"Lý Phục?" Miêu Miêu nhíu mày.
Người đàn ông không nhìn cô, mà nhìn về phía Thẩm Loan.
"Chúng ta cần nói chuyện."
"Đi vào rồi nói."
Ba người đi vào văn phòng, Miêu Miêu: "Để tôi đi lấy nước."
Nói xong, xoay người rời đi, để không gian cho hai người nói chuyện.
"Anh muốn nói chuyện gì?"
Lý Phục ngồi xuống, theo thói quen định giơ tay đỡ đỡ gọng kính, khi anh làm
động tác này, bình tĩnh và kiêu ngạo, so với lúc nhảy ra chặn người ban nãy có
thêm vài phần bình tĩnh, bớt đi chút chật vật.
"Còn chưa chúc mừng cô ba thăng chức thành chủ tịch của tập đoàn."
"Hiện tại nói cũng không muộn."
"Cũng không biết tôi còn vinh hạnh được ở lại tiếp tục làm trợ lý cho cô hay
không?"
Thẩm Loan nhướng mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của người đàn
ông: "Anh?"
"Phải, tôi." Lý Phục gật đầu, lập tức đón nhận ánh mắt đánh giá của cô.
"Cho tôi một lý do." Thu lại ý cười, giọng điệu lạnh lùng.
Người đàn ông rũ mắt, trầm mặc suy tư một lúc lâu: "...Tôi nói cho cô biết
chuyện cá nhân của Thẩm Như, mặc kệ cô có tin hay không, điều tra hay khong,
ít nhất chúng ta đã từng hợp tác với nhau, đây là lý do thứ nhất."
"Từng hợp tác, vậy thì sao?"
Anh ta đang ám chỉ lần ở quán cà phê đó.
"Làm mới không bằng quen thuộc, thay vì đặt người mới ở bên người, còn
không bằng người cũ. Ít nhất, biết rõ lẫn nhau và hiểu rõ điểm mấu chốt có thể
giảm bớt việc thăm dò."
Khuôn mặt Thẩm Loan khẽ nhúc nhích, cười khẽ: "Nhưng lựa chọn của tôi
không chỉ ngừng ở "người mới" và "người cũ"."
"?"
"Còn có thể không cần người."
Có ai quy định tổng giám đốc phải có hai trợ lý?
Không giữ Lý Phục, cũng không giữ những người khác, chỉ một Miêu Miêu
cũng đủ rồi.
Cô cần gì phải tự tìm phiền toái?
Có thể nói, nhiều người ánh mắt hỗn tạp, không thể phủ nhận, mối quan hệ giữa
người càng đơn giản, càng không dễ dàng thắt nút.
Lý Phục nghe vậy, cũng không hoảng loạn, cười nói: "Đây là lý do thứ hai tôi
muốn nói."
Thẩm Loan yên lặng chờ đợi.
"Đạo lý ngồi trên cao sẽ phải chịu được sức nặng chắc không cần tôi nói, trong
lòng tổng giám đốc Thẩm cũng biết rõ ràng. Hiện giờ, cô ngồi trên ví trí tổng
giám đốc của tập đoàn, nắm quyền lực, với tính cách của lão chủ tịch, ông ta có
thể trơ mắt nhìn sao? Không nói đến phá đám, nhưng cẩn thận đề phòng khẳng
định sẽ có. Tôi không ở lại, tự nhiên còn có những người khác ở lại."
Thẩm Tông Minh không thể mặc kệ để Thẩm Loan một mình khống chế tập
đoàn, chắc chắn sẽ phái người theo dõi mọi hành động của cô.
Còn có ai thích hợp hơn tai mắt ông ta tự tay phái đến bên cạnh Thẩm Loan như
Lý Phục?
Lý Phục: "Giữ lại tôi, ông lão sẽ không gửi những người khác tới đây, như thế,
cô không bị quấy rầy, tôi cũng thoải mái."
Thẩm Loan: "Làm sao tôi biết anh sẽ không trở thành tai mắt của ông ta?"
Người đàn ông cười nhẹ, lồng ngực phát ra cộng hưởng từ tính nặng nề: "Bí mật
lớn nhất của tôi đều đã nằm trong tay cô, còn có tư cách gì làm gián điệp hai
mang?"
"Tôi hỏi anh," Thẩm Loan híp mắt, không bỏ sót bất kỳ biểu tình gì trên mặt
anh ta: "Ông cụ có biết không?"
"Ý của cô chính là?"
"Mối quan hệ của anh và Lý Văn Cẩn."
"... Không biết."
Thẩm Loan câu môi: "Vậy anh cũng chưa phải quá ngốc."
"Có ý gì?"
"Anh cho rằng, sau khi lão gia tử biết, sẽ giữ anh lại bên cạnh à?"
"Vì cái gì không?"
"Kẻ ác cùng một ổ với nhau, với những sóng gió mà Lý Văn Cẩn mang tới cho
Minh Đạt, anh là em trai anh ta, có thể an phận được chắc?"
Đồng tử Lý Phục co lại, tâm trạng bình tĩnh cuối cùng cũng có phần dao động:
"Trang sức có phóng xạ rõ ràng là Thẩm Như làm, anh tôi chỉ là chịu tội thay
người!"
"Vậy thì sao? Sẽ không có người để ý những vấn đề luẩn quẩn trong đó, mọi
người chỉ thấy Lý Văn Cẩn bị bắt vào tù, bao gồm cả ông cụ."
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Người bị ghim trên cột sỉ nhục tên là "Lý Văn Cẩn" mà không gọi là "Trương
Văn Cẩn", cũng không gọi "Triệu Văn Cẩn", vậy là đủ rồi.
Tấm lưng thẳng tắp của Lý Phục đột nhiên sụp đổ, ánh mắt lãnh đạm ban đầu
trở nên thất vọng và ảm đạm, anh ta lẩm bẩm, trong mắt hiện lên sự căm ghét:
"Tất cả đều là lỗi của con khốn Thẩm Như kia..."
Thẩm Loan lại không hề để ý vấn đề này, ngược lại hỏi anh ta: "Hai lý do vừa
rồi anh đưa ra, đều xuất phát từ góc độ có lợi cho tôi, vậy có điều gì tốt đối với
chính anh?"
"Ở lại để xem kết cục thê thảm của Thẩm Như, cái lý do này đủ chưa?"
Thẩm Loan nhìn sau vào mắt anh ta, mỉm cười: "Đủ."
......
Trong cuộc họp bộ phận buổi chiều, Thẩm Loan và Thẩm Khiêm đều có mặt
đúng giờ.
Đối với tập đoàn mà nói, CEO và tổng giám đốc thường không xuất hiện cùng
lúc vì hai chức vị này tương đương nhau.
Mà nội dung quan trọng trong hội nghị lần này, chính là phân chia quyền hạn.
Không có bất kỳ cuộc trao đổi và thảo luận nào, Thẩm Khiêm và Thẩm Loan
ngầm phân chia thẩm quyền của một số phòng ban.
Hai người thông minh làm việc cùng nhau thường có thể đơn giản hóa các vấn
đề phức tạp.
Bởi vậy trong quá trình, cũng không xuất hiện tình huống cạnh tranh nhau.
Hội nghị diễn ra một cách hoà bình gần như quỷ dị.
Các giám đốc bộ phận rất cẩn trọng, không hiểu chuyện gì, cuối cùng bối rối
nhìn nhau.
"Này..."
"Hình như không giống như trong tưởng tượng?"
"Vốn tưởng rằng sẽ thấy tiết mục anh em đánh nhau, úi, nhưng không ngờ..."
"Còn rất hài hòa. Ít nhất, bên ngoài gió êm sóng lặng."
"Về sau...cứ như vậy?"
"Mỗi ban đều có quản lý, tầng cấp rõ ràng, khá tốt."
......
5 giờ 15 phút, Thẩm Loan ký xong phần tài liệu cuối cùng, chuẩn bị tan làm.
Miêu Miêu: "Phải đi à?"
"Ừ."
Cô cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc và sắp xếp tài liệu.
Tan tầm không bao giờ không tích cực cả.
Đúng...... Học tập Thẩm Loan, theo sát Boss!
Thu dọn xong, Miêu Miêu cầm túi chạy lấy người.
Lúc đang chờ thang máy, di động vang lên ——
"Xin chào?"
Cô vội vàng ấn nút, cũng không nhìn màn hình, trực tiếp gạt nút nghe.
"Em tan làm chưa?" Giọng nói nhẹ nhàng và êm ái của người đàn ông từ đầu
dây bên kia truyền đến.
Miêu Miêu dừng lại: "...Hiệu trưởng Thẩm?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT