, nhưng cặp mắt kia lại cực kỳ sáng ngời.
Cô nói: "Trên tiền đề chúng ta cùng có lợi ích." Mới là bạn.
Ví dụ như, đề phòng Thẩm Phi.
Người đàn ông nhìn bóng dáng cô đi xa, bỗng chốc, nở một nụ cười nhạt.
...
Trong cùng một đêm, Thẩm Loan đã bình yên đi vào giấc ngủ, có người lại
đứng ngồi không yên.
"Lục ca, có thể nghỉ một lát không? Anh làm không mệt, nhưng em khát khô cổ
rồi, em nghỉ một lát được không? Thật sự chỉ một lát thôi..."
Người nào đó đang tập hít đất trên mặt đất làm mắt điếc tai ngơ, động tác sau
chuẩn hơn động tác trước, tốc độ cũng nhanh hơn.
Lục Thâm: "..." Mẹ ơi, ai tới cứu anh ta với?
Thẩm Loan ngủ lại nhà cũ, người phản đối đầu tiên chính là Quyền Hãn Đình.
Nhưng chung quy vẫn không lay chuyển được cô, bất đắc dĩ gật đầu.
Sau đó, biến thành như vậy —
Hơn nửa đêm, Quyền Hãn Đình đột nhiên có ý tưởng, phải hít đất, còn bế Lục
Thâm từ trên giường xuống hít.
Tiểu Thất gia ra sức phản kháng, luyến tiếc rời đi khỏi chăn, bởi vì sức chiến
đấu quá yếu, trực tiếp bị người nào đó xách lên như gà con, làm công việc đếm
số để kiếm sống.
"307... 308..."
Đếm một số, ngáp một cái, hai mắt mở không ra, đầu gật gà gật gù.
"Xốc lại tinh thần lên cho tôi!" Quyền Hãn Đình trầm giọng.
Lục Thâm từ từ đứng lên: "311! 312!"
Giọng nói không kéo ra, hai mắt không nhắm, cảm giác buồn ngủ lập tức tan
biến.
Nhưng năm phút sau —
"367... 368..."
Chứng nào tật nấy, một lần nữa bị cảm giác buồn ngủ bao phủ.
Lúc Quyền Hãn Đình đứng lên từ trên mặt đất, anh ta còn nhắm mắt lại, lẩm
bẩm.
Khóe miệng giật giật, Quyền Hãn Đình lười phải gọi anh ta, trực tiếp cầm khăn
lông lau mồ hôi.
Lúc Lục Thâm đếm tới 527 thì nhận ra không đúng lắm, dùng sức căng đôi mắt
ra, giây tiếp theo kinh ngạc ngồi dậy: "Lục ca, anh cố ý! Cố ý chỉnh em!"
Quyền Hãn Đình ném khăn lông dùng rồi qua: "Câm miệng."
"..." Sợ cong người.
Vận động xong, lau mồ hôi, anh trực tiếp đi thang máy về phòng ngủ chính.
Ừm...
Giờ có thể ngủ rồi.
Lục Thâm Bị ném ở phòng huấn luyện: "?"
Hai mắt ngơ ngác.
Vậy là đi rồi à?
Đi rồi...
...
Vì sao ông trời lại đối xử với anh ta như vậy?
Anh ta vẫn là một cục cưng mà!
"Hừ! Rõ ràng là không được ôm vợ, ngủ không yên, còn giả vờ chăm chỉ?"
Quyền Hãn Đình đang chuẩn bị nằm xuống trong phòng ngủ chính: "Hắt xì —"
Có phải Loan Loan cũng nghĩ đến mình không?
Bên môi nở một nụ cười thỏa mãn, anh gối lên cái gối ngày thường Thẩm Loan
hay nằm, ngửi mùi thơm độc đáo của cô gái, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Lục Thâm bé nhỏ đáng thương, sau nửa đêm không buồn ngủ nữa, trằn trọc
cũng khó có thể đi vào giấc ngủ —
Giận rồi đó nha!
Ngày hôm sau, treo hai con gấu trúc xuống lầu ăn sáng, lại phối hợp với đôi mắt
nhỏ u oán.
Sở Ngộ Giang dừng một chút: "Tiểu Thất gia, ngày hôm qua cậu... Đến vườn
bách thú à?"
"?"
"Nếu không thì sao lại cos Panda thế?"
"... Lượn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT