"Không thế nào cả." Không tức giận, không bực bội, Thẩm Loan bình tĩnh làm
anh ta lẩm bẩm trong lòng.
Tưởng Thạc Khải không khỏi nghi ngờ, trực tiếp lộ ra ở trên mặt, đó là đôi lông
mày nhíu chặt của anh ta.
Thẩm Loan: "Có thể nói nguyên nhân không?"
"Anh ta đáng đời."
"..."
"Khụ! Có thể nói cụ thể một chút không?"
Trong mắt Tưởng Thạc Khải dâng lên lạnh lẽo: "Chuyện tôi muốn làm, anh ta
cản trở; anh ta muốn làm, tôi cũng không bỏ qua. Huống chi, đối với một công
ty quảng cáo mà nói, thiếu sót trong phát triển nghiệp vụ kinh doanh thì gần như
sắp làm biến dạng điều kiện kiên quyết, còn muốn tiêu tiền lộn xộn với các
ngành khác, hoàn toàn là đầu đuôi lẫn lộn!"
"Ừ..." Thẩm Loan gật đầu: "Nghe có vẻ giống như cũng rất hợp lý."
Khóe miệng Tưởng Thạc Khải giật một cái: "Cái gì gọi là "giống như"? Rõ ràng
là rất hợp lý."
"..."
"Cho nên, bây giờ cô còn muốn chất vấn tôi sao?" Anh ta cười hỏi, chỉ là tươi
cười không đạt đến đáy mắt.
Thẩm Loan liếc mắt nhìn anh ta: "Chuyện này anh cũng không có làm sai, tôi
dùng lập trường gì để chất vấn anh?"
Tươi cười của người đàn ông rõ ràng sung sướng hơn một chút.
Lại nghe cô nói tiếp ——
"Tuy rằng không phải là chất vấn, nhưng cũng có thể gọi là nhắc nhở."
"?" Anh ta còn chỗ nào cần nhắc nhở?
Thẩm Loan: "Đối nhân xử thế quá kém, EQ quá thấp."
"..." What?!
"Chuyện hôm nay rõ ràng có thể chọn biện pháp giải quyết tốt hơn, dù sao đi
chăng nữa thì cũng không đến mức làm hai anh phải ầm ĩ tại chỗ, lại còn là nơi
như phòng làm việc, nhưng anh lại cố tình lựa chọn cách ngu ngốc nhất này!"
Tưởng Thạc Khải không nói gì, mí mắt rũ xuống.
Tuổi trẻ nhiệt huyết, có nghĩa rằng khi có được sức sáng tạo vô hạn, cũng cực
kỳ dễ dàng xúc động.
Anh ta không hài lòng với Trần Mặc, không đồng ý phương án đầu tư cứ vậy
nói thẳng ra, đổi lại, dù có để ý thể diện hay không, những công nhân khác cũng
sẽ thấy thế nào.
Thẩm Loan đột nhiên nghiêm mặt: "Làm CEO của một công ty, lời nói cử chỉ
của anh đại diện cho toàn bộ công ty, anh có thể thiên mã hành không*, cũng
không thể đao to búa lớn, chuyện cải cách cứ việc bung xỏa, nhưng tôi nhắc nhở
anh, đừng không chú ý đến hình tượng cá nhân như vậy. Đã là thành viên chấp
hành cấp cao nhất rồi, không nên xem mình như một công nhân dọn gạch ở
công trường."
*Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây, ví với văn chương, thi ca,
thư pháp hào phóng, không gò bó.
"Mỗi một bước của anh, đều phải nhìn lâu dài, suy nghĩ xem quyết định như
vậy sẽ tạo thành hậu quả gì. Anh có thể hiểu tôi đang nói gì không?"
Tưởng Thạc Khải gật đầu: "Hiểu."
"Áp chế cái tính tình nóng nảy kia của anh cho tốt, người có thể làm việc lớn,
trước nay đều để lộ vui giận, càng đừng nói đến cãi nhau với người khác ở nơi
công cộng."
Tưởng Thạc Khải được dạy bảo: "..."
Trước khi rời đi, Thẩm Loan uống cạn một ngụm cà phê cuối cùng trong cốc,
sau đó buông tay một cái.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, hóa ra là tiếng đáy cốc đặt lên bàn.
Tiếng động không lớn, lại làm cả người Tưởng Thạc Khải chấn động.
"Cà phê không tệ, hy vọng lần sau có thể uống ngon hơn."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
"Tôi còn có một yêu cầu ---" Tưởng Thạc Khải bỗng nhiên mở miệng với bóng
lưng người phụ nữ.
Thẩm Loan vẫn chưa quay đầu lại, chỉ hỏi: "Yêu cầu gì?"
"Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy Trần Mặc ở công ty. Đây là cái gọi là
một núi không thể chứa hai hổ, anh ta phải chú ý đến rất nhiều việc, tôi lại là
loại điên lên thì không thèm để ý gì. Cứ như vậy mãi, mâu thuẫn càng ngày
càng chồng chất, có lẽ còn tệ hơn trường hợp hôm nay."
"Anh muốn tôi làm thế nào?"
"Điều Trần Mặc đi." Không phải là Tưởng Thạc Khải hùng hổ doạ người, mà là
xuất phát từ suy nghĩ thực tế, cần phải làm như vậy.
Một núi không thể chứa hai hổ, như vậy ắt phải có một phe sẽ rời khỏi khu rừng
này.
Thẩm Loan bỗng nhiên có hứng thú, xoay người, đối mặt với anh ta: "Tôi rất tò
mò, anh dựa vào điều gì mà cảm thấy người bị điều đi chắc chắn là Trần Mặc
mà không phải anh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT