Muốn cô chịu trách nhiệm, Kính Sinh tới cửa
Chân trời rực sáng.
Ánh nắng màu cam đánh thức thành phố đang ngủ say, trên đường càng ngày
càng có nhiều người đi lại, tiếng còi xe dày đặc hơn.
Dù trôi qua thế nào, một ngày mới vẫn bắt đầu đúng giờ.
Từ sau khi ly hôn, Hạ Linh đã không được hưởng thụ cảm giác được tỉnh giấc
trong vòng tay của một người đàn ông.
Đã từng, trong khoảng thời gian quan hệ của cô và Từ Kính Sinh tốt nhất, dù
ban ngày có bận bao nhiêu, tiệc tàn muộn thế nào vẫn cố gắng quay về ngôi nhà
nhỏ, dù chỉ nằm trên giường không làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nội tâm Từ Kính Sinh mẫn cảm, lúc ngủ có thói quen ôm gì đó.
Trước kia là ôm chăn, sau khi hai người bên nhau thì biến thành ôm cô ta.
Bởi vậy, mỗi buổi sáng thức dậy Hạ Linh đều nằm trong vòng ôm ấm áp của
người đàn ông, nhìn nhau cười, chào nhau câu chào buổi sáng.
Có khi cô sẽ hôn lên mặt anh ta một cái, thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ cúi đầu
hôn vào khóe miệng cô.
Khoảng thời gian đó, họ phấn đấu vì sự nghiệp, quán xuyến gia đình quá đến tốt
đẹp và viên mãn, mỗi phút mỗi giây đều nhiệt huyết và kiên nhẫn vô tận, dù là
làm việc hay ở với nhau.
Đến nỗi họ còn lạc quan cho rằng trạng thái này sẽ vĩnh viễn như thế, đến chết
mới kết thúc.
Nhưng chung quy vẫn xem nhẹ sức nặng của thời gian —
Hứa hẹn sẽ phai màu, tình yêu sẽ biến chất, người đã từng nói lời yêu có lẽ chớp
mắt sẽ không còn yêu nữa.
Khi Liễu Nhan cứng rắn cố tình chen chân vào cuộc sống của họ, những mâu
thuẫn ẩn dấu, những khúc mắc đã từng cố tình bị xem nhẹ đã hoàn toàn bị phơi
bày dưới ánh nắng mặt trời.
Hạ Linh phát hiện, Từ Kính Sinh thay đổi —
Anh ta không lưu luyến gia đình, thậm chí đêm không về ngủ; cũng không hề
quan tâm, hỏi han ân cần cô như xưa.
Cho dù ngồi trong nhà, cũng thường xuyên ngẩn ngơ; cũng có khi thất thần
trong cuộc họp.
Sự rối rắm giãy giụa, mê mang thất thố của anh ta đều lẳng lặng lọt vào mắt cô,
một cảm giác khủng hoảng sắp mất bủa vây Hạ Linh.
Nhưng cô lại không thể hỏi gì, không thể làm gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi
kết quả cuối cùng như phạm nhân chờ tuyên án.
Từng có một cuộc hôn nhân thê thảm vô lực như vậy, Hạ Linh không ôm ảo
tưởng với tình yêu nữa.
Nhiều năm đồng hành cùng với cái gọi là tình yêu đích thực đã khiến cô không
chịu nổi một đả kích nào khác, tình yêu mà cô đầu tư hết thời gian và công sức
lại rơi vào kết cục lạnh lẽo nhất.
Cô đã từng cố gắng như vậy, thậm chí còn dồn hết tất cả sức lực, bây giờ cô đã
không còn dễ dàng yêu một ai khác.
Nhưng một người đi lâu sẽ mệt, sẽ khát vọng được bầu bạn với người khác.
Chính vì như vậy, cô mới không biết bản thân rốt cuộc là có tình cảm với Tưởng
Thạc Khải hay chỉ là ôm tâm lý đã lâu không muốn xa rời, không muốn né
tránh.
Hạ Linh cười khổ, chẳng lẽ bản thân cô đơn đã quá lâu rồi?
Sao lại đồng ý vội vàng như vậy?
Chỉ có thể đổ thừa cho màn đêm tối qua quá đẹp, ánh mắt người đàn ông quá
dịu dàng mà bản thân lại quá yếu ớt.
Những hình ảnh kịch liệt dây dưa đó giống như thước phim tua lại trong đầu,
Hạ Linh nhìn thấy bản thân trong đôi mắt đen nhánh của người đàn ông —
Hai mắt mê say, vừa giận vừa cười.
Người phụ nữ xa lạ kia là cô sao?
Hạ Linh âm thầm kinh hãi, không dám nghĩ tiếp.
Rồi sau đó đảo mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh mặt trời sáng lạn, bóng đêm khiến
ngưới ta say mê cũng không còn tồn tại nữa.
Cô ta cỡ nào hy vọng tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua giống như bóng đêm
không còn tồn tại, như một giấc mộng tỉnh lại là hết.
Nhưng bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, sườn mặt kề sát vòm ngực ấm
áp, bàn tay to dày đã chạm vào cô bây giờ đang yên ổn gác trên bụng cô, ngoan
ngoãn nghe lời như một đứa trẻ.
Tất cả mọi thứ đều nói rõ cho cô ta biết — đây không phải một giấc mơ hoang
đường!
Nhưng những chuyện mà cô không muốn đối mặt kia – tất cả đều là sự thật!
Chuyện tối qua xảy ra quá nhanh, họ còn không lên giường, làm trên sôpha ở
phòng nghe nhìn một lần rồi lại một lần.
Chất vải mềm mại như trong tưởng tượng, không gian rộng rãi thoải mái, nhưng
cô thà rằng mình chưa bao giờ trải nghiệm.
Một chiếc chăn màu trắng mỏng dùng vào mùa hè không biết lấy từ đâu đắp lên
hai người họ, sườn mặt cô dán vào khuôn ngực trần trụi, tay đặt trên eo anh ta,
đôi chân quấn chặt vào chân anh ta, hai người như chiếc bánh quẩy quấn chặt
vào nhau.
Cho nên bây giờ Hạ Linh không dám động đậy, sợ đánh thức người đàn ông
đang ngủ say, sau đó không thể không đối mặt với trường hợp xấu hổ này.
Nhưng cô ta lại không biết, Tưởng Thạc Khải đã tỉnh từ sớm, hai mắt khẽ hé,
nhìn thấy tất cả sự ngơ ngẩn, thất thố, kinh hoàng, trốn tránh đủ loại cảm xúc
của người phụ nữ.
Nhân lúc Hạ Linh thật cẩn thận nâng cánh tay đang gác lên bụng cô ta ra đúng
lúc là cơ hội cho Tưởng Thạc Khải "tỉnh dậy".
Giữa mày nhíu lại, giật giật tay chân, anh ta lẩm bẩm một tiếng, dọa người phụ
nữ sợ tới mức cả người run lên, sau đó cái đầu ghé sát vào người, không nhúc
nhích.
Tưởng Thạc Khải cười khẽ, cánh tay khoác bờ vai như ngọc của cô, khẽ dùng
sức tự nhiên ấn người vào trong ngực: "Chào buổi sáng, a Linh."
Hai má người phụ nữ hồng rực trong chớp mắt.
Tưởng Thạc Khải lần đầu tiên thấy cô như vậy, lúc làm việc chưa bao giờ thấy
cô thẹn thùng và hấp dẫn như vậy, tức khắc tim đập thình thịch, hơi thở ứ đọng.
Theo động tác bá đạo của người đàn ông, Hạ Linh và anh ta càng dán sát vào
nhau, hơi thở nam tính mạnh mẽ ập vào mặt khiến cô phản ứng chậm nửa nhịp:
"... Chào."
"Có đói không?"
"... Không đói."
"Nhưng... tôi đói." Anh ta cười một tiếng, trước khi Hạ Linh có phản đã nhanh
chóng xoay người đè cô ta dưới thân.
Đôi mắt người phụ nữ tràn đầy kinh ngạc, ai ngờ anh ta lại cúi đầu hôn cô.
Hạ Linh ngốc ngốc nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đôi tay dùng sức đẩy anh
ta: "Tưởng Thạc Khải, anh có biết bản thân đang làm gì không?!"
Anh ta gật đầu: "Anh không chỉ biết, anh còn rất tỉnh táo."
Hai bàn tay chống trên ngực anh ta có ý muốn kéo dãn khoảng cách, nhưng rất
nhanh Hạ Linh phát hiện ra sức của đàn ông và phụ nữ cách xa nhau.
Người đàn ông cứng đờ, mắt đỏ sọc gầm nhẹ: "Em lại nhúc nhích nữa thử
xem?" Giọng nói đầy tàn nhẫn giống như giây tiếp theo sẽ nuốt cô vào bụng.
Rõ ràng cô cảm nhận được vì sao anh ta đột nhiên hưng phấn và bực bội, sức
lực mềm nhũn, buông tay ra, trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn.
Bây giờ cả người đau nhức, tay chân như bị xé rách, cô không muốn lăn lội
thêm lần nữa, đau càng thêm đau.
Người đàn ông này là cầm thú! Súc sinh! Sức chiến đấu còn ghê gớm thế này!
Thấy hơi thở của anh ta chậm dần, từ từ bình phục lại, bấy giờ Hạ Linh mới nhẹ
nhàng thở ra.
Cô nghĩ nghĩ, muốn giải quyết chuyện rắc rối phiền toái này trong hòa bình —
"Tối hôm qua chúng ta đều uống rượu, rất nhiều chuyện đều không thể khống
chế, cho nên, không phải anh sai cũng không phải tôi sai."
"Đó là ý gì?" Ánh mắt Tưởng Thạc Khải phiếm lạnh, nụ cười bên môi không
còn độ ấm.
Hạ Linh nhìn anh ta, không phải không nhận ra cảm xúc của người đàn ông
đang thay đổi, nhưng cô không thèm để ý.
Từ từ mở miệng, gằn từng chữ một: "Là rượu sau làm loạn. Cho nên, anh không
cần để trong lòng, mọi người đều là người trưởng thành, chơi được..."
Trước kia, Hạ Linh chỉ có cảm giác với một mình Từ Kính Sinh, sau khi ly hôn,
cũng không giống mấy bà góa không chịu nổi cô đơn bao dưỡng trai trẻ, cũng
không phải vì vẫn còn yêu Từ Kính Sinh nên thủ tiết vì anh ta, cũng không phải
vì có tư tưởng phong kiến mà không mở lòng, chỉ là công việc của cô ta quá
bận, có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều quyết sách phải quyết định, không
có thời gian.
Cho nên, nếu đã xảy ra chuyện 419 (for one night: tình một đêm) ngoài ý muốn,
cũng không phải cô không thể chấp nhận.
Suy cho cùng, biểu hiện trên giường của Tưởng Thạc Khải thật sự không kém.
Nghĩ lại tối hôm qua bản thân không kiên định, thật ra cũng không trách cứ gì,
trong không khí đó, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Thật sự không có gì phải hối hận.
Hạ Linh vẫn luôn là người cầm được thì cũng buông được, nếu không, năm đó
cô đã không ra quyết định ly hôn khi Từ Kính Sinh còn lưỡng lự.
Nhưng đây không phải kết quả Tưởng Thạc Khải muốn thấy!
Đối với cách nói "rượu sau làm loạn" của Hạ Linh, anh ta cũng có sự kiên trì
của riêng mình: "... Không loạn, anh mới chỉ uống hai hớp."
Hạ Linh ngây ra, thử: "Vậy, là tôi uống nhiều quá?"
Một tia sáng hiện lên, người đàn ông cười giảo hoạt: "Em uống nhiều nên em
làm loạn anh?"
"Hả..." Hạ Linh có chút chóng mặt, không nghĩ tới, cô ta vô thức nói: "Cũng có
thể nói như vậy."
Đôi mắt Tưởng Thạc Khải u oán: "Em ngủ anh, chẳng lẽ không nên chịu trách
nhiệm?"
"?!"
"Vừa rồi bản thân em đã thừa nhận uống quá nhiều, còn ấy anh..." Ánh mắt anh
ta đau xót: "Đây là lần đầu tiên của anh... Cứ như vậy bị em cướp đi... Dựa vào
cái gì? Đàn ông cũng có tự trọng, cũng có trinh tiết, cũng muốn giao cơ thể
thuần khiết nhất sạch sẽ nhất cho một nửa kia trong tương lai, nhưng bây giờ
thứ quý giá nhất của anh đã không còn..."
Hạ Linh cảm thấy bản thân đi nhầm chỗ, đi vào phim trường, nếu không sao có
thể giải thích màn hài kịch trước mắt?
"Anh..." Cô ta gian nan nuốt nuốt nước miếng: "Lần đầu tiên?"
Tưởng Thạc Khải nháy mắt nhảy dựng: "Em nghi ngờ anh?!"
"Không phải không phải..." Người phụ nữ liên tục xua tay.
"Vậy thì thế nào? Em nói đi?"
"Cảm thấy rất không giống..." Hạ Linh nói một nửa mới ý thức được không
đúng, nhưng giờ phút này im tiếng cũng đã chậm.
Người đàn ông đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó trong lòng nhảy nhót, xem ra cô
rất vừa lòng với kỹ thuật của anh ta.
Trên đời này không có người đàn ông nào không thích được khen về phương
diện này, đặc biệt người khen còn là người phụ nữ mình yêu nhất!
Dù vậy, trên mặt Tưởng Thạc Khải vẫn nghiêm túc như cũ: "Tóm lại, em lấy
mất lần đầu tiên của anh, không thể không chịu trách nhiệm."
Hạ Linh nhìn dáng vẻ không chịu trách nhiệm tôi sẽ chết cho em xem, tự nhiên
cảm thấy bản thân như cậu ấm "không cẩn thận" ngủ với con gái nhà lành rồi lại
không muốn chịu trách nhiệm.
Lập tức thấy đầu phình to.
"Em nói đi! Em có chịu trách nhiệm với anh không? Có, hay, không?" Anh ta há
miệng hỏi dồn.
Hạ Linh không thể tin được tên vô lại không thể đùa giỡn với khuôn mặt đang
quấn lấy cô ta lại chính là người nhanh nhẹn và lịch thiệp như "Tưởng Khải
Thạc" trong trí nhớ!
Cô ta hít sâu: "Anh đừng kích động, trước hết nghe tôi nói đã được không?"
"Được" Anh ta gật đầu, dùng ánh mắt tủi thân giống như giây tiếp theo sẽ khóc
để nhìn cô ta: "Em nói, anh đang nghe."
"Đầu tiên, đây là sai lầm, nếu là sai lầm nên sửa đúng, không thể mắc thêm lỗi
lầm nữa, hiểu không?"
Tưởng Thạc Khải lắc đầu: "Anh chỉ biết câu — đâm lao phải theo lao."
Hạ Linh: "..."
"Em nói đi rồi nói lại là không muốn chịu trách nhiệm với anh."
"Không phải, tôi..." Hạ Linh á khẩu không trả lời được.
Chịu trách nhiệm?
Cô ta thật sự không muốn.
Nhưng cục diện trước mắt như vậy, đã không phải do cô ta làm chủ.
Hạ Linh ngồi dậy, kéo chăn che phong cảnh trước ngực.
"Có một chút chuyện tôi hy vọng anh hiểu rõ, tình yêu không phải là chịu trách
nhiệm, hai người ở bên nhau cũng không thể đơn giản là trách nhiệm. Anh xem,
chúng ta quen biết chưa lâu, ở chung chưa lâu, dù từng có quan hệ thân mật,
nhưng cũng không thể nói lên điều gì. Có lẽ tính cách chúng ta không hợp, hoặc
là tam quan bất đồng, miễn cưỡng ghé vào nhau sẽ không có kết quả tốt. Nếu
như vậy, còn không bằng ngay từ đầu đã không ở bên nhau."
Tưởng Thạc Khải: "Anh thừa nhận một tình yêu không chỉ cần trách nhiệm,
nhưng trách nhiệm lại là một thứ không thể thiếu trong tình yêu. Tiếp theo,
không ở chung, sao em biết tính cách chúng ta không hợp, tam quan bất đồng?
Em đã không hiểu anh nên em mới nói những lời này, không có bất kỳ ý nghĩa
tham khảo nào."
Hạ Linh bất đắc dĩ: "Vì sao nhất định phải thử? Qua hôm nay, chúng ta có thể
quên hết tất cả, đây mới là biện pháp giải quyết đơn giản nhất."
"Em không muốn thử, nhưng anh muốn; em muốn quên, anh cũng đã khắc sâu
chuyện tối hôm qua ở đáy lòng. A Linh, em không công bằng với anh."
"Trên đời này, không có gì là công bằng tuyệt đối."
"Chỉ cần em nguyện ý, em có thể cho anh." Ánh mắt Tưởng Thạc Khải nóng
rực nhìn cô, ẩn chứa sự khẩn cầu.
Trái tim Hạ Linh run lên, dời tầm mắt: "Xin lỗi, tôi không cho được."
Đồng tử người đàn ông híp lại, tia lạnh và sự quỷ quyệt xẹt qua, giọng điệu
phiếm lạnh: "Nói như vậy, em không định chịu trách nhiệm?"
Hạ Linh cũng bực, sắc mặt tối đi, từng câu trong miệng phun ra như dao: "Nói
anh béo, anh tưởng mình béo thật? Người bị hại là tôi, anh nói như mình tủi
thân lắm làm gì? Tối hôm qua chúng ta đều không tỉnh táo, hai bên anh tôi tình
nguyện, không thể sớm tụ sớm tan..."
Lời nói còn chưa nói xong, miệng đã bị bịt kín.
Đôi mắt người phụ nữ mờ mịt, vẫn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra cái
gì.
Tưởng Thạc Khải lạnh lùng cười, sớm tụ sớm tan? Cô thật đúng là thoải mái.
Không dễ dàng như vậy! Nếu trêu chọc anh ta cũng đừng mơ chỉ lo thân mình!
Tưởng Thạc Khải nhất định phải bắt được cô ấy.
Giơ tay xốc tấm chăn trên người người phụ nữ, kéo chân cô ta ra, người đàn ông
như con ngựa hoang thoát cương, không chịu khống chế.
"Ưm..." Hạ Linh cứng đờ.
Anh ta lại cười tà ác: "Lần đầu tiên sai rồi, vậy lần thứ hai, lần thứ ba thì sao?"
"Anh! Ưm..." Hạ Linh khó có thể tin.
Vốn dĩ tưởng chỉ là chó con, không ngờ tới lại là một con sói xám!
Cô hối hận, hối hận xanh ruột.
Sớm biết như thế, tối hôm qua không nên dễ dàng: "Tưởng Thạc Khải, anh
khốn nạn —"
Không nhịn nổi, người phụ nữ phá giọng nói, ngậm nước mắt, thét chói tai ra
tiếng.
"Mắng chửi đi, tùy em mắng thế nào cũng được, nhưng đừng mong tránh
thoát!"
"Anh cút —"
"Làm một nửa, em bỏ được?"
"..."
Lúc Hạ Linh rời đi, hai chân run run.
Tưởng Thạc Khải muốn tiễn cô nhưng bị cô không khách sáo từ chối: "Từ giờ
trở đi, anh cách xa tôi ra một chút."
Nói xong, xoay người rời đi, bóng dáng quyết tuyệt.
Người đàn ông ngồi dựa vào đầu giường, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng cô
càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Nhớ tới sự chán ghét và không cam lòng của cô ấy, còn câu cuối cùng khàn cả
giọng "cách xa tôi ra một chút", trong lòng Tưởng Thạc Khải đau xót như bị
đâm một dao, không ngừng khoáy khoét ở nơi yếu ớt nhất, máu chảy đầm đìa.
Anh ta sai rồi sao?
Không, anh ta không sai!
Anh ta chỉ là muốn theo đuổi người phụ nữ mình thích, hận không thể đem tất
cả bản thân cho cô ấy.
Cho dù cô không muốn nhận, anh ta cũng sẽ từ từ khiến cô chấp nhận.
Một ngày không được, vậy một tháng; một tháng không được, vậy một năm;
một năm không được, vậy mười năm.
Nếu mười năm vẫn không được, anh ta không ngại trả giá cả đời đi theo.
Dù có việc gì đi chăng nữa?
Tưởng Thạc Khải nhìn về hướng bóng người phụ nữ biến mất, cô là ánh sáng
trong sinh mệnh của anh ta, so với khó khăn khi theo đuổi, anh ta càng sợ rơi
vào màn đêm tăm tối thêm lần nữa...
Hạ Linh vào thang máy, nhìn vẻ xấu hổ của mình phản chiếu trên tấm cửa kim
loại, không thể cười khổ nổi.
Hai mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, bộ váy đắt tiền treo trên người nhăn lại, khóe
miệng còn có vết cắn nhàn nhạt đỏ ửng.
May mắn cô có thói quen mang theo áo khoác ngoài, nếu không không có gì có
thể che đi dấu hôn trước ngực và xương quai xanh.
Tên khốn khiếp kia!
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến run cả người.
Đinh —
Cửa thang máy mở ra, Hạ Linh dẫm giày cao gót bước nhanh ra ngoài.
Hai người chờ thang máy bên ngoài đi vào, sau khi đứng yên không nhịn được
liếc nhìn người phụ nữ qua cánh cửa kim loại đang khép lại.
"Không phải quán bar trên tầng sáu đã bị niêm phong sao?"
"Đúng vậy, anh hỏi tôi cái này làm gì? Muốn đi tìm vui à?"
"Chắc chắn không phải đã mở cửa trở lại chứ?"
"Tất nhiên! Hôm qua còn thấy giấy niêm phong dán trước cửa."
"Vậy lạ thật..." Người đàn ông vuốt cằm.
"Lạ cái gì?" Một đôi mắt tràn đầy khó hiểu.
"Người phụ nữ vừa đi ra ngoài, thấy không?"
"Thấy, dáng người còn đẹp."
"Anh không ngửi thấy mùi vị đàn ông trên người cô ta sao?"
"Hả?! CHuyện này anh cũng đoán được?"
"Cồn lên men mờ ám, trên mặt xấu hổ và giận dữ còn tức giận, người hơi có
chút kinh nghiệm đều biết có nghĩa là gì."
Ối...
"Có nghĩa là gì?"
"Thất thân."
"Hả? Thật hay giả? Anh nói lung tung đúng không?"
"Hừ, tin hay không thì tùy, không tin thì thôi!"
"..."
Hạ Linh đứng ở ven đường, còn không biết bản thân bị hai người đàn ông bàn
tán, cuối cùng cũng chờ được một chiếc taxi, cô kéo cửa sau ngồi vào.
Báo địa điểm, cô mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, hai mắt thất thần.
Ra thang máy chung cư, Hạ Linh lấy chìa khóa đang chuẩn bị mở cửa, ngẩng
đầu lên thì bỗng bước chân ngừng lại.
Từ Kính Sinh đứng lên, áp vest bị anh ta đặt trên mặt đất, mà trước khi cô ta
xuất hiện, anh ta cứ ngồi trên trên như một cậu học sinh nhỏ mới tan học về
nhà.
"Em đã về." Anh ta miễn cưỡng nở một cười, ánh mắt có chút xấu hổ.
Làm như bị Hạ Linh thấy anh ta ngồi dưới đất, có chút bối rối.
"Anh tới đây làm gì?" Người phụ nữ nhíu mày, ánh mắt đánh giá.
Tóc tai người đàn ông hỗn loạn, bọng mắt thâm đen, trạng thái thật sự không
được tốt lắm, thậm chí có chút chật vật.
Từ Kính Sinh: "Anh đang đợi em."
"Có việc sao?" Hạ Linh đi đến trước cửa nhà mình, người đàn ông lui về sau
một bước tránh ra.
Cô ta lại không lấy chìa khóa mở cửa: "Tìm tôi có việc?"
Gặp lại người đàn ông mà mình đã từng yêu, Hạ trong lòng Linh rất bình tĩnh,
không có chút gợn sóng nào.
Hóa ra thói quen là một thứ đáng sợ đến vậy.
Đã từng, cô đã quen dành hết tâm tư vì yêu anh ta.
Bây giờ, cô ta đã quen không yêu anh ta nữa cho nên thờ ơ.
"Không mời anh vào ngồi xuống sao?"
"Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Người đàn ông xấu hổ: "Anh đợi em một đêm, còn chưa được hớp nước."
Thật cẩn thận, đôi mắt mong đợi.
Đã nói đến mức độ này, Hạ Linh thật sự không thể để anh ta ở ngoài nữa.
Cuối cùng mở cửa, để anh ta đi vào.
Từ Kính Sinh đứng trong phòng khách, tầm mắt lại chặt chẽ khóa chặt trên
người người phụ nữ, ánh mắt giống như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại
không thể mở miệng.
"Anh ngồi đi, tôi đi rót cho anh cốc nước."
Anh ta giữ chặt tay cô ta: "Không cần."
Hạ Linh nghiêng đầu, đôi mắt nghi ngờ, vừa rồi không phải nói chưa uống một
ngụm nước nào sao?
"A Linh" Anh ta hít sâu, dũng cảm: "Anh biết anh đã không còn tư cách hỏi vấn
đề này, nhưng anh không nhịn được, xin em trả lời anh thành thật, được
không?"
"Anh muốn hỏi cái gì?" Cô ta rút ra tay, lui về sau nửa bước.
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua tia ảm đạm, hầu kết nhẹ lăn: "Em... tối hôm qua
đi đâu thế?"
Hạ Linh ngẩn ra, trong đầu không thể khống chế hiện ra gương mặt của Tưởng
Thạc Khải.
Nhìn thấy cô ngẩn ra, trái tim Từ Kính Sinh như bị ai bóp nát.
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Cô ta nhìn anh ta, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc
nào.
"Tiệc rượu tối qua, anh cũng nhận được thư mời."
Hạ Linh: "Tôi không thấy anh."
"Em nói, nếu có thể, anh không nên xuất hiện trước mặt em, cho nên, anh không
đi. Mấy năm nay, anh đều rất ít xuất hiện trong mấy trường hợp này..."
"Cho nên anh rốt cuộc muốn nói gì?"
"Anh không dám đi, nhưng anh rất nhớ em, cho dù không làm gì, xa xa nhìn
một cái cũng đã rất thỏa mãn. Cho nên, anh trộm đi."
Hạ Linh nheo mắt.
"Nhưng trong hội trường buổi tiệc anh lại không thấy em." Đôi mắt người đàn
ông xẹt qua tia sắc bén.
"Phải không?"
"A Linh, không cần phủ nhận, nếu em thật sự ở đó, cho dù chỉ ở một góc, anh
đều có thể tìm ra em từ ánh mắt đầu tiên."
"Tôi đi, nhưng đã rời đi giữa chừng."
"Với ai?" Anh ta gặng hỏi.
Hạ Linh dời tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt: "Không liên quan đến anh."
"Không liên quan? Ha..." Người đàn ông cười thảm một tiếng: "Em là vợ của
anh! Sao lại không liên quan?"
"Anh nói sai rồi" Hạ Linh nắm chặt áo choàng: "Là đã từng, đã từng là vợ, bây
giờ là vợ trước!"
Từ Kính Sinh đau xót, vốn sắc mặt tái nhợt giờ càng thêm trong suốt: "Anh hỏi
nhân viên phục vụ bữa tiệc, có người thấy em, nói em ở vườn hoa, với một
người đàn ông."
"..."
"Sau đó, hai ngươi rời đi."
Hạ Linh nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Trả lời anh —có phải em đi với người đàn ông đó bây giờ mới về đúng
không?!"
"Từ Kính Sinh, nhà của tôi không chào đón anh, đi ra ngoài!"
"A Linh, em đang lảng tránh vấn đề của anh... Cho nên, là đúng không? Em đi
với người đàn ông khác?"
Hạ Linh xẩu hổ: "Tôi không có nghĩa vụ trả lời anh."
Bỗng nhiên, ánh mắt người đàn ông chằm chằm, dừng trên cổ cô, đột nhiên một
bước tiến lên, kéo mạnh áo khoác xuống.
Tím tím xanh xanh, dấu hôn loang lổ.
Hốc mắt Từ Kính Sinh phiếm hồng, hai tròng mắt sung máu: "Em cả đêm
không về, chính là vì cái này?!"
"Anh buông tay!"
"Vì sao? Vì sao em lại đối xử với anh như vậy?!" Anh ta như một con sư tử bị
thương, tuyệt vọng mà phẫn nộ mà rít gào.
Không màng người phụ nữ giãy giụa, phẫn nộ kéo cô vào phòng ngủ, sau đó
một chân đá cửa.
Hạ Linh bị anh ta thô lỗ đẩy ngã xuống giường, nảy lên vài cái trên đệm mềm
mại, chợt bình tĩnh.
Cô ta đang muốn ngồi dậy, người đàn ông đã đè xuống, nắm chặt cằm cô ta, sức
tay mạnh đến kinh người, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận: "Nói! Người
đàn ông kia là ai?!"
Hạ Linh đau đớn hít một hơi khí lạnh, cơn tức giận bay lên trời: "Liên quan gì
đến anh? Anh có tư cách gì quản tôi?" Cười lạnh hai tiếng: "Là ai cũng không
nửa xu liên quan đến anh! Bởi vì — chúng ta đã ly hôn rồi!"
Từ Kính Sinh nghe những lời đả thương người đó, trong lòng đau đớn, giờ phút
này anh ta chỉ có một suy nghĩ: Chặn cái mồm kia lại, lấp kín những lời khó
nghe!
Hạ Linh mở to mắt, không ngừng đẩy anh ta, một cảm giác xấu hổ chưa từng có
bao trùm.
Đây là gì?
Anh ta định biến cô ta thành cái gì?
Quyển sổ ly hôn đỏ tươi kia là gì?
Đầu lưỡi nóng bỏng của người đàn ông tiến khoang miệng cô, tùy ý quấn lấy,
anh ta mút cánh môi cô ta, điên cuồng như muốn nuốt cô vào bụng.
Xé nát váy dài vướng víu trên người, bàn tay to mơn trớn trên cơ thể người phụ
nữ.
Hạ Linh mạnh mẽ đè cánh tay anh ta lại, trong mắt ánh lên lửa giận.
Nhìn đôi mắt đong đầy nước mắt, động tác của người đàn ông chợt dừng lại.
Ngửa người lên, hai mắt đối diện nhau, anh ta muốn xem trong đôi mắt đó có
còn sót lại vẻ yêu thương và ngượng ngùng quen thuộc hay không, nhưng
không, chỉ có nỗi hận và xấu hổ dâng trào.
Ánh mắt cô nhìn anh ta không giống người yêu, cũng không giống vợ chồng mà
chỉ là kẻ thù!
Từ Kính Sinh không thể chịu đựng được, lừa mình dối người che cặp mắt kia
lại, vẻ mặt đau khổ vặn vẹo, anh ta dúi đầu vào hõm vai Hạ Linh, không ngừng
lẩm bẩm: "Xin lỗi... Tha thứ cho anh... Anh yêu em......"
Xin lỗi, đã từng bỏ lỡ em; tha thứ cho anh đã lựa chọn bỏ qua em lần nữa;
nhưng, anh yêu em...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT