"Chị, chị đừng cản em! Hôm nay em mà không giết chết thằng khốn này thì

không được!" Hạ Hoài giống như con sư tử đang điên cuồng, dùng sức tránh tay

Hạ Linh.

Người sau cắn răng không bỏ, bị ném suýt nữa lảo đảo một cái: "A Hoài, em

bình tĩnh một chút!"

"Nó ức hiếp chị, chị nói em bình tĩnh thế nào?!" Nói xong lại tiếp tục tránh đi.

Hạ Linh dùng hết sức lực cả người kéo lấy tay anh ta: "A Hoài, em nghe chị nói,

Từ Kính Sinh anh ấy không phải..."

"Không phải mới là lạ! Em đã tận mắt nhìn thấy, quần áo nó xộc xệch, còn có

phản ứng... mẹ nó!" Nói tới đây, tính tình nóng nảy của Hạ Hoài đã thật sự

không kiểm soát được nữa, trực tiếp nói tục.

"Chị, chị buông tay ra!"

"Không bỏ! Em nghe chị nói trước đã..."

Tính cách nóng nảy của Hạ Hoài đã bộc phát, hung ác vung tay lên, Hạ Linh bị

xốc lên, trên người cô ta vốn chỉ mặc một cái áo tắm, cổ áo theo động tác bắt

đầu ngửa ra.

Ngay lúc đang nghìn cân treo sợi tóc, Từ Kính Sinh hơi thở thoi thóp nằm trên

mặt đất đột nhiên đứng lên, vọt tới bên cạnh Hạ Linh, ôm cả người cô ấy vào

trong lòng ngực, dùng cơ thể của mình che phần ngực cô ta lại, lại đảm đương

cái đệm thịt để cô ta vững vàng nện ở trên người mình.

Chỉ nghe một tiếng rên lên, Từ Kính Sinh đau đến cả người run rẩy, bị thương

càng nặng.

Hạ Linh nhanh chóng bò dậy, đỡ anh ta dựa lên trên người mình, hốc mắt nóng

lên: "Có phải anh bị ngốc không?!"

Người đàn ông nhếch miệng, cười cực kỳ thỏa mãn.

Anh ta nói: "Đúng vậy."

Anh ta đúng là ngốc, ngốc đến nỗi đời này mất đi mới biết cách quý trọng, vứt

bỏ vợ mới hiểu được cái gì gọi là "đau điếng người".

"Anh... Thật xin lỗi em, bị đánh cũng đáng."

Hạ Linh giương mắt nhìn về phía trần nhà, không ngừng điều chỉnh hơi thở, cố

gắng không cho nước mắt chảy xuống.

Hôm nay chính là một sai lầm.

Tới tham gia tiệc rượu là sai; chạm mặt với Từ Kính Sinh cũng là sai; dây dưa

không rõ thì sai càng thêm sai!

"Anh không nợ gì tôi cả, chẳng qua chúng ta sẽ không quay lại được mà thôi."

Cơ thể đau nhức đan xen với sự đau đớn đang gặm nhấm trong lòng, vẻ mặt

người đàn ông vặn vẹo, ánh mắt đau đớn.

Hạ Hoài lúng ta lúng túng nhìn cảnh tượng trước mắt, đại não cương cứng.

What?

Hai người sao lại... Không đúng lắm?

Quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi về phía ba mình, Hạ Hồng Nghiệp bĩu môi, rồi

nhún nhún vai.

Ý: Con hỏi ba, ba hỏi ai?

Mười lăm phút sau.

Trong phòng khách sạn.

Hạ Linh và Từ Kính Sinh ngồi ở trên sô pha, hai ba con Hạ Hồng Nghiệp, Hạ

Hoài đứng ở trước mặt, một người vẻ mặt khôn khéo, một người mặt đầy kinh

ngạc.

Lúc đầu, Hạ Linh định gọi xe cứu thương đưa Từ Kính Sinh đi bệnh viện,

nhưng người đàn ông ngoan cố chết cũng không đi, mắng cũng không nghe.

Hạ Linh tức giận đến sắc mặt xanh trắng.

Anh ta lại không sao cả cười cười, giơ tay lau vết máu trên lỗ mũi và khóe

miệng: "Cũng phải nói rõ ràng, không thể để một mình em đối diện với chuyện

này được."

Nói không cảm động là giả.

Hạ Linh mềm lòng một chút, cứ một chút như vậy, người đàn ông tiến lên một

bước.

"... Ly hôn?!"

Hạ Hoài hô lên, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Hạ Linh gật đầu: "Ba năm trước."

"Từ từ... để em load một chút đã..." Hạ Hoài giơ tay đỡ trán, rồi lại gãi ót:

"Chuyện đó... chị, em muốn hỏi một chút, chị kết hôn lúc nào đấy?"

"Tám năm trước."

Lời này vừa nói ra, hai ba con Hạ Hồng Nghiệp và Hạ Hoài đồng thời trầm

mặc.

Rồi sau đó liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ lạnh lùng và âm trầm trong mắt nhau.

"Từ Kính Sinh? Tên nhãi này, là anh rể của em?" Hạ Hoài sờ mũi, giọng điệu

khó chịu.

"Sai rồi, là anh rể cũ." Hạ Hồng Nghiệp mặt không cảm xúc sửa đúng.

"Đúng vậy, dù sao cũng đã ly hôn, cũng không có gì quan hệ gì với nhà chúng

ta." Hạ Hoài hiếm khi sắc bén một lần.

Từ Kính Sinh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.

Hạ Hồng Nghiệp thấy thế, nhẹ nhàng bâng quơ bổ một đao: "Đây là sự thật,

không có gì sai cả."

Nói xong, nhìn về phía Hạ Linh, ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng: "Con

gái ngoan, dọn dẹp một chút đi, tiệc rượu cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta rời

khỏi bữa tiệc thôi."

Hạ Linh khẽ dạ một tiếng, mí mắt rũ xuống làm người ta không nhìn thấu cảm

xúc thật.

Rất nhanh, Hạ Hồng Nghiệp và cả Hạ Hoài dẫn người đi.

Lúc đó không ai nhìn Từ Kính Sinh một cái, giống như anh ta chính là không

khí, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

...

"Chủ tịch Từ?" Lúc thư ký nhận được điện thoại thì hơi kinh ngạc.

"Đi lên phòng XXXX, dẫn tôi đến bệnh viện."

Nghe được hai từ "bệnh viện", lại phát hiện lúc Từ Kính Sinh nói chuyện thì

không có sức, nhất thời giật mình một cái—

Đã xảy ra chuyện!

"Tôi lập tức đến ngay!"

Không hỏi nhiều, thư ký vừa nói chuyện, lại phải từ bữa tiệc chạy như điên đến

phòng.

Lúc nhìn thấy Từ Kính Sinh, anh ta có chút khó tin, lại cảm thấy vô cùng vớ

vẩn, người đàn ông máu đầy mặt, giống như đã chết dựa vào trên sô pha vẫn là

chủ tịch Từ đầy khát khao, chờ mong chạm mặt với vợ không lâu trước đây

sao?

Trong lúc tiệc rượu đang hừng hực khí thế, bầu không khí sôi nổi say sưa, một

chiếc Mercedes màu đen yên lặng rời khỏi quảng trường, nhanh chóng chạy đến

bệnh viện gần nhất.

Sau khi Hạ Linh bị đưa về nhà, thứ chờ đợi cô ấy tất nhiên là những câu hỏi liên

tiếp của ba và em trai.

Bên kia, hiện trường tiệc rượu.

Sau khi Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan cùng nhảy một khúc mở màn thu hút

biết bao ánh mắt của mọi người, mọi người tốp năm tốp ba, hoặc hàn huyên bắt

chuyện, hoặc là uống rượu tìm niềm vui.

Không cần nghi ngờ, buổi tiệc rượu này rất thành công.

Hình tượng phồn hoa che đậy vết nhơ bị phạt của Minh Đạt, mà người có công

lớn Thẩm Loan tự nhiên cũng bị đẩy lên sân khấu.

Cô không cần đứng sau Thẩm Như cùng Thẩm Yên, hay phải tỏ ra buồn bã ảm

đạm đối với những lời bàn tán khi cô xuất hiện, mà là quang minh chính đại,

danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Thẩm Xuân Giang, để ông ta giới thiệu

với tất cả khách khứa.

Đã từng, cũng chỉ có Thẩm Khiêm mới được đối xử như vậy.

Hiện giờ, có thêm Thẩm Loan.

"Không phải nói là con riêng sao? Tự nhiên như vậy?"

"Ai bảo người ta có bản lĩnh?"

"Cái gì bản lĩnh?"

"Bản lĩnh tìm bạn trai! Có Lục gia thay cô ta chống lưng, đừng nói nhà họ

Thẩm, ngay cả toàn bộ Ninh Thành cô ta cũng có thể đi ngang."

"Móa... Không nghĩ ra rốt cuộc là Lục gia coi trọng cô ta ở điểm nào? Dáng thì

cao, nhưng ngực lại nhỏ, mông không thịt, sờ lên sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc.

Khuôn mặt à, cũng khá được, nhưng lại không tính là người đẹp hàng đầu.

Ngay cả Thẩm Như cũng đẹp hơn cô ta."

"Vậy? Nhưng tôi cảm thấy vị cô ba nhà họ Thẩm này... Không giống người

thường."

"Nói ra đi! Cô ta có chỗ nào khác người? Nói nghe một chút?"

"Cô không cảm thấy trên người cô ta có loại khí chất cực kỳ độc đáo sao? Nhẹ

như nước, sạch như gương, trong veo như ngọc, không cao ngạo không nóng

nảy."

"À..."

"Lục gia thấy được vẻ đẹp của cô ta, hơn nữa thưởng thức loại xinh đẹp này; mà

cô ngay cả nhìn cũng không thấy, nói gì đến thưởng thức?"

"Cho nên?"

"Cô và Lục gia không phải cùng loại người — đây là lý do vì sao anh ta coi

trọng Thẩm Loan, lại chướng mắt cô đấy!"

"...Mẹ nó! Hôm nay cô ăn phải phân à? Miệng thúi như vậy?"

Những lời như vậy ở đâu cũng có thể nghe, đơn giản là tranh luận về Thẩm

Loan, hoặc bao che hoặc là châm biếm, không phải trường hợp cá biệt.

"Quân Lăng, sao cậu không ra khiêu vũ?"

Người phụ nữ mặc một bộ váy đuôi cá màu trắng, cổ thon dài, xương quai xanh

rõ ràng, mặc dù ngồi ngay ngắn ở trong góc, cũng là một bức tranh đáng giá để

thưởng thức.

"Không được..." Diêu Quân Lăng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

"Cậu làm sao vậy? Sắc mặt nhìn không tốt lắm. Không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì..." Nói xong, lắc lắc đầu, trong mắt lại ngập tràn chua xót.

"Không ổn! Nhất định là có việc, chúng ta là bạn tốt nhiều năm như vậy mà tớ

còn không hiểu cậu sao?" Trong mắt cô gái mặc váy đỏ lộ ra quan tâm, xua tay

từ chối bạn nam đến mời khiêu vũ, ngược lại ngồi lại cùng Diêu Quân Lăng trên

sô pha.

"Khải Hân, cậu đừng hỏi nữa, tớ thật sự không sao."

Trương Khải Hân nhíu mày: "Có phải chuyện công ty nhà cậu không?"

Sắc mặt Diêu Quân Lăng trắng bạch, vốn dĩ khuôn mặt hồng nhuận lại thoáng

chốc không có chút máu, khó coi tới cực điểm: "Cậu đã biết rồi, vậy những

người khác..."

Nói tới đây, cô ta bỗng chốc rũ mắt, một giọt nước mắt rơi vào trong ly

champagne.

Tí tách một tiếng.

Trương Khải Hân vội vàng an ủi: "Cậu đừng như vậy, tớ biết là bởi vì công ty

nhà tớ có hợp tác với tập đoàn Diêu thị, trong lúc vô tình nghe ba nhắc tới một

lần, nói chi phí vận chuyển của nhà cậu đột nhiên tăng lên, làm vắt kiệt lợi

nhuận ban đầu, lỗ một số tiền rất lớn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play