Bóng đêm bao phủ, tầng mười ba của cao ốc truyền thông Quang Ấn lại đèn
đuốc sáng trưng.
Cốc cốc cốc—
Không gian yên lặng, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
"Vào đi." Giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn cello của người đàn ông
chậm rãi vang lên.
Thư ký đẩy cửa đi vào, đứng yên trước bàn làm việc.
Dáng vẻ nghe lời, rũ mi: "Tổng giám đốc Nghiêm."
"Điều tra được rồi?" Người đàn ông vẫn chưa ngẩng đầu, giống như tùy ý.
Thư ký đặt túi tài liệu bằng da tới trước mặt anh ta: "Đây là bên kia vừa đưa tới
đây."
Ngòi bút dưới tay người đàn ông thoáng sững lại, nâng cổ tay xem giờ: "Đã qua
sáu tiếng, hiệu suất của Minh Tín Đường nên tăng lên."
Minh Tín Đường là tổ chức chuyên điều tra tình báo của "Huyết ngục".
Thư ký nghe vậy, rụt cổ lại: "Vâng."
Một câu, nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm Minh Tín Đường tương lai sẽ trải qua
một thời gian khổ cực rất dài. Ha ha.
Nghiêm Cẩn, nói đúng ra, là Diêm Tẫn, là người đứng đầu "Huyết ngục" không
bao giờ dùng gương mặt thật của mình — Diêm!
Anh ta khoát tay để thư ký lui ra, cầm lấy túi tài liệu trước mặt.
Mở ra, một xấp giấy A4 trượt ra.
Ảnh chụp của Thẩm Loan để ở đằng trước, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy,
đồ vest quần tây, mảnh khảnh cao gầy, đặc biệt cặp chân dài tới nách kia, tuy
rằng bị quần tây che chắn kín mít, nhưng vẫn không thể che được tỉ lệ cơ thể
hoàn mỹ.
Ảnh chụp dừng lại lúc cô kéo cửa xe, vẻ mặt thản nhiên. ánh mắt có thần.
Nhưng vô hình trung lại toát sự lạnh nhạt cao không thể chạm.
Nghiêm Cẩn nhớ tới cảnh tượng đối chọi gay gắt của hai người trong văn phòng
lúc sáng, tuy rằng cuối cùng nhìn như anh ta thắng, nhưng cẩn thận nghĩ lại,
Thẩm Loan cũng không thua.
Ít nhất, một chuyến này cô cũng đã đạt được mục đích.
Cô gái này —thông minh, nhạy bén, quan trọng là tim đủ cứng, tay đủ tàn nhẫn.
Đêm đó ở quán bar, anh ta đã biết được sự bình tĩnh và trấn định của cô, còn có
thức thời nữa.
Không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia hài hước,
nhanh đến mức làm người khó có thể nắm giữ.
Tấm tiếp theo, là bức ảnh sinh hoạt khi cô không mặc tây trang.
Bỗng nhiên, ánh mắt cứng lại, bức ảnh trước mắt này, màu sắc thiên nhiên xám
xanh, có loại mưa bụi mông lung của vùng sông nước Giang Nam.
Bên đường có liễu, dưới liễu có sông, mà ở giữa hình ảnh là một con hẻm nhỏ
rách nát, bên trong hẻm nhỏ có một thân hình yếu ớt cô đơn.
Quần áo của cô bé rất giản dị, vóc dáng cao gầy càng làm cô giống như một cây
gậy trúc, không hề có thần thái cùng tràn đầy tự tin như hiện tại.
Phía dưới ảnh chụp có một dòng chữ: Được chụp vào năm XX tháng X, trước
khi Thẩm Loan trở về nhà họ Thẩm.
Hóa ra, cô gọi là "Thẩm Loan".
Loan, trong nữ quan.
Chứ không phải "Loan" trong nguyệt nhi cong cong( trăng lưỡi liềm).
* Quan (guan) đọc giống với loan( wan).
Lúc Nghiêm Cẩn xem xong tư liệu cá nhân của cô, rồi lúc nhìn thấy bức ảnh,
bỗng nhiên anh ta sinh ra một cảm giác tò mò và dục vọng tìm tòi nghiên cứu và
xưa nay chưa từng có.
Một đứa con gái riêng từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài bằng cấp không cao, tuổi còn
trẻ, làm sao từng bước một đi đến hôm nay, lột xác thành dáng vẻ ưu tú như bây
giờ?
Trên người cô đã xảy ra chuyện gì? Sau lưng có trải qua thế nào? Mấy vấn đề
này, tựa như một loạt câu đố, dụ người đàn ông muốn gần một chút, lại gần một
chút...
Cũng không phải anh ta thích Thẩm Loan, chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.
Suy nghĩ trở về, Nghiêm Cẩn tiếp tục xem tiếp.
Giây tiếp theo, hơi thở mãnh liệt hơn, ngón tay nắm tài liệu dùng sức mà biến
thành màu xanh trắng.
Quyền Hãn Đình!
"Bạn trai" trong miệng của Thẩm Loan, thế mà lại là Quyền Hãn Đình!
Đây không phải bí mật, toàn bộ giới nhà giàu của Ninh Thành đều biết.
"À... Ha hả..." Thật lâu sau, văn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một cười
trầm thấp.
Một câu như có như không phát ra từ trong bờ môi: "Người phụ nữ vủa Quyền
Hãn Đình, nhất định có mùi vị khác..."
Ngày hôm sau, Thẩm Loan đúng giờ đi đến truyền thông Quang Ấn.
Thư ký giống như đã chờ rất lâu, dẫn cô tới văn phòng tổng giám đốc, rồi cung
kính trở về.
"Tới rồi?"
Thẩm Loan mắt lạnh nhìn anh ta.
Người đàn ông cuối cùng cũng buông bút, ngẩng đầu lên: "Bắt đầu đi, thời gian
cũng không nhiều lắm đâu."
Thẩm Loan lập tức đi đến góc chất đống tài liệu, nhìn quét một vòng trước, sau
đó ngồi xổm xuống, bắt đầu ra tay sửa sang lại.
Nghiêm Cẩn tuy rằng nhìn tài liệu bị mở ra trước mặt, nhưng lực chú ý đã sớm
bị cô gái bên cạnh hấp dẫn.
Anh ta nhìn cô nhặt tài liệu trên mặt đất lên, vỗ bay bụi tích tụ trên mặt giấy,
bởi vì bụi quá nhiều, kích thích đường hô hấp, cô còn quay đầu ho khan vài
tiếng.
Lúc quay lại, hai má rõ ràng đã đỏ ửng, làm tôn lên da thịt tuyết trắng, đẹp
không sao tả xiết.
Thẩm Loan lại chưa phát hiện ra đối phương đang nhìn trộm.
Lập tức làm việc của mình.
Nghiêm Cẩn phát hiện, cô cũng không vội vàng sửa lại ngay từ đầu, mà là vui
vẻ thoải mái mà lật xem nội dung tài liệu.
"Cô muốn xem hết tất cả các tài liệu sao?" Lúc cô thong thả ung dung cầm lấy
phần tài liệu thứ năm, người đàn ông cuối cùng cũng nhịn không được mở
miệng, mang theo vài phần trêu chọc cùng mỉa mai.
"Không phải tổng giám đốc Nghiêm anh muốn tôi dựa theo nội dung để phân
loại sao?" Thẩm Loan cũng không ngẩng đầu lên, có loại thản nhiên cùng bình
tĩnh: "Không xem, thì sao biết nội dung cụ thể? Là tài liệu hợp tác, hay là bảng
báo cái? Không biết nội dung, sao có thể tiến hành phân loại?"
Hố người chính là anh, oán giận vẫn là anh, người xấu người tốt gì cũng làm!
Nghiêm Cẩn nghẹn họng.
Thẩm Loan tiếp tục mở ra, cúi đầu nhìn kỹ, nhưng lần này tốc độ rõ ràng nhanh
hơn một chút.
Nhoáng cái đã trôi qua tiếng, đã đến giờ cơm trưa.
Thư ký vào hỏi hai lần, đều bị Nghiêm Cẩn thản nhiên tống cổ rời đi.
Chờ anh ta lấy lại tinh thần rồi đột nhiên mới biết cả một buổi sáng hình như
chưa làm được cái mốc gì, chỉ lo nhìn Thẩm Loan.
Đáng chết!
"Tổng giám đốc Nghiêm, anh phụ trách cơm ở đây sao?" Thẩm Loan bỗng
nhiên mở miệng.
"Cô muốn ăn gì?"
Cô nhướng mày, hai mắt tỏ ra nghiền ngẫm.
Nghiêm Cẩn không né tránh, làm như bình tĩnh ho nhẹ một tiếng: "Dù sao cô
cũng là đang làm việc thay tôi, Quang Ấn cũng không bạc đãi bất cứ nhân viên
nào."
Lời đã nói đến mức đó, Thẩm Loan tất nhiên sẽ không khách sáo với anh ta, mở
miệng đã chọn hai món ăn khó nhằn, vịt nướng Kinh Đô và phật nhảy tường,
đều là món mặn!
Nghiêm Cẩn lại chọn thêm vài món, cuối cùng phân phó cho thư ký đi làm.
Hai mươi phút sau, cơm trưa được đưa đến, từ trong túi lấy hộp giấy dùng một
lần ra để ở trên bàn trà, dường như sắp chiếm hết toàn bộ diện tích của bàn.
Theo nắp xốc lên, mùi hương bay lên khắp nơi.
Là được khách sạn 5 sao đưa tới.
Thẩm Loan không cần người gọi, đã trực tiếp đi qua, cầm lấy một đôi đũa một
hộp cơm, bắt đầu gắp đồ ăn ăn.
Người đàn ông thấy dáng vẻ thoải mái như ở nhà, không những không cảm thấy
chán ghét, ngược lại rất mới lạ!
"Cô bao lâu không ăn cơm rồi?" Đói thành như vậy?
Thẩm Loan đang ăn ngon lành, thấy anh ta hỏi, cũng không định phản ứng, chỉ
nghiêm trang đáp lại nói: "Tôi ăn bữa sáng rồi, thời gian cách với bây giờ cũng
khoảng năm tiếng."
Ý là, bà đây đói bụng thì cũng rất bình thường, ăn lại nhiều cũng không quá.
Nghiêm Cẩn thấy cô cứng mềm không ăn, đao thương bất nhập, trong lúc nhất
thời thật sự đúng là không có biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thư ký đẩy cửa vào, không cẩn thận thấy cảnh này, giống như gặp thấy quỷ.
Diêm cũng sẽ cười sao?
Chậc chậc...
Sắc đẹp trước mặt, khó trách không giả bộ.
Vào lúc này, Nghiêm Cẩn lại hướng ánh mắt vào vị trí của thư ký, ngay sau đó,
nhẹ nhàng ra hiệu về phía Bác Cổ.
Thư ký bỗng nhiên hoàn hồn, theo tầm mắt Nghiêm Cẩn nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ
đó đặt một máy ảnh phản xạ ống kính đơn.
Giao diện hiển thị đang chờ.
Mà vẻ mặt Nghiêm Cẩn giờ phút này lại ngập tràn ám chỉ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT