"Đi điều tra ba tôi một chút."

Đàm Diệu sững sờ:

"Chủ tịch Thẩm?"

"Ừ. Hành động của ông ấy trong ba tháng qua, không được bỏ sót."

Đàm Diệu không hỏi tại sao, thấp giọng đồng ý.

Trong khi đó, Thẩm Xuân Giang đã rời khỏi "Quán rượu nhỏ", lên xe, cả đường

nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế là lão Trần không được dặn dò là đi đâu nên lái xe về thẳng nhà cũ.

Khi đi qua một ngã tư, thân xe xóc nảy, Thẩm Xuân Giang đột nhiên mở mắt:

"Đi đến tòa Hoa Tường Kim."

Tòa Hoa Tường Kim, là một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, sống trong

đó là tình nhân được yêu thích nhất của Thẩm Xuân Giang.

Lão Trần dừng xe:

"Ngài có muốn gọi cho cô Cao trước hay không?"

"Ừ."

Nửa giờ sau, xe dừng ở gara dưới tầng ba của tòa Hoa Tường Kim.

Một người phụ nữ đã đợi trước ở đó, khuôn mặt mềm mại mang theo nụ cười

nhàn nhạt, giống như một đóa hoa nhỏ nở rộ trong gió xuân, không quá xinh

đẹp nhưng dáng vẻ dịu dàng lại có một nét quyến rũ riêng.

Vẻ đẹp đó không quá mặn đà, cũng không phô trương, vừa đúng là kiểu đàn

ông thích nhất, vừa tinh tế mềm mại lại nhu nhược.

Sau khi xuống xe, Thâm Xuân Giang đi thẳng về phía cô ta, cau mày, hiện ra

một chút phật lòng:

"Anh đã nói em ở trong nhà chờ rồi, sao còn chạy xuống?"

"Dù sao em cũng không có việc gì làm, thay vì ở nhà đợi cả ngày, không bằng

ra ngoài đi dạo xung quanh."

Cô ta cười một tiếng, giả vờ thản nhiên.

Ánh mắt hiểu rõ của người đàn ông liếc qua chiếc áo khoác mỏng của cô ta,

trong đó chỉ có một chiếc váy ngủ, nhất định là đang ngủ sau đó nhận được điện

thoại nên gấp gáp ra ngoài, vội vội vàng vàng khoác tạm chiếc áo, đến cả nút áo

còn buộc sai.

Thẩm Xuân Giang hiểu rõ nhưng không vạch trần, ông ta rất thích cảm giác

người phụ nữ này coi ông là trung tâm, được tôn trọng và tán tụng.

Cao Duy Thu ngu ngốc không biết, còn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn

vì bản thân giấu diếm được người đàn ông này.

Không biết rằng, tâm tư nhỏ của cô ta đã sớm bị nhìn thấu.

"Anh..."

Ông ta vươn tay ấn nhẹ chóp mũi cô ta, ánh mắt đầy cưng chiều.

"Đừng như vậy, còn có người ở đây mà."

Người phụ nữ làm bộ gạt tay ông ta, động tác nhẹ nhàng không khác gì gãi

ngứa.

Tài xế lão Trần nhận ra Cao Duy Thu đang nói mình, xấu hổ cúi thấp đầu, trên

khuôn mặt chất phác đỏ bừng.

Cũng may, làn da của ông ta sẫm màu nên không lộ rõ.

"Vậy...tôi xin phép về trước."

Ánh mắt lão Trần nhìn về phía Thẩm Xuân Giang mang theo vẻ dò hỏi.

Ông ta trầm ngâm trong nháy mắt:

"Không vội."

Lão Trần hơi dừng lại.

Cao Duy thu giật mình:

"Anh không ở lại qua đêm sao?"

- "Không."

Sau đó quay sang lão Trần:

"Ông đi ra ngoài hai tiếng, sau đó quay lại đây đón tôi."

"Vâng."

Lão Trần vừa dứt lời, liền lái xe rời đi.

Thẩm Xuân giang theo thói quen đưa tay lên choàng qua vai người phụ nữ, Cao

Duy Thu không chối từ mà cúi thấp đầu, có vẻ mất hứng.

"Sao vậy, anh không ở lại qua đêm nên không vui sao?"

Người phụ nữ mím môi, thiếu một chút thì không khiến người ta cảm thấy đáng

thương, thừa một chút lại giống làm ra vẻ, cô ta lại chỉ vừa đủ, không thừa cũng

không thiếu.

"Chỉ là có chút không vui."

Giọng điệu mềm nhẹ, cùng với vẻ mặt cô độc khiến người ta không tự chủ

muốn yêu thương.

Thẩm Xuân Giang cười nhẹ:

"Cho dù chỉ hai tiếng, anh cũng có thể thỏa mãn em."

"Đáng ghét, người ta đang nói nghiêm túc mà."

"Chẳng lẽ anh không nghiêm túc sao?"

"..."

"Thôi được rồi, đêm nay thật sự không được, hôm nào ở lại cùng em, bao lâu

cũng được!"

Lúc này Cao Duy Thu mới ngước mắt nhìn ông ta, đôi mắt long lanh như có

nước, phản chiếu khuôn mặt người đàn ông, tràn đầy tình cảm.

Trái tim Thẩm Xuân Giang khẽ nhúc nhích, ông ta cúi đầu hôn vào bờ môi cô:

"Ngoan nào."

Ngay lập tức người phụ nữ thẹn thùng oán trách:

"Chúng ta còn ở bên ngoài....anh chú ý một chút....có người nhìn....."

Mỗi một câu của cô như lông vũ nhẹ nhàng cào vào trái tim của người đàn ông.

"Em sợ cái gì? Bọn họ muốn nhìn cứ để bọn họ nhìn!"

"Anh!"

Người phụ nữ tức giận đến hai má đỏ bừng, lại có một dáng vẻ e thẹn khác.

"Được, vậy chúng ta lên lầu."

Hai người tay trong tay bước vào thang máy, cánh cửa bằng kim loại chậm rãi

khép lại, tầng lầu không ngừng tăng lên.

Bỗng nhiên--

Cao Duy Thu:

"Vì sao đêm nay anh không ở lại? Anh còn việc khác?"

"Ừ."

Nhưng cụ thể là chuyện gì thì ông ta lại không nói tiếp.

Đôi mắt ông ta trở nên lạnh nhạt.

Người phụ nữ thấy vậy thì biết ông ta không muốn mình hỏi nhiều hơn, không

cần biết quá nhiều.

Ánh mắt cô suy sụp, không nói tiếp.

Thẩm Xuân Giang thấy vậy mềm lòng, ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Em suy nghĩ nhiều rồi. Anh không nói với em vì có vài lời thì không rõ, chỉ có

hai tiếng đồng hồ, em nỡ lãng phí vào chuyện không quan trọng sao?"

Người phụ nữ dường như bị lý do này của ông ta thuyết phục, vẻ mặt trở lại

tươi cười, nhẹ giọng nói:

"Đương nhiên không nỡ."

Thẩm Xuân Giang hài lòng.

Tinh--

Đến nơi rồi.

Cửa thang máy vừa mở, đi thẳng là tới.

Cao Duy Thu nhẹ nhàng giúp người đàn ông đổi dép, sau đó cất đôi giày da của

ông ta vào tủ giày, sắp xếp gọn gàng.

Thẩm Xuân Giang đi thẳng đến phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, dùng điều

khiển mở ti vi lên.

Ngay sau đó, người phụ nữ bưng một chén trà nóng từ trong bếp ra, đặt trước

mặt người đàn ông:

"Anh uống rượu trước khi đến đây?"

Thẩm Xuân Giang dừng lại.

Nhắc tới uống rượu, ông ta liền nhớ tới Thẩm Khiêm hùng hổ dọa người, hơn

nữa, bụng dạ khó lường của Thẩm Loan càng làm ông ta tức giận.

Cao Duy Thu đặt chén trà xuống, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Xuân Giang, suy

nghĩ một chút, nhẹ nhàng nắm tay người đàn ông, dịu dàng quan tâm:

"Làm sao vậy? Tâm trạng anh không tốt?"

Cẩn thận và tận tâm, quả thật đủ tư cách làm một người phụ nữ có thể giải bày

tâm sự.

Ngay lập tức tâm trạng buồn bực của Thẩm Xuân Giang được hóa giải, như

muốn nói hết ra tất cả.

Nhưng ông ta phản ứng lại rất nhanh, nắm tay người phụ nữ, nhẹ nhàng vỗ về:

"Viêc nhỏ thôi."

Mắt Cao Duy Thu chợt lóe, lập tức thay vào đó là một nụ cười:

"Vậy là tốt rồi."

"Được rồi, đi tắm thôi."

"Cùng nhau?"

Cô hỏi nhẹ nhàng, đôi lông mày ngây thơ lộ ra vẻ quyến rũ mờ nhạt.

Thẩm Xuân Giang nhìn thấy, lập tức nổi máu nóng, nóng lòng muốn nhào tới....

....

Ông ta như trở lại điên cuồng như lúc trẻ, tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm.

"Từ từ."

Cao Duy Thu duỗi ngón trỏ, vân vê ngực ông ta:

"Em có lòng pha trà cho anh, vậy mà anh không uống...."

Nói xong, mặt cô hiện lên sự thất vọng.

Lúc trước trong thang máy cô cũng đã từng như thế, tất nhiên Thẩm Xuân

Giang sẽ không làm cô buồn nữa.

Vả lại, uống trà cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Phụ nữ một khi đã phải lòng đàn ông thì họ thích nắm bắt những điều vụn vặt

này.

"Được rồi, anh uống là được?"

Nói rồi, ông ta bưng lên, uống hết một nửa.

Hết một nửa lại thấy cô ta cau mày, vốn tính tình Thẩm Xuân Giang đã nóng

nảy, liền kéo cô vào phòng ngủ:

"Bây giờ uống cũng uống rồi, tắm rửa rồi chúng ta làm việcchính...."

Cao Duy Thu không nói gì nữa, để mặc ông ta làm bậy, e thẹn theo sau:

"Nhìn anh vội chưa kìa!"

Vừa cười vừa nói, nghe như tiếng chim sơn ca.

Tinh nghịch và quyến rũ.

Thẩm Xuân Giang vừa bước vào, nếu như lúc này ông ta quay đầu, dù chỉ một

giây, sẽ phát hiện người phụ nữ vừa nói vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào tách

trà, như đang lo lắng điều gì.

Đáng tiếc, không có nếu như.

Ngày mà kết cục đã định, không thể thay đổi được nữa thì nghĩ kỹ lại sẽ mọi

chuyện không phải đột ngột mà là đã được tính toán trước trước...

Chỉ là lúc đầu không phát hiện ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play