"Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Như hỏi một đằng trả lời một nẻo:

"Hiện tại cô không sống ở nhà cũ nữa sao?"

"Ừ."

Chân mày của cô ta nhíu chặt:

"Cô đang sống với Quyền... Lục gia?"

Thẩm Loan nhướng mày.

Theo mối quan hệ hiện tại, cô và cô ta không thân mật đến nỗi có thể dò hỏi

chuyện riêng tư của nhau, vả lại sự chán ghét của Thẩm Như dành cho cô đã thể

hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta, không cần thiết phải duy trì sự bình yên ở mặt

ngoài thế này.

Hơn nữa ở đây không còn ai nữa, cô ta muốn diễn cho ai xem?

Vì vậy, việc Thẩm Như tới bắt chuyện với cô có vẻ rất kỳ lạ.

Có lẽ cô ta cũng nhận ra điều này, liền chuyển chủ đề:

"Vốn dĩ tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô. Cô sống

với ai không quan trọng, nhưng -"

Đôi mắt lạnh nhạt của cô ta nhìn thẳng vào Thẩm Loan:

"Chỉ cần cô còn mang họ Thẩm, là tam tiểu thư của nhà họ Thẩm, thì lời nói,

việc làm cùng hành động của cô sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Thẩm gia. "

Dừng một chút, lại nói tiếp:

"Đặc biệt là trong việc kết giao bạn bè nam nữ, tuy nhà họ Thẩma không cấm

đoán cô, nhưng bất kì hành động hay lời nói không tốt của cô đều sẽ kéo cả nhà

họ Thẩm xuống, cô hiểu không?"

Thẩm Loan kiên nhẫn lắng nghe cô ta, càng ngày cô càng cảm thấy buồn cười,

cánh môi không khỏi nhếch lên:

"Chị đang dạy cho tôi yêu đương như thế nào sao?"

Thẩm Như nhíu chặt mày:

"Cô có thể coi đó là một lời khuyên."

"Nhưng tôi nghĩ như bây giờ rất tốt! Lục gia sẵn sàng cưng chiều tôi, gần như

tôi muốn cái gì anh ấy đều đáp ứng, mà tôi cũng thích anh ấy, tôi nguyện ý ở

bên anh ấy..."

Dừng một chút, Thẩm Loan mỉm cười ngọt ngào, giống như bao người phụ nữ

đang yêu, xung quanh toàn là bong bóng màu hồng:

- "Làm chuyện kia..."

- "Nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường. Huống chi, bây giờ là thời đại nào

rồi? Sống chung với nhau trước hôn nhân cũng là việc vô cùng bình thường.

Chị cả cũng đã được giáo dục về phụ nữ của thời đại mới, làm sao có thể bảo

thủ khô khan như những bà già bó chân trong sách, chẳng có chút tinh thần gì

cả? Thật là... "

Thẩm Loan làm bộ vô cùng đau đớn:

"Làm người khác thất vọng!"

Thẩm Như bị lời nói và biểu tình khoa trương của cô ghê tởm, cả khuôn mặt lộ

vẻ bực tức, câu "Lục gia sẵn sàng cưng chiều tôi, gần như tôi muốn cái gì anh

ấy đều đáp ứng" giống như một cái gai nhọn đâm vào tim cô ta, máu chảy đầm

đìa.

Cô ta cố gắng che đậy sự ghen tị của mình bằng một nụ cười, nhưng vẫn bị

Thẩm Loan bắt được, một tia sáng sắc bén xẹt qua đôi mắt đen sâu thẳm của cô,

chứa một chút thăm dò và nghiên cứu.

Đột nhiên, cô cười:

"Em nói như vậy, chị sẽ không tức giận chứ?"

Trước khi Thẩm Như mở miệng, cô đã tự trả lời:

"Em nghĩ chị sẽ không tức giận đâu, chị vốn nổi tiếng là người khoan dung độ

lượng, lịch sự tao nhã. "

"..."

Cô đã nói như vậy, cô ta còn có thể nói gì nữa?

Thẩm Loan rất tự nhiên buông túi xuống, giống như cô chính là chủ nhân của

căn phòng này.

Thẩm Như đang ngồi trên ghế, cô liền dựa vào mép bàn, quay người lại đối mặt,

một cao một thấp, thuận tiện cho cô dùng ánh mắt bễ nghễ cùng tư thế của kẻ bề

trên đánh giá cô ta.

Thẩm Như bị ép phải nhìn lên, trong lòng cực kì ghét cảm giác bị áp bức này.

Trong phút chốc, thậm chí cô ta còn muốn từ bỏ vị trí, đứng dậy rời đi.

Nhưng lý trí đã khiến cô kìm nén cảm giác này thành công, hai người đối diện

nhau.

Một cuộc giằng co không tiếng động diễn ra.

"Chuyện giữa em và Lục gia, nhà họ Thẩm rất hài lòng, chị có ý kiến gì nói với

em cũng vô dụng, hay chị đi nói với cha hoặc ông đi?"

Cô không hề sợ hãi.

Ai có con mắt tinh tường cũng có thể thấy nhà họ Thẩm đã tìm mọi cách để

được lên chung một chiếc thuyền với Quyền Hãn Đình, không thể chờ đợi mà

trực tiếp bán Thẩm Loan cho anh ấy, vậy làm sao họ có thể không biết điều mà

cứ bám víu mãi vấn đề không đâu này?

Cũng chỉ có Thẩm Như lo chuyện bao đồng.

Đương nhiên, cô ta đã bị đánh bại.

Tuy nhiên, Thẩm Loan cũng rất tò mò tại sao cô ta lại nói điều này?

Cô ta biết điều đó không nên, chỉ cần cô ta nói ra sẽ bị chế giễu và sỉ nhục

nhưng vẫn nói.

Rõ ràng biết là không nên nói, nếu nói ra cũng chỉ nhận được châm chọc cùng

nhục nhã mà thôi, nhưng cô ta vẫn nói.

Không chỉ nói ra, mà giọng điệu còn châm biếm như vậy.

Điều này có chút thú vị...

Trong đầu Thẩm Loan mơ hồ có một suy đoán, cần phải xác nhận, ánh mắt khẽ

chuyển động, nở nụ cười ngượng ngùng:

"Mọi người trong vòng đều biết tôi là người của Lục gia, chỉ còn chưa đăng ký

kết hôn thôi. Sớm muộn gì cũng sống chung với nhau, hiện tại ở cùng nhau để

thích ứng với cuộc sống vợ chồng sau này..."

Cô cố ý nói vừa buồn nôn vừa tự phụ.

Sau đó, cá cắn câu -

"Anh ấy chưa chắc sẽ kết hôn với cô!"

Thẩm Như lỡ miệng thốt ra.

Thẩm Loan nhìn vẻ mặt tức giận muốn hộc máu của cô ta, trong mắt giả bộ kinh

ngạc, trong lòng lại lạnh lùng:

"Chị cả, sao chị lại kích động như thế?"

Vẻ mặt cô ta cứng đờ:

"... Em còn chưa gả cho anh ta, sao, sao có thể nói ra những lời không có liêm sỉ

như vậy?!"

"Lời này có gì sai sao?"

"Bát tự còn chưa xem mà đã khoác lác, lỡ có chuyện gì, nhà họ Thẩm sẽ mất

mặt."

Thẩm Loan nheo mắt, phát ra một tia sáng:

"Lục gia đã chính miệng hứa với em, hẳn là bát tự cũng xem rồi?"

Thẩm Như há miệng thở dốc, im lặng.

Cô ta phát hiện bản thân hận Thẩm Loan còn nhiều hơn so với tưởng tượng của

mình.

Cô ta ghét sự may mắn của Thẩm Loan, hận Quyền Hãn Đình không có mắt

cũng hận trái tim mình quặn thắt vì ghen tị.

"Vậy được rồi."

Miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, chỉ ba chữ mà dường như đã tiêu hao hết sức lực

của cô.

Vấn đề sống chung, không cần nhắc đến nữa.

"Nếu không có việc gì thì chị cả có thể đi, em còn phải làm việc."

Đã xác thực suy đoán trong lòng, Thẩm Loan không có ý định diễn tiếp với cô

ta, trực tiếp đuổi người.

"Chỉ sợ không được."

Nụ cười trở lại trên khuôn mặt cô ta, đôi mắt Thẩm Như đầy u ám.

"Ý chị là gì?"

"Xem đi."

Cô ta cười và đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Thẩm Loan.

"Thông báo điều chuyển người?"

Thẩm Như:

"Thật xin lỗi, kể từ bây giờ, cô không còn là người của bộ phận dự án nữa."

Đôi mắt Thẩm Loan tối lại, cô nhanh chóng đọc lướt qua nội dung của hồ sơ,

không hề bất ngờ khi thấy ba chữ "Thẩm Xuân Giang" ở chỗ ký tên.

Ngoài dự đoán của cô, một số thành viên của hội đồng quản trị cũng đã ký vào

nó.

"Hôm qua cô nói chỉ cần Hội đồng quản trị đồng ý, cô sẽ ngoan ngoãn tuân theo

sự sắp xếp, bây giờ có phải là lúc cô nên thực hiện lời hứa, đã hứa thì phải

làm?"

Lạch cạch--

Thẩm Loan đóng tập tài liệu lại: "Đương nhiên."

Thẩm Như nhìn thấy khóe miệng Thẩm Loan nở nụ cười, như gặp quỷ, đến lúc

này còn cứng đầu, quả thật không sợ gì cả.

Cô ta chợt nghĩ: Nếu đánh rắn không chết thì có bị cắn ngược lại không?

Sau gáy chợt ớn lạnh, cô ta không khỏi rùng mình.

Đã vậy, phải một gậy đánh chết!

"Hiện tại căn phòng này thuộc về tôi, cho nên, cô mới là người nên đi."

Thẩm Như cười tươi như kẻ chiến thắng.

Nhìn thật sâu vào cô ta, ý cười của Thẩm Loan không giảm:

"Hy vọng cô có thể ngồi vững trên chiếc ghế này."

Nói xong, cô cầm tài liệu xoay người rời đi, đi thẳng lên tầng 33.

Cô không đi gặp Thẩm Xuân Giang, mà đi gặp các giám đốc đang chuẩn bị đi

họp.

"Các vị xin dừng bước."

Khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Loan, tất cả mọi người đều cứng đờ, quay

mặt sang nhìn nhau, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Thẩm tổng có chuyện gì sao?"

"Giám đốcTrường gọi sai rồi. Tôi bây giờ không còn là giám đốc của bộ phận

dự án nữa."

"Việc này..."

"Năm phút trước, tôi thấy thông báo điều chuyển người có vài người ký tên, cho

nên đừng nói là không biết hay không rõ."

Cô hoàn toàn không có ý trách móc, thậm chí còn cười, dáng vẻ thoải mái,

nhưng những gì cô ấy nói lại khiến vài người hoảng sợ.

"Thẩm... Tiểu Thẩm."

Một trong số các giám đốc đứng ra. Anh ta cười nói:

"Cô đừng lo lắng, đừng tức giận, cũng không cần suy nghĩ nhiều, đây là điều

chuyển nhân sự bình thường, cũng không có ý nhắm vào cô."

"Ồ? Vậy thì tôi xin hỏi tất cả các vị ở đây, hiện giờ vừa không phải là thời điểm

chuyển nhân sự thường lệ vào cuối năm, hơn nữa dự án của tôi không có bất kỳ

sai lầm nào."

"Ngược lại, những thành tích ưu tú của bộ phận dự án trong ba tháng qua tất cả

mọi người đều biết rõ, hơn nữa dự án vịnh Tuyền Loan đang tiến triển thuận lợi.

Tôi thực sự không thể hiểu được, việc điều chuyển nhân sự này xuất phát từ

đâu, vì lý do gì?"

Những lời của cô, động chạm đến tất cả mọi người ở đây.

Những giám đốc lớn tuổi sĩ diện, phất tay rời đi.

Có thể nói, những người trẻ tuổi hơn và những người đã ký văn bản, đều cắn

răng chịu đựng ở lại, đối mặt với ánh mắt sắc bén nóng rực của Thẩm Loan.

"Điều này... Đương nhiên là vì yêu cầu suy xét cho tập đoàn. Chúng tôi thừa

nhận rằng bộ phận dự án đã hoạt động xuất sắc trong giai đoạn này, nhưng đôi

khi chúng tôi phải xem xét tình hình tổng thể..."

"Ý anh là, tôi còn không giỏi bằng một nhân viên đã từng nhận hối lộ?"

Nhân viên này đương nhiên là Thẩm Như.

Trong sự cố trang sức phóng xạ, tuy rằng có Lý Văn Cẩn đứng ra gánh tội thay,

nhưng trên đời không có chuyện gì không lộ sơ hở, tập đoàn là một nơi lớn như

vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, chẳng qua ở mặt ngoài không nói

thẳng ra mà thôi.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng Thẩm Như vô tội?

Bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.

Câu hỏi đơn giản của Thẩm Loan khiến các giám đốc này không nói nên lời.

Chuyện này, ngay từ đầu bọn họ đã không đúng.

Dự án vịnh Tuyền Loan được khởi động lại, Thẩm Loan đã có những đóng góp

to lớn, nhưng giờ cô sắp bị đuổi ra khỏi tổng công ty, bị điều đến bộ phận hậu

cần ăn no chờ chết, thật sự là tá ma giết lừa.

Bây giờ "con lừa" đến hỏi, ngoài cảm giác chột dạ và xấu hổ, bọn họ không thể

nghĩ ra biện pháp đối phó hay cái cớ nào cả.

Không ai nghĩ rằng con lừa này lại cứng đầu đến như vậy, trực tiếp tìm tới cửa.

Có lẽ đây không phải là một con lừa, mà là một con sói!

"Tiểu Thẩm, chúng tôi cũng không còn cách nào, Thẩm Xuân Giang tự mình lên

tiếng, dù sao ông ấy cũng là chủ tịch, ông ấy có quyền trong việc sắp xếp vị trí

và chuyển nhân sự, không thể nào bỏ qua mặt mũi ông ta."

Chỉ một câu, tất cả lỗi lầm đều đổ lên đầu Thẩm Xuân Giang.

Tính toán rất tốt, Thẩm Loan chỉ là con gái làm sao dám mắng chửi cha mình,

đúng không?

Nhưng mà, Thẩm Loan lại dám.

Chỉ là cô biết Thẩm Xuân Giang lần này thật sự ra tay, chửi bới cũng vô dụng,

cho nên cô trực tiếp bỏ qua, tiết kiệm nước miếng.

Thẩm Loan:

"Tôi đã hứa trước đó nếu ban giám đốc đồng ý thì tôi sẽ tuân theo sự sắp đặt.

Tôi cứ nghĩ sau một thời gian dài hợp tác cũng đủ hiểu biết nhau, các ông đã

chấp nhận và coi tôi như người một nhà, thật không ngờ..."

Cô thở dài nhàn nhạt, có vẻ rất phẫn uất, trong mắt cũng lộ ra sự thất vọng.

"Rốt cuộc vẫn bán đứng tôi."

Những lời này nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại mang mọi lý do khiến cô mất

chức đều đặt lên đầu các giám đốc đã ký thỏa thuận này.

Áp lực như núi, đè nặng trên vai.

Vài người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không nói nên lời.

Bọn họ không bận tâm Thẩm Loan, thậm chí còn không thèm liếc mắt, nhưng

họ không thể không e ngại người đứng sau cô.

"Tiểu Thẩm, thật ra..."

"Không sao! Đây là quyết định của tập đoàn nên tôi không cưỡng ép, hy vọng

các ông sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay của mình. Tôi nói trước, đuổi

tôi đi thì dễ, muốn tôi về thì rất khó."

"Đi? Không phải chuyển tới cục hậu cần..."

Thẩm Loan hơi nâng cằm, ánh mắt kiêu ngạo:

"Tôi sẽ nhanh chóng gửi đơn từ chức cho bộ phận nhân sự. Sau đó, tôi mong

các ông sẽ dứt khoát, không cần nghĩ ngợi như lúc các ông ký tên vậy."

Nói xong, không cho mọi người có cơ hội nói chuyện, Thẩm Loan vui vẻ bước

đi.

Trong khoảnh khắc xoay người, ánh đen trong mắt thoáng hiện, trong suốt quá

trình, khóe miệng cô luôn tươi cười, không hoảng sợ, cũng không kinh ngạc.

Ngược lại, một vài lão già bị cô làm cho sững sờ, ngơ ngác đứng ở nơi đó, thất

thần.

"Cô ấy nói sẽ... từ chức?!"

"Có lẽ vậy."

"Tiêu rồi! Nếu như Lục gia biết chúng ta cùng nhau nhắm vào người phụ nữ của

hắn, kết quả sẽ như thế nào?"

Mọi người im lặng ngay tức khắc.

"... Biết vậy tôi không nên nghe lời xúi giục của Thẩm Xuân Giang. Nói thật, về

năng lực cá nhân, Thẩm Như kém hơn Thẩm Loan. Hơn nữa, Thẩm Như còn có

quá khứ đen tối về trang sức phóng xạ, thật sự không khiến người khác yên tâm

được."

"Ai là người đầu tiên đồng ý? Dù sao cũng không phải là tôi!"

"Cũng không phải tôi!"

"Rõ ràng là ông..."

"Được rồi! Bây giờ trốn tránh trách nhiệm có ích lợi gì?"

Những người khác ngừng nói.

"Vậy ông nói xem làm sao bây giờ?"

"Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy Thẩm Loan sẽ không dễ dàng bỏ qua như

vậy."

"Ý ông là gì?"

"Cô ta chắc chắn có âm mưu! Những lời vừa rồi của cô ta đều có thâm ý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play