Đây là một lần nữa Thẩm Loan bị gọi đến văn phòng tổng giám đốc, từ sau khi

tiếp nhận "phong ba buôn lậu thuốc".

"Loan Loan đến rồi à?" Thẩm Xuân Giang nở nụ cười hòa nhã: "Nào, ngồi

xuống rồi nói."

"Ba tìm con có chuyện gì không ạ?"

"Khoảng thời gian này con quản lý phòng dự án rất ngay ngắn rõ ràng, ba rất

vui vẻ, yên tâm."

Thẩm Loan nở một nụ cười nhàn nhạt, chờ đợi đoạn sau của đối phương.

Quả nhiên—

"Có câu tục ngữ này nói rất đúng, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải

làm. Phòng đầu tư bỏ ra ba triệu để mua cổ phẩn của Thiên Cơ, nhưng giới hạn

đã giảm trong ba ngày liền, nếu như cứ tiếp tục như vậy vốn ban đầu của tập

đoàn sẽ không thể hồi lại được."

Thẩm Loan không tiếp lời.

Thẩm Xuân Giang tự mình nói tiếp: "Nghe nói con chắc chắn có thể xoay

chuyển được, vậy thì chuyện này giao cho con, ba đã nói với bên phía phòng

đầu tư rồi, để bọn họ hết sức phối hợp với con."

Đến hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.

Đúng vậy, là mệnh lệnh!

Thẩm Xuân Giang ra lệnh cho Thẩm Loan tiếp nhận cục diện rối rắm này, mà

không phải trưng cầu ý kiến của cô.

Mặc dù sớm đã hiểu rõ người ba không biết xấu hổ này, nhưng cây ngay không

sợ chết đứng đến mức này thì đúng là đã làm mới nhận thức của Thẩm Loan.

Trên đời này, sao lại có người không cần thể diện như vậy chứ?

"Ba, ba chắc chắn muốn con nhúng tay vào chuyện này?"

"Đương nhiên!"

"Nếu như làm hỏng thì sao?"

"Sao có thể chứ?" Mặt mày Thẩm Xuân Giang chứa đựng ý cười, hình như ôm

ấp kỳ vọng vô cùng lớn đối với cô, gửi gắm kỳ vọng cao: "Tin rằng dựa vào

năng lực của con nhất định có thể giải quyết chuyện này một cách thuận lợi,

thay tập đoàn bù đắp lại tổn thất."

Thẩm Loan không hề nhìn thấy sự nhân từ và yêu thương bảo vệ mà một người

ba nên có đối với con cái, trong mắt chỉ toàn là tính toán và bóc lột.

Bảo cô đi làm, nhưng lại đến một chỗ để phạm sai lầm cũng không cho, điều

này không khác gì gác Thẩm Loan nướng trên lửa.

Nếu như nội tâm mà hơi yếu một chút xíu, rất có khả năng là trong lòng nguội

lạnh bật khóc ngay tại hiện trường.

Nhưng Thẩm Loan sớm đã chẳng ôm ấp bất cứ mong chờ gì với Thẩm Xuân

Giang, vì thế giờ phút này, cô bình tĩnh đến mức không giống với một người

bình thường.

"Vâng ạ." Mỉm cưởi một cái.

Nếu như muốn cô nhúng tay vào, vậy thì đừng trách cô khuấy đục nước, nếu

không, làm sao có thể thừa dịp mò cá?

Thẩm Xuân Giang lại xem lời đồng ý của cô như sản vật của sự khích lệ từ tình

thương của ba.

Ý chí chiến đấu sục sôi, tích cực dám nghĩ dám làm của Thẩm Loan chỉ vì có

được sự đồng ý của người làm ba này.

Cứ theo cách này, không sợ rằng cô không dốc hết toàn lực.

Còn về việc dốc toàn lực như thế nào...

Đằng sau không phải còn có Quyền Hãn Đình chống đỡ sao?

Không phải nói chứ đường tắt này thật sự dễ đi, về sau cứ gặp phải chuyện khó

giải quyết, nhất loạt đẩy hết cho Thẩm Loan, mượn cô để ép Quyền Hãn Đình

ra tay.

Quả là hoàn hảo!

"Ba, con có một yêu cầu nhỏ." Thẩm Loan bỗng dưng mở miệng.

"... Yêu cầu gì?" Bất thình lình hoàn hồn lại.

"Rất đơn giản, không khó một chút nào..." Cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại ẩn

chứa sự băng giá và lạnh lẽo.

Mười năm phút sau, Thẩm Loan rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, vẻ mặt

không khác gì lúc đến.

Thư ký tổng giám đốc thấy vậy thì không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

"Có phát hiện gì?"

"Nhìn bước chân, hình như nhẹ nhàng hơn lúc đến một chút."

"Chuyện gì vậy?"

"Cô ba của chúng ta không phải là ai cũng có thể hiểu thấu được đâu. Không

thấy phòng dự án chia năm sẻ bảy bây giờ lại hợp lại thành một khối sắt rồi à?

Đây chính là thủ đoạn!"

"..."

Lúc Thẩm Loan đi thang máy xuống, thang máy dừng lại ở tầng của phòng đầu

tư, cánh cửa kim loại mở ra, đúng lúc Giang Thắng Hoa đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau.

Biểu cảm của người con gái không thay đổi, người đàn ông lại hơi dừng lại một

lát.

"Giám đốc Thẩm, thật là trùng hợp."

"Không trùng hợp, tôi vừa từ phòng tổng giám đốc xuống đây."

"Ồ?" Người đàn ông nhướng mày, ý cười mờ mờ, có một loại sảng khoái và

khiêu khích thành công: "Xem ra tổng giám đốc có chuyện gì lớn cũng giao hết

cho cô làm, có thể thấy được chút ít coi trọng."

Lúc này, Giang Thắng Hoa có cảm giác sảng khoái đạt đến đỉnh cao của cuộc

sống.

Hôm qua Thẩm Loan từ chối anh ta kiên quyết bao nhiêu, hiện tại nội tâm anh

ta lại đắc ý bấy nhiêu.

Thiêm kim tổng giám đốc thì sao?

Cao cao tại thượng thì đã sao?

Cuối cùng không phải là vẫn phải ngoan ngoan tiến lên theo quỹ tích mà anh ta

đã vạch ra hay sao?

Có gì có thể kéo được?

Thẩm Loan chỉ cần nhìn một cái là nhìn thấu đối phương đang nghĩ cái gì,

không tức giận không nóng nảy, ngược lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn đem

theo một nụ cười nhạt: "Xem thường anh rồi."

Sự đắc ý của Giang Thắng Hoa càng tăng lên.

"Vốn dĩ tưởng rằng kiểu cáo trạng sau lưng, hai lòng hai dạ này chỉ có phụ nữ

mới dùng giỏi, không ngờ rằng anh cũng không kém."

So sánh một người đàn ông với một người phụ nữ, lại còn là mặt bà tám lắm

mồm, không khác gì đang xỉ nhục anh ta.

Sắc mặt Giang Thắng Hoa cứng nhắc.

Ding!

Thang máy đến nơi, dừng ở phòng dự án.

Thẩm Loan trực tiếp lướt qua anh ta, đi ra bên ngoài, ý tứ sâu xa bỏ lại một câu:

"Nhân hiện giờ vẫn có thể vui mừng thì cười nhiều một chút đi."

Giang Thắng Hoa: "?"

Cánh cửa thang máy khép lại, tiếp tục đi xuống dưới.

Sảnh lớn tầng một, anh ta tìm nhân viên trực ban quầy lễ tân: "Vừa nãy Hưng

Thắng gọi điện thoại nói để một tập tài liệu ở chỗ cô, đưa cho tôi đi."

Sau khi xác nhận qua chị gái lễ tân lấy tập tài liệu trong ngăn tủ khóa ở phía

dưới đưa cho anh ta: "Làm phiền ngài ký tên ở đây."

Giang Thắng Hoa vung tay, chỉ cần nhìn thấy ngòi bút sắc bén khoa trương có

phong cách này cũng đủ để chứng minh rằng tâm trạng rất tốt.

Cầm tập tài liệu, anh ta trở lại phòng đầu tư.

Vừa mới ngồi xuống chưa được hai phút, ghế còn chưa nóng đã bị Từ Vỹ gọi

đến văn phòng—

"Tiểu Giang, cậu vào đây một chút."

Từ Vỹ nghiêm mặt, làm người khác không đoán được cảm xúc, chỉ chỉ phía đối

diện: "Ngồi đi."

Anh ta theo lời, chủ động hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?"

"Ừm. Có chuyện."

"Có liên quan đến tôi?"

Từ Vỹ gật đầu, lấy một tờ giấy A4 vẫn còn hấp nóng từ cổng máy in ra, rõ ràng

là vừa mới in xong, anh ta đẩy qua: "Cậu tự mình xem đi."

Giang Thắng Hoa cầm lên, ngay sau đó, đột nhiên hai mắt trợn tròn.

Sáu chữ thông báo điều động nhân sự giống như sấm sét giữa trời nắng.

Trong văn bản anh ta nhìn thấy tên của mình, lại còn cương vị mới— bộ phận

hậu cần!

"Cái này... giám đốc Từ, ngài đang đùa với tôi sao?" Giang Thắng Hoa nhếch

khóe miệng lên, muốn cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.

"Thông báo do phòng nhân sự trực tiếp truyền đạt xuống, tôi cũng vừa mới

nhận được email."

"Không... Chuyện này không thể nào! Đang yên đang lành sao lại điều tôi từ

phòng đầu tư xuống bộ phận hậu cần?"

"Chuyện này thì phải hỏi rốt cuộc cậu đã làm ra chuyện tốt đẹp gì."

Giang Thắng Hoa ngây ra tại chỗ.

Rốt cuộc cậu đã làm ra chuyện tốt đẹp gì...

Làm ra chuyện tốt đẹp gì...

Chuyện tốt đẹp gì...

"Thẩm Loan! Nhất định là cô ta! Cô ta muốn chỉnh tôi..."

Mắt Từ Vỹ hiện lên sự đồng tình.

Giang Thắng Hoa kích động túm chặt vai anh ta: "Giám đốc Từ, ngài nhất định

phải giúp tôi. Từ khi tôi nhận chức trong Minh Đạt đến giờ vẫn luôn làm việc ở

phòng đầu tư, thu nhập tạo ra cho tập đoàn không có mười triệu thì cũng là một

triệu. Bên trên không thể đối đãi với tôi như vậy được, nếu không sẽ làm cho

bao nhiêu công nhân lâu năm của công ty đau lòng!"

Từ Vỹ than thở, nói lời thật lòng, anh ta rất tiếc.

Cánh tay không có cách nào lớn hơn đùi, bên trên trực tiếp đưa xuống lệnh tử,

anh ta muốn giúp Giang Thắng Hoa nhưng thật sự bất lực.

"Thắng Hoa, trước tiên cậu đừng kích động, nghe tôi nói."

"Giám đốc Từ, tôi biết ngài đang muốn nói cái gì, chẳng qua là khuyên tôi nghĩ

thông một chút, cho dù làm ở bộ phận nào cũng là nhân viên của Minh Đạt."

Uh!

Từ Vỹ bị cướp lời thoại: "..."

Sự đả kích và ngạc nhiên tức giận ban đầu qua đi, Giang Thắng Hoa dần dần

bình tĩnh lại: "Thật sự không còn cách nào để xoay chuyển ư?"

Từ Vỹ lấy làm tiếc lắc đầu: "Xin lỗi."

"Được. Tôi biết rồi." Anh ta cầm tờ thông báo điều động nhân sự lên, đồ vật nhẹ

nhàng nhưng lại nặng như nghìn cân, cầm đến nỗi đầu ngón tay anh ta cũng

trắng bệch, cả người cũng không ngừng run rẩy.

Trong mắt Từ Vỹ hiện lên sự đồng tình.

Chọc vào ai không chọc lại cứ đi chọc vào họ Thẩm.

Cho dù Thẩm Loan không được cưng chiều như thế nào đi nữa, xuất thâm kém

thế nào đi nữa, cô và Thẩm Xuân Giang cũng có quan hệ huyết thống ràng

buộc, cho dù thế nào đi nữa cũng có sức nặng hơn ght một nhân viên bình

thường.

Nếu như cô hạ quyết tâm muốn đối phó với ai, chỉ cần nói vài câu trước mặt

Thẩm Xuân Giang, vài phút là có thể hạn chế gây khó dễ cho người khác.

Trước đó không làm như vậy, là vì không có ai chọc vào cô.

Mà lần này, Giang Thắng Hoa vượt quá chức phận, kẻ gây tai họa động chạm

đến giới hạn của Thẩm Loan, đây không phải là vấn đề "trêu chọc với không

trêu chọc", mà là người bị trêu chọc nổi giận muốn chỉnh đốn người rồi!

Đầu Giang Thắng Hoa cũng không biết nghĩ thế nào, lại còn tưởng thật con gái

dễ bắt nạt?

Ha ha, đó cũng có thể là hổ cái!

Thôi vậy, để anh ta đến bộ phận hậu cần tự xem xét lại mình cũng tốt, nhưng

tính cách đó của Giang Thắng Hoa có thể ở lại được không lại là một vấn đề.

...

"Anh Giang! Có tin tốt! Bên trên trực tiếp bày tỏ thái độ, để Thẩm Loan đến xử

lý chuyện cổ phiếu của Thiên Cơ, cuối cùng chúng ta cũng có thể nghỉ xả hơi

rồi. Cho dù cuối cùng có thất bại thì trách nhiệm cũng sẽ không đổ lên đầu

chúng ta. Qua được tai nạn này, đúng là đáng ăn mừng! Anh Giang, anh làm..."

"Cút." Khuôn mặt Giang Thắng Hoa lạnh tanh không biểu cảm.

Người kia rụt cổ lại, nghiêng người nhường đường.

Kỳ lạ! Ai trêu chọc anh ta?

Giang Thắng Hoa không nhìn không chớp mắt, trực tiếp bước đi.

Bỗng dưng, trong đầu vang lên câu nói của Thẩm Loan: Nhân hiện giờ vẫn có

thể vui mừng thì cười nhiều một chút đi.

Vì sao?

Bởi vì cô biết, trong tương lai gần anh ta sẽ khóc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play