Hạ Hoài gọi điện thoại gọi cho người khác, cậu chủ nhỏ vênh mặt hất hàm sai
khiến, mà đám bạn bè con nhà giàu kia của anh ta cũng rất nghe lời.
Hạ Linh lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân, đến thang máy tương ứng lên tầng.
Tìm được phòng, tích —
Cà thẻ đi vào.
Theo thói quen kiểm tra rồi mới khoá cửa, sau khi chắc chắn đã khóa kỹ mới
yên tâm vào phòng tắm.
Tưởng bên Hạ Hoài chắc không nhanh như vậy nên vào phòng tắm pha tinh dầu
lô hội vào nước ấm rồi tắm.
Mùi tinh dầu lô hội tràn ngập khắp phòng, nước ấm xua tan sự mỏi mệt.
Mười lăm phút sau, ào —
Người phụ nữ đứng lên khỏi bồn tắm, nhấc chân bước ra, đứng dưới vòi hoa
sen.
Tắm vòi xong, lấy khăn lau khô người rồi dùng khăn quấn người lại.
Giây tiếp theo, lơ đãng ngẩng đầu lên lại bất ngờ thấy một đôi mắt thâm thúy
phức tạp trong gương.
Từ Kính Sinh!
Giật mình một cái, anh ta vào đây từ khi nào?
Bốn mắt nhìn nhau, sau khi ngẩn người, người phụ nữ mới từ từ thả lỏng cơ thể,
cô ta đứng quay lưng về phía anh ta trước bệ rửa mặt chạm khắc kiểu Âu, trên
người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm màu trắng để cần cổ thon dài, đầu vai mảnh
khảnh và xương quai xanh gợi cảm.
Cửa phòng tắm mở toang, tấm gương lạnh lẽo dần dần bị phủ một lớp hơi nước,
khuôn mặt trong gương mờ ảo.
Không nhĩn rõ.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi tinh dầu lô hội dịu nhẹ tựa như ảo
mộng, có sức hấp dẫn mê người.
Hạ Linh không quay đầu lại, chỉ rũ mí mắt khiến người khác không nhìn ra cảm
xúc.
Dù là trông gương hay ngoài gương, ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn dính
chặt vào khuôn mặt, cơ thể người phụ nữ, dường như có nhìn thế nào cũng
không đủ.
Ba năm...
Anh ta nghĩ, hoài niệm, nhớ, cứ thất vọng rồi lại hy vọng, thất vọng rồi lại hy
vọng.
Như ma chú phát tác đúng giờ tuy không giết chết nhưng lại tra tấn anh ta.
Không mất mạng nhưng trái tim lại quặn đau!
Hạ Linh chỉ liếc nhìn anh ta một lần lúc đầu rồi nhanh chóng dời mắt, cuối cùng
đơn giản trực tiếp rũ mắt, ngay cả khóe mắt cũng không có bóng dáng người
đàn ông.
Dù lúc này đang cứng cỏi đến thế, những ký ức của quá khứ vẫn lập tức ùa về,
như đã chạm vào chốt mở, lần lượt hiện lên trong đầu.
5 năm hôn nhân, làm bạn bên nhau.
Cho dù không có tình yêu nhưng cũng có không ít hồi ức.
Những hành động bên nhau dần dần đã trở thành thói quen, có thể bị khống chế,
cũng có thể dần dần quên đi nhưng lại rất khó bỏ.
Đã từng, họ là người yên, là tri kỷ.
Bây giờ, họ là người xa lạ quen thuộc nhất.
Gặp mặt cũng chỉ nhìn nhau không nói gì.
"A Linh..." Giọng nói trầm thấp khàn khàn, ba phần than nhẹ, bảy phần hoài
niệm.
Vang lên trong phòng tắm yên tĩnh vô cùng gợi cảm.
Hạ Linh phải thừa nhận, dù là tám năm trước hay tám năm sau, Từ Kính Sinh
vẫn là người đàn ông ưu tú không thể bắt bẻ.
Chỉ tiếc, thứ không thể bắt bẻ rất nhiều nhưng trọn vẹn lại rất ít.
"A Linh..." Anh ta lại gọi một tiếng.
Tiến lên nửa bước, rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người.
Giây tiếp theo, ngón tay của người đàn ông vì quanh năm cầm bút mà hơi mang
vết chai mỏng, khẽ mơn trớn trên đầu vai mảnh khảnh của người phụ nữ, cằm
đặt vào hõm vãi cô ấynhưng không thật sự dùng sức.
Khoảnh khắc nghiêng đầu, cánh môi mềm mại cọ qua phầncổ trắng nõn của
người phụ nữ, một dòng điện rất nhỏ chạy qua, hai người đều chấn động.
"Đủ rồi." Người phụ nữ lạnh lùng mở miệng.
Từ Kính Sinh không những không nghe, ngược lại còn dùng sức ôm cô ấy càng
chặt hơn.
Mái tóc mềm mại của người đàn ông cọ xát vào da thịt tinh tế của cô ấy như
một con chó hoang to xác đang làm nũng.
"A Linh, đừng như vậy với anh..."
"Buông tay."
"Xin em... Trái tim anh rất đau..."
Đáy mắt người phụ nữ tự giễu và châm chọc, môi nở nụ cười như một đóa hồng
yêu dã, xinh đẹp nhưng gai cũng rất nhọn.
"Đau lòng? Anh sẽ vậy sao?" Ánh mắt cô ta lạnh lùng, ẩn giấu quá nhiều sự
phức tạp và bất đắc dĩ.
Từ Kính Sinh cứng người, rồi sau đó vùi mặt vào đầu vai cô ta, hai tay vòng
trước ngực Hạ Linh, siết chặt không muốn buông.
"Rốt cuộc trong mắt em anh là cái gì? Cỏ cây? Đá? Băng? Em dựa vào đâu mà
cảm thấy anh sẽ không đau lòng, sẽ không khó chịu?"
Hạ Linh không trả lời cũng không rung động.
Chỉ cứng đờ đứng tại chỗ, để kệ anh ta ngang ngược ôm chặt.
Gương mặt lạnh lẽo như băng giá không có biểu cảm gì, đã từng, cô ấy cũng
từng hỏi như vậy, nhưng Từ Kính Sinh đã trả lời cô ấy thế nào, bây giờ cô ấy trả
lại nguyên cho anh ta!
"Vì sao không nói lời nào?"
Hạ Linh nhếch môi: "Trước kia, không phải anh cũng như vậy sao?"
Cả người người đàn ông đột nhiên cứng đờ, tay chân lạnh buốt lan thẳng vào
tim.
"... Em hận anh" hầu kết lăn nhẹ, tiếng nói khô khốc, anh ta gật gật đầu, trong
mắt ngấn lệ: "Cũng phải."
"Buông tay đi, quan hệ của chúng ta bây giờ không thích hợp làm động tác thân
mật như vậy."
"Không buông."
Anh ta luyến tiếc.
Nhớ ba năm, cuối cùng mới được ôm cô vào ngực, Từ Kính Sinh biết, kiếp này
bản thân không thể nào buông tay nữa rồi.
"Tổng giám đốc Từ, mong ngài tự trọng!"
Một tiếng "tổng giám đốc Từ" xa cách lạnh nhạt, thoáng chốc làm dãn ra một
khoảng cách giữa họ.
Ánh mắt lạnh lùng của cô ta khiến anh ta đau tê tâm liệt phế, đau muốn chết.
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, giữ chặt tay người phụ nữ, dùng sức kéo cô ấy
quay lại đối mặt với mình.
Đây mới là ý nghĩa chân chính của bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn sâu vào đáy
mắt đối phương.
Mặt Hạ Linh vô cảm, ánh mắt thấm lạnh.
Từ Kính Sinh không thể chấp nhận sự lạnh lùng như vậy, giống như đối với cô,
anh chỉ người xa lạ không quen biết!
Cúi đầu, cúi người, môi mỏng kề sát cổ, lưu luyến đến vai rồi trượt dần xuống.
Hơi thở ấm nóng phun vào xương quai xanh của người phụ nữ như những đợt
sóng nhiệt quay cuồng, Hạ Linh nhíu mày, duỗi tay đẩy ra: "Từ Kính Sinh, anh
tiến bộ không ít, học được cách cưỡng ép phụ nữ?!"
"Câm miệng!" Anh ta giơ tay bóp chặt cằm người phụ nữ, vẻ mặt dữ tợn, ánh
mắt cuồng loạn: "Ba năm không gặp, trái một câu tổng giám đốc Từ, phải một
câu Từ Kính Sinh? Em muốn phủi sạch quan hệ với anh?"
Hạ Linh cắn răng.
Cười lạnh, anh ta gằn từng chữ một: "Em, nằm, mơ."
Trong lòng Hạ Linh âm trầm, không muốn tiếp tục dây dưa, ý đồ tránh thoát
vòng tay người đàn ông.
Từ Kính Sinh vẫn không hề nhúc nhích, như một bức tường thành cao sừng
sững trước mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng, lời nói cũng lạnh như băng: "Gọi anh
là gì?!"
Hạ Linh nhìn anh ta, cười nhạt một tiếng, quay đầu đi, không dao động.
Chỉ là ngay sau đó, lại bị hung hăng quay ngược lại khiến cô không thể không
bốn mắt nhìn nhau với anh ta.
Bởi vì người đàn ông bỗng nhiên dùng sức, người phụ nữ bị đau, cố nén để
không hét lên, đôi mày đẹp nhíu chặt, sắc mặt cũng từ từ tái nhợt không còn
hồng nhuận.
Anh ta không nói lời nào, cô ta cũng không nói lời nào, hai người cứ giằng co
như vậy.
Một giây.
Ba giây.
Năm giây.
Mười giây qua đi.
"A Sinh..." Suy cho cùng sức lực giữa nam và nữ có sự cách biệt, Hạ Linh bị
thua, môi đỏ khẽ đóng mở nhả ra hai chữ.
Cô ấy quật cường nhưng cũng hiểu rõ đạo lý co được dãn được.
Từ Kính Sinh muốn nổi điên, cô ấy không cần phải cứng đối cứng với một kẻ
điên.
Một câu "A Sinh" đã thành công làm người đàn ông bình tĩnh trở lại, dùng sức
cũng nhẹ nhàng hơn.
Bao lâu không được nghe?
Ba năm...
Không, sớm hơn nữa cô ta cũng không gọi anh ta như vậy...
Xa cách nhiều năm, lại được nghe lần nữa, một khắc đó, Từ Kính Sinh xúc
động muốn rơi lệ.
Bàn tay đang giữ chặt cằm cô ta từ từ chuyển sang bờ vai trắng nõn của người
phụ nữ, đầu ngón tay trằn trọc vuốt ve như một đứa trẻ đang thưởng thức một
món đồ chơi yêu thích, động tác trẻ con âm thầm thể hiện rõ tâm trạng vui vẻ
của người đàn ông.
Cảm giác như ngón tay đang chạm vào sứ trắng, tản mát mùi hương thoang
thoảng của lô hội là hương vị trong trí nhớ.
"Gọi lại đi..." Anh ta kề sát vào, hơi thở của hai người gần trong gang tấc.
Hạ Linh cười lạnh một tiếng, sự tức giận trong mắt vô cùng chói mắt.
Nhân lúc người đàn ông nới lỏng, cô ta xoay người cầm vòi tắm phun vào Từ
Kính Sinh: "Điên đủ chưa? Anh có tư cách gì đến đây, có tư cách gì ép buộc
tôi?! Trước kia, lúc chúng ta chưa ly hôn, anh đã không thể, bây giờ ly hôn rồi
anh càng không có cái quyền này!"
Ánh mắt người đàn ông đen xì, cướt vòi nước trong tay cô ta ném vào bồn tắm,
cũng không màng cả người đang ướt đẫm, há mồm cắn vào cổ cô ta.
"... Chỉ dựa vào chuyện anh là chồng em! Em là vợ của anh!"
Hạ Linh hít một hơi khí lạnh, sắc mặt khẽ đổi, miệng phát ra một chữ "Cút".
Từ Kính Sinh cười lạnh: "Chỉ có em mới dám nói như vậy với anh! Cũng chỉ có
em mới có thể khiến anh phát điên như vậy, không khác gì chó điên!"
Là tự ghét cũng là không có chí tiến thủ càng không thể yêu hận cô ta.
"Anh bình tĩnh lại đi!"
"Anh mẹ nó không bình tĩnh nổi —"
Hạ Linh yên lặng, bỗng nhiên trên cổ có cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo.
Đó là —
Nước mắt?
Không... Không thể nào...
Sao Từ Kính Sinh lại khóc?
Năm đó lúc họ cãi nhau, anh ta không khóc; lúc ly hôn cũng không thấy anh ta
thể hiện chút đau khổ nào; bây giờ, cách xa lâu như vậy vậy mà anh ta lại khóc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT