Đàn em mà Sở Ngộ Giang cử theo dõi chiếc xe tải đã quay lại, nhưng vẻ mặt rất

chán nản.

"Thực xin lỗi anh Giang, em đã để mất dấu xe..."

Sở Ngộ Giang nhíu mày:

"Chuyện gì xảy ra?"

Người của Huy Đằng tuy không phải một triệu chọn một, nhưng nhất định sẽ

không vô dụng, một chiếc xe tải cũng dễ dàng để mất dấu như vậy.

"Khi tụi em đuổi kịp, chiếc xe tải đã dừng lại ở chân núi và không có ai bên

trong."

"Cậu đã kiểm tra thông tin xe chưa?"

"Đã kiểm tra. Chiếc xe chưa đăng ký. Đang tìm thông tin nhà máy nhưng khi

kiểm tra thì tụi em mới phát hiện ra phụ kiện bên trong không hoàn chỉnh, hẳn

là xe chưa được phép xuất xưởng hoặc là xe được tái chế lại, khả năng lớn là

không từ con đường chính thống., sợ là có tìm cũng chưa chắc đã tìm được dấu

vết gì.

Vẻ mặt Sở Ngộ Giang đột nhiên sững sờ.

Phương thức của bên kia đơn giản tinh vi, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ lâu,

cũng khá chuyên nghiệp, người bình thường không làm được.

Chỉ có...

Thẩm Loan: "Tổ chức sát thủ."

Hai người nghĩ tới một nơi.

Là một tổ chức giết người có phần đẳng cấp, tương tự như.. Huyết Ngục!

Sở Ngộ Giang híp mắt lại, ánh sáng lờ mờ thoáng qua:

"Tôi cần phải nói với Lục gia."

Thẩm Loan suy nghĩ một chút:

"Không sao."

Quyễn Hãn Đình biết đã xảy ra chuyện: "Tôi lập tức đến kho hàng."

Sở Ngộ Giang che chỗ thu âm điện thoại và nói nhỏ với Thẩm Loan.

Sau đó dừng lại và duỗi tay về phía cô

Sở Ngộ Giang đưa điện thoại, cung kính đứng sang một bên.

"Loan Loan?"

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông có phần nhẹ nhàng,

mang một sức mạnh xoa dịu.

"Em đây."

Giọng cô dịu đi, và nét mặt không còn cứng nhắc nữa.

"Chuyện nên làm đều đã làm xong, bọn em sẽ lập tức quay về, anh không cần

đến đâu."

"Được rồi."

Tuy nói vậy, nhưng hai mươi phút sau, Quyền Hãn Đình vẫn đến.

"Gia."

"Lên xe rồi nói."

Tài xế là Lăng Vân nên Sở Ngộ Giang tự nhiên đi vào ghế lái phụ, để lại không

gian ghế sau cho Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan.

" Đã xử lí thi thể xong chưa?"

"Ừa."

"Cậu tự mình đến nhà họ Diêu thương lượng, để bọn họ biết cái gì nên nói cái

gì không nên nói."

Sở Ngộ Giang nghiêm mặt nói:

"Vâng."

Anh ta vốn định xử lý thi thể một cách thần không biết quỷ không hay, cho dù

người nhà họ Diêu có biết gì đó thì cũng không thể truy cứu.

Tuy nhiên anh đã xem nhẹ một điều, Thẩm Loan có thù oán với Diêu Quân

Lăng, sau đó bỗng nhiên biến mất. Những người khác có thể không nghi ngờ,

nhưng gia đình họ Diêu thì chắc chắn sẽnghi ngờ.

Không có bằng chứng, rất dễ hắt nước bẩn lên đầu Thẩm Loan.

Gia không chỉ muốn giữ cho cô an toàn, mà còn muốn giữ cho cô sạch sẽ và

không có vết nhơ nào.

Sở Ngộ Giang là một trực nam không khỏi thở dài cảm khái, tình yêu của gia

tuy âm thầm nhưng cương nghị và mạnh mẽ, bảo vệ Thẩm Loan một cách

nghiêm khắc.

Tại sao tôi không phải là một cô gái?

Lăng Vân liếc hắn qua gương chiếu hậu, hiếm khi mở miệng:

"Anh đang lẩm bẩm cái gì?"

Sở Ngộ Giang:

"Còn cậu, tại sao cậu không phải là phụ nữ?"

"..."

"Vốn nên gần quan được ban lộc, đáng tiếc, sinh sai giới tính rồi."

"... Não anh hỏng rồi à? "

Sở Ngộ Giang chọc vào vào ngực ví trí trái tim:

"Ở đây chua."

"..."

"Quả chanh trên cây chanh, dưới cây chanh chỉ có tôi và bạn." Mỉm cười.

Lăng Vân:

"?"

Những thứ này là gì?

Trở lại biệt thự núi Đông Li, một nhóm bốn người vào cửa rồi vào phòng làm

việc.

"Chủ nhân, người bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, ý đồ nhắm vào Huy Đằng rất rõ

ràng, không thể không đề phòng."

"Tôi đã sử dụng mạng lưới tình báo nhà họ An để điều tra,tin rằng sẽ sớm có kết

quả."

Sở Ngộ Giang nghe thấy "nhà họ An" mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

"Ngài yên tâm, tôi sẽ xử lí thỏa đáng nhà họ Diêu."

Quyễn Hãn Đình khẽ ừ sau đó quay đầu nhìn Thẩm Loan, người đã im lặng từ

lúc bước vào cửa:

"Đang nghĩ gì vậy?"

Cô chợt tỉnh táo lại:

"Khi điều tra, có thể bắt tay từ chỗ của Diêu Quân Lăng."

"Ý em là.."

"Cô ấy phải liên hệ với những người phía sau để làm những việc này, gặp trực

tiếp, qua điện thoại hoặc các công cụ trò chuyện khác, có thể tạo ra đột phá

trong những khía cạnh này."

Sở Ngộ Giang gật đầu:

"Tôi biết phải làm như thế nào. "

Đêm nay là một đêm không ngủ.

Sở Ngộ Giang làm việc rất hiệu quả, và nhận được hồ sơ cuộc gọi của Diêu

Quân Lăng và tất cả các tài khoản xã hội của cô ta vào buổi trưa.

"... Sau khi kiểm tra sơ bộ, không có vấn đề với cô ấy gọi hồ sơ, và tài khoản xã

hội của cô cũng được kiểm tra từng người một, và không có điểm đáng ngờ đã

được tìm thấy trong tin tức lịch sử."

Thẩm Loan:

"Có tra được nơi cô ta đã đi trong hai tháng qua không?"

Sở Ngộ Giang đưa một văn kiện được dán kín:

"Sau khi Diêu thị phá sản, Diêu Quân Lăng không thể chịu được đả kích. Cô ta

thường lang thang khắp các quán bar và say đến bất tỉnh. Ngoài ra, cô ta hầu

như chỉ ở nhà, rất ít khi ra ngoài dạo phố hay ăn uốngi..."

"Đây là một số chuyến đi của cô ta trong hai tháng qua,theo camera trên đường

và cửa tiệm thì không phát hiện cô ta đã từng có cuộc họp dài và nói chuyện với

người lạ."

Thẩm Loan cau mày.

Đặt dữ liệu điều tra sau khi đọc sang một bên, cô chìm sâu vào suy nghĩ, đôi

mắt sâu thẳm với tiếng gõ nhẹ của các đốt ngón tay đập vào mặt bàn.

Tất cả kết quả không có gì bất thường...

Nhưng hành vi của Diêu Quân Lăng rõ ràng là bị xúi giục, và cô tađịnh thừa

nhận điều đó trước khi chết, nhưng cô tachưa nói hết lời...

Chờ đã!

Cô ta dường như đã nói được một nửa trước khi chết!

Bạn đang nói về cái gì

Bệnh viện!

Đúng vậy, chính là bệnh viện!

Thẩm Loan cảm thấy như đã hiểu lập tức phản ứng:

"Kiểm tra xem Diêu Quân Lăng trong khoảng thời gian này đã đến bệnh viện

lần nào chưa."

Mặc dù Sở Ngộ Giang không hiểu bệnh viện có liên quan gì, nhưng anh vẫn

nhận lệnh.

Mười lăm phút sau, anh vội vàng tới...

"Cô đoán không sai, Diêu Quân Lăng vài lần đến một bệnh viện trong ba tháng

qua!"

Thẩm Loan nhướng mày, mắt dần dần chìm:

"Bệnh viện nào?

"Bệnh viện Trung ương!"

"Cô ta đi làm gì? "

"Người ta nói rằng sau buổi tiếp tân ký kết giữa Minh Đại và Cảnh Lâm, cô ta

cãi nhauvới Trương Khải Hân, tranh chấp đến sứt mẻ đầu. Họ đã đến gặp bác sĩ

vào đêm hôm đó, và sau đó đến theo dõi vài lần."

"Có hồ sơ bệnh nào không."

"Có."

Sở Ngộ Giang đưa tài liệu fax vừa nhận được cho Thẩm Loan.

Sau đó bắt đầu lật xem.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng làm việc, càng thêm yên tĩnh, bầu không khí

cũng không có chói lọi như ánh mặt trời sáng rực nữa.

Bỗng nhiên:

"...Lần đầu tiên cô ta đích thân tới kiếm tra lại thì thuê phòng bệnhVIP?"

Sở Ngộ Giang cau mày. Phòng bệnh VIP thì sao?

Thẩm Loan cười nhạt, nếu cô nhớ không sai thì Thẩm Yên cũng ở phòng bệnh

vip, hơn nữa cũng cùng tầng lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play