Thẩm Như có chỗ dựa mới nào không quan trọng.

Bởi vì —

Cho dù có nhảy thế nào, Thẩm Loan sẽ không cho cô ta thành công!

Chỉ là vẻ mặt hung hăng này thật sự khiến người ta phải phản ứng.

"Tôi rất tò mò, chị cả chuẩn bị làm gì để khiến tôi phải hối hận?"

Thẩm Như cười trầm, đôi mắt u ám.

Thẩm Loan không tránh không né, nhẹ nhàng bâng quơ: "Vậy thử xem ai khiến

ai hối hận."

Không muốn nhiều lời vô nghĩa, cô nói xong xoay người rời đi.

Lúc đi đến con đường nào đó, bỗng nhiên bước chân ngừng lại thấy bác Đinh

thấp thoáng sau bụi hoa, nhìn ông ta một cái thật sâu, rồi sau đó làm như không

có việc gì cất bước tiếp.

Bởi vì cái liếc mắt này, bác Đinh sửng sốt, chờ ông ta có phản ứng Thẩm Như

đã rời đi.

Lúc này ông ta mới hiểu ánh mắt kia của Thẩm Loan có dụng ý gì, là bảo ông ta

tránh đi, đừng để bị phát hiện.

Từ trước đến nay Thẩm Như luôn chú trọng hình tượng, bây giờ xé lớp mặt nạ

xấu xí xuống lại để người ta nhìn thấy, nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

Mà kết cục của bác Đinh hơn phân nửa sẽ bị sa thải.

Gió thổi qua khẽ vuốt nhành hoa làm rấy lên một trận rào rạt.

Bác Đinh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ sau lưng truyền đến, mới kinh ngạc

nhận ra cả người ướt mồ hôi lạnh.

Ông ta buông dụng cụ xuống, chạy chậm về lại chỗ cũ, lấy điện thoại ra, híp

một đôi mắt già không quá sáng sủa, tìm trong danh bạ một cái tên —

"Alô, tiểu Trần! Tôi là bác Đinh đây."

...

Thẩm Loan lái xe từ nhà cũ ra, băng qua hai ngã tư mới phát hiện đằng sau có

một chiếc Mercedes chạy theo.

Nhìn biển số xe, không khỏi nhướng mày.

Là xe nhà họ Thẩm.

Cô giảm tốc độ, dừng xe lại ven đường, đôi chân dài bước xuống xe.

Chiếc Mercedes theo sát phía sau cũng dừng lại, cửa ghế điều khiển mở ra,

bóng dáng tài xế lão Trần xuất hiện trước mắt.

Thẩm Loan xuyên qua kính xe nhìn thoáng qua, trong xe không có ai khác.

Lúc này, lão Trần đã chạy tới trước mặt cô, ánh mắt xấu hổ, tay chân không biết

để ở đâu.

Nhìn dáng vẻ như có chuyện muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu.

"Cô ba..."

"Bác Trần có việc gì sao?"

"Không..." Ông ta theo bản năng nói tiếp, nói một chữ liền lập tức sửa miệng:

"Có, có chuyện."

Thẩm Loan chỉ chỉ đường cái đối diện: "Nơi đó có quán cà phê, phía sau là bãi

đỗ xe, chúng ta đỗ xe qua đó rồi ngồi xuống nói chuyện, được không?"

"Được được được..." Ông ta vội vàng gật đầu.

Năm phút sau, trong quán cà phê.

Người phục vụ: "Hai vị uống gì ạ?"

Thẩm Loan: "Một ly nước chanh."

"Ngài thì sao ạ?"

Động tác lật thực đơn của lão Trần cứng đờ, một tay khác không ngừng lau mồ

hôi, nghe Thẩm Loan nói vậy ông ta lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nói

với nhân viên phục vụ: "Giống thế, cũng muốn nước chanh."

"Được, hai vị đợi một lát."

Rất nhanh, hai ly nước chanh được mang lên.

Thẩm Loan bình tĩnh uống một ngụm.

Lão Trần một tay nắm chặt thân ly, nhìn ra được ông ấy rất căng thẳng.

Cuối cùng —

"Cô ba, bác Đinh nói cô có thể giúp tôi." Sau một lúc lâu nghẹn lời, mới phun ra

một câu hoàn chỉnh.

"Giúp?"

"Vâng! Tôi đã cùng đường..." Gương mặt người đàn ông thể hiện rất rõ sự vô

lực.

Câu đầu tiên nói ra, câu tiếp theo cũng thuận lý thành chương, không quá khó

khăn nữa.

Lão Trần nói ra chuyện Dương Lam uy hiếp ông ta như thế nào, bức ông ta phải

kể cụ thể: "... Tôi bị kẹp ở giữa bà chủ và ông chủ, thật sự khó xử, hơn nữa tôi

còn một đứa con gái nhỏ, thật sự không còn cách nào."

Thẩm Loan lẳng lặng nghe, không cắt lời cũng không tỏ ý kiến.

Người đàn ông đột nhiên kích động: "Cô ba, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp

tôi! Sau này nhất định tôi sẽ làm trâu làm ngựa..."

"Ông muốn tôi giúp ông như thế nào?" Thẩm Loan cắt lời ông ta, mắt sáng như

đuốc.

Lão Trần lúng ta lúng túng: "Vừa cỏ thể giữ mạng cho con gái của tôi vừa có

thể giữ lại công việc này..."

Không phải ông ta tham lam mà là chi phí phẫu thuật, tiền chăm nom, tiền

thuốc quá tốn kém, nếu thất nghiệp, ông ta không đủ sức.

"Băn khoăn này của ông có thể tìm Thẩm Xuân Giang hoặc Dương Lam bất cứ

ai trong hai người họ đều có thể giải quyết, vì sao cố tình tìm tôi?"

"Bác Đinh—"

"Ngoài nguyên nhân bác Đinh ra."

Đôi mắt lão Trần híp lại.

"Hoặc là, tôi có thể đổi cách hỏi" Thẩm Loan đổ người về trước, ý cười đập vào

mắt: "Tìm Thẩm Xuân Giang, nói chuyện Dương Lam muốn điều tra hành tung

của ông ta, tất nhiên ông ta sẽ giúp ông giải quyết vấn đề nan giải này; hoặc là

tìm Dương Lam, nói cho bà ta biết tất cả, bệnh của con gái ông, sau đó vấn đề

tiền thuốc men tự nhiên được giải quyết dễ dàng."

"Hai người chọn một người đều có thể giúp ông đạt được mục đích, nhưng ông

không chọn phương án nào, ngược lại lại tìm tôi, có phải hơi... bỏ gần tìm xa

không?"

Lão Trần sửng sốt.

Trước đây, thật ra ông ta không nghĩ nhiều như vậy, trong tiềm thức đều nghĩ

rằng dù là Thẩm Xuân Giang hay Dương Lam đều khó mở lời.

Ông ta bị dọa sợ.

Vì tham lợi ích từ Dương Lam, không nhịn được dụ hoặc, cuối cùng khiến bản

thân phải đi đường vòng. Tục ngữ nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây

thừng.

Lão Trần cũng không dám bàn điều kiện với hai vợ chồng nhà này nữa.

Tự nhiên, kiến nghị của bác Đinh biến thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của

ông ta.

Trước đây Thẩm Loan không lộ mặt, ông ta cũng không biết phải liên lạc với cô

thế nào, chỉ có thể vừa gạt Thẩm Xuân Giang vừa hòa hoãn Dương Lam, không

ngừng tìm kiếm cơ hội.

Lão Trần thậm chí nghĩ tới chuyện đến Minh Đạt tìm Thẩm Loan, nhưng đi hai

lần, mỗi lần đều chờ từ sáng đến nửa đêm nhưng không thấy người.

Trong lúc ông ta sắp tuyệt vọng, một cuộc điện thoại của bác Đinh gọi đến nói

Thẩm Loan về nhà cũ!

Đây là cơ hội duy nhất.

Lão Trần không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lái xe đuổi theo, cũng mặc kệ hành vi lỗ

mãng như vậy có thể khiến người ta bực bội.

Cốc cốc —

Người phụ nữ gập đốt ngón tay gõ xuống mặt bàn, nháy mắt giúp ông ta hoàn

hồn.

"Ông còn chưa trả lời vấn đề của tôi."

"Tôi... không biết cái gì bỏ gần tìm xa, tôi chỉ biết, đưa ra điều kiện với cả hai

người họ, kết quả đều sẽ không quá lý tưởng."

"Cho nên ông tìm tới kẻ thứ ba là tôi?" Thẩm Loan nhướng mày, xem ra, còn

chưa ngu quá.

Tất nhiên, cũng có thể là bác Đinh có đầu óc ở phía sau chỉ bảo.

Lão Trần nghĩ nghĩ, cũng thật sự có lý.

Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đều liên quan đến chuyện này, lập trường đối

lập, nếu ông ta bước một chân vào, chỉ sợ sẽ bị cửa thành cháy, vạ đến cá dưới

ao, có thể nhảy ra rửa sạch bản thân tất nhiên tốt nhất.

Cho nên, ông ta thành thật gật gật đầu.

Thẩm Loan đối với sự thẳng thắn của ông ta rất vừa lòng, sắc mặt cũng giãn ra,

khóe miệng mỉm cười: "Vậy ông có biết không, tôi đã trở mặt với Thẩm Xuân

Giang, thậm chí toàn bộ nhà họ Thẩm?"

Lão Trần ngây ra, khuôn mặt mờ mịt: "... Trở mặt?"

Ông ta không theo kịp.

Thẩm Loan mỉm cười: "Ầm ĩ rồi."

"Sao lại như thế?" Lão Trần lẩm bẩm.

Trong suy nghĩ của ông ta, chó không chê chủ bần, huống chi là người, nhà họ

Thẩm giàu có như vậy?

Ông ta không nghĩ ra lý do Thẩm Loan cãi nhau với người trong nhà, cũng

không rõ vì sao cô có thể trấn định như thế, thậm chí thờ ơ.

Nhưng nghĩ lại, những chuyện đó với thân phận của ông ta thì không nên biết.

Thẩm Loan lại nói ra ngay lúc này, không biết là có ý gì?

"... Tôi thể giúp gì không?" Lão Trần suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói

Thẩm Loan cười.

Người hàm hậu không nhất định sẽ thành thật; người thật sự thành thật cũng

chưa chắc không có lòng dạ sâu xa.

Lúc trước lão Trần dám bí quá hoá liều nhận chỗ của Dương Lam tốt, đã chứng

minh ông ta không phải "khờ" thật sự, chẳng qua không có kinh nghiệm, không

đủ xảo quyệt, chơi quá trớn mà thôi.

Thẩm Loan không đánh giá cao loại người chịu ân huệ, có hành vi phản bội ông

chủ, nhưng có thể tin tưởng —

Trong lòng lão Trần thực sự có tính toán nhỏ.

Chỉ cần hơi dẫn đường là có thể lập tức tìm ra điểm sáng.

Thẩm Loan uống một ngụm nước chanh, ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi:

"Đầu tiên chúng ta nói xem cô tình nhân khiến bà Thẩm không nhẫn nhịn nổi

kia là ai..."

"Cô ta họ Cao, người Kinh Bình..."

Suy cho cùng là người đi theo Thẩm Xuân Giang mưa dầm thấm đất, lão Trần

thức thời vượt quá tưởng tượng của Thẩm Loan.

Theo ông ta nói, đại khái nắm được ba điểm có ích:

Thứ nhất, cô người tình kia tên là Cao Duy Thu, Thẩm Loan lại mẫn cảm nắm

được tin mấu chốt là cô ta đến từ "Kinh Bình"...

Không trách cô quá mẫn cảm, chỉ vì kiếp trước người muốn nội tạng của cô đến

từ chỗ này.

Thứ hai, Thẩm Như là nhân sự Thẩm Xuân Giang cố ý điều về, trước đó ông ta

cũng không báo cho hội đồng quản trị.

Thứ ba, hành tung gần đây của Thẩm Xuân Giang quỷ bí, thường xuyên sẽ biến

mất vào ban ngày, chỉ cho thư ký Giang Lăng đi cùng.

Sau khi Thẩm Loan ra khỏi quán cà phê, ngồi vào xe trực tiếp gọi cho Sở Ngộ

Giang, bảo anh ta cho người đi điều tra mấy chỗ đáng nghi.

Còn lão Trần, Thẩm Loan đã hứa sẽ thuê một chuyên gia có tay nghề nhất trong

lĩnh vực này để con gái ông lập một kế hoạch phẫu thuật mới càng sớm càng tốt

và chịu mọi chi phí.

...

"Có tin tức." Đêm đó, Sở Ngộ Giang tìm được Thẩm Loan.

"Đến phòng làm việc nói."

Sau đó quay đầu hôn hôn vào má Quyền Hãn Đình, nhoẻn miệng cười: "Không

ngại cho em dùng một chút chứ?"

Phòng làm việc chưa có sự cho phép thì không được phép ra vào.

Đây là quy định chết mà mấy người Sở Ngộ Giang nhận được sau khi đi theo

Quyền Hãn Đình.

Chưa bao giờ bị phá vỡ.

Bây giờ —

"Đi đi." Bàn tay to giữ sau cổ người phụ nữ, miệng đối miệng hôn một cái rất

sâu, người đàn ông mỉm cười đồng ý.

Sở Ngộ Giang: "..."

Gia có thể giao mạng lưới quan trọng nhất của nhà họ An và tập đoàn Thiên

Tước cho cô tùy tiện sử dụng, thủ hạ anh em cũng tùy ý cho cô sai khiến thì

chuyện đi vào phòng làm việc như không có gì xảy ra quá là bình thường.

Lục Thâm tập mãi thành quen, nhìn chằm chằm TV, thậm chí không thèm liếc

mắt.

Buồn cười, một người là cô dâu nũng nịu, người kia là cấp dưới cứng rắn và thô

bạo, có thể giống nhau sao?

Nếu là anh ta anh ta cũng tiêu chuẩn kép!

Trong phòng làm việc.

Thẩm Loan ngồi vào vị trí ngày thường Quyền Hãn Đình thường ngồi, trước

mặt là bàn làm việc rất lớn, khí phách ập vào trước mặt, có sự cao ngạo của

cuồng vọng duy ngã độc tôn và quân lâm thiên hạ.

Bảo sao đàn ông đều thích "to" và "cao".

Sở Ngộ Giang nhướng mày, không biết là hoa mắt hay nguyên nhân khác, anh

ta nhìn thấy từ người phụ nữ này hơi thở kinh người chỉ thuộc về một mình cậu

chủ.

"Điều tra ra cái gì?"

Sở Ngộ Giang hoàn hồn, rũ xuống mí mắt, cung kính báo cáo: "Cao Duy Thu là

người Kinh Bình, bảy tháng trước đến Ninh Thành, trước khi thành người tình

của Thẩm Xuân Giang, vẫn luôn thuê chung cư xa hóa ở trung tâm thành phố,

không có công việc, không có nguồn thu nhập đứng đắn, nhưng không thiếu

tiền tiêu..."

Thẩm Loan nhướng mày: "Được người ta bao dưỡng?"

"Không có. Sau khi cô ta đến Ninh Thành, bên người rất sạch sẽ."

"Sau khi tới Ninh Thành?" Thẩm Loan bắt lấy mấu chốt: "Trước khi đến Kinh

Bình thì sao?"

Sở Ngộ Giang dừng một chút, có nhận thức về sự nhạy bén này của cô —

"Làm gà."

Điều này vượt quá những gì Thẩm Loan dự đoán...

Chiếu theo khẩu vị của Thẩm Xuân Giang từ trước đến nay, loại đàn bà này ông

ta sẽ chơi, nhưng sẽ không bao dưỡng lâu dài, ông ta thích phụ nữ nhà lành,

người đẹp trong sáng, ví dụ như mẹ của Thẩm Loan - Lệ Hiểu Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play