Lượng tin tức trong lời nói của đối phương hơi lớn làm Miêu Miêu tiêu hóa
không kịp, cả nừa ngày mới chầm chậm phản ứng lại, nhưng vẫn không dám
tin: "Anh vừa nói cái gì, tiểu lưu manh?"
"Đúng vậy, chính là cậu nhóc nhà họ Tưởng này! Hai người đến tìm cậu ta, lẽ
nào không rõ sao?"
Khuôn mặt Miêu Miêu mù mờ chẳng hiểu gì.
"Úi! Cô bé không phải là cô lại bị tên nhóc thối Tưởng Thạc Khải đó lừa rồi
chứ? Nhưng mà trước đây cũng không thấy cậu ta đưa phụ nữ về nhà..."
Người đàn ông trung niên vẫn líu lo không ngừng: "Nghe đại ca khuyên một
câu, mấy cô bé các em đừng có ở lẫn lộn một chỗ với tiểu lưu manh, mấy
chuyện trong phim diễn đều là giả cả, đừng có để đầu nóng lên rồi lại kéo nửa
đời sau của mình vào, không đáng đâu!"
Ra khỏi con ngõ nhỏ, đi đến chỗ đỗ xe, Miêu Miêu vẫn còn một số chỗ chưa kịp
phản ứng.
"Tưởng Thạc Khải là tiểu lưu manh? Chuyện này, sao có thể chứ!"
"Sao lại không thể?" So sánh mà nói, Thẩm Loan vẫn luôn rất bình tĩnh, cho dù
là lúc nghe thấy mấy lời của người đàn ông trung niên cô cũng chỉ vẹn vẹn
nhướn mày một cái.
Giống như đối với tất cả những chuyện xảy ra trên người Tưởng Thạc Khải là
không thể tưởng tượng nổi, cô vẫn đều có thể bình tĩnh và lý trí tiếp nhận, giống
như sớm đã có dự tính từ trước...
Miêu Miêu: "Những điều khác thì không nói làm gì, chỉ nói chuyện thi vào học
viện Khởi Hàng, nếu như cậu ta thật sự là tiểu lưu manh, sao lại thông qua đánh
giá sơ bộ được? Rồi còn cả kỳ thi xét tuyển thông qua thế sao?"
"Nếu như trong trường có người giúp cậu ta giấu nhẹm những chuyện này thì
sao?"
"Xuỵt..." Miêu Miêu hít vào một ngụm khí lạnh: "Quyền lực của người này
chắc là không nhỏ."
"Còn nhớ lúc mới nhập học không, Tưởng Thạc Khải thường xuyên đến muộn,
hơn nữa còn bị một đám người vây đánh đến mức mặt mùi bầm dập?"
Miêu Miêu gật đầu: "Chúng ta cứu cậu ta không ít lần."
"Lúc đó cô hỏi tôi, đám lưu manh đánh cậu ta vào trường như thế nào, bảo vệ là
dùng để trang trí à? Tôi nói, nếu như đám người này vốn dĩ là ở trong trường
vậy thì dễ giải thích rồi."
Miêu Miêu chau mày: "Nhưng sau đó kiểm chứng thì đám lưu manh đó đúng
thật sự là người ở ngoài trường?"
"Vậy nếu như người thuê bọn họ là người ở trong trường, hơn nữa có quyền
không hề nhỏ, có thể một tay che trời, che giấu tất cả mọi thứ thì thế nào?"
"... Vậy thì thật là đáng sợ."
"Bây giờ quan trọng là tìm được người đã." Thẩm Loan nhìn ra xa xa, biểu cảm
nặng nề ngưng lại.
Nếu như Tưởng Thạc Khải là tự mình trốn không muốn gặp thì còn đỡ, chỉ sợ
rằng cậu ta bị người khác cưỡng ép hạn chế sự tự do cá nhân, đó mới là thật sự
tồi tệ.
Miêu Miêu cắn chặt răng, tìm người, đi đâu tìm đây?
Bỗng dưng nghĩ ra: "Công trường! Những người công nhân, bạn bè của cậu ta ở
đó không chừng sẽ biết tin tức của cậu ta!"
"Đi thôi."
Hai người lại nhanh chóng lái xe đến công trường mà Tưởng Thạc Khải chuyển
gạch.
Bánh xe làm khói bụi bốc mịt mù, tốc độ của Volkswagen và Maserati đều
không chậm, chính vào lúc nghỉ ngơi giữa trưa, mấy người bạn công nhân
không ngủ nghe thấy đồng cơ, với cổ nhìn qua.
Chỉ thấy chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, hai cô gái trẻ bước ra từ trong xe.
"Mấy người tìm ai? Còn nữa, chỗ này không thể dừng xe bừa bãi." Người quản
đốc bước tới, không nhịn được mà nhìn Thẩm Loan thêm một cái.
Cô gái này lái Maserati?
Vô cùng xinh đẹp, lại còn có tiền... chắc là đời thứ hai của nhà quyền quý.
Thẩm Loan: "Tưởng Thạc Khải có ở đây không?"
"Ai?"
"Tưởng Thạc Khải."
Người đàn ông không có ấn tượng, quay đầu lại hỏi những người khác: "Chỗ
chúng ta có người tên là Tưởng Thạc Khải không?"
"Có có— là cái người làm chuyển gạch theo giờ, nhưng cậu ta đã không làm
nữa từ năm ngoái rồi. Có chuyện gì à?"
Người quản đốc lại quay đầu lại nhìn Thẩm Loan.
Thẩm Loan đi thẳng qua người quản đốc: "Trong mọi người có ai thân thiết với
cậu ta hơn không?"
"Anh Hoa đó! Hai người họ lúc ăn cơm và chuyển gạch đều làm cùng nhau,
không biết là có tay nắm tay đi vệ sinh không."
Mọi người đều cười ồ lên.
Thẩm Loan lạng lùng nhìn lướt qua người đó, người đằng sau vô thức rụt cổ lại.
"Anh Hoa là vị nào?"
"Phó Tân Hoa— có người tìm—"
Rất nhanh đã thấy một người đàn ông chạy từ bên trong ra: "Ai vậy..." Đầu tóc
vẫn còn rối bù, chắc là đang nghỉ trưa.
"Anh là anh Hoa?" Thẩm Loan đi đến chỗ anh ta.
Phó Tân Hoa cảm thấy chắc chắn là mình đang nằm mơ, nếu không sao lại có
một cô gái đẹp như tiên nữ gọi anh ta là "anh" chứ?
"Ha ha ha... e là anh Hoa ngây ngốc rồi?"
"Nhìn dáng vẻ sợ hãi này của Phó Tân Hoa, chắc là vẫn chưa kịp phản ứng lại!
Nếu như có một cô gái xinh đẹp như vậy đến tìm tôi, chắc chắn tôi sướng đến
chết mất!"
"Phì— người ta đến là để tìm Tưởng Thạc Khải, anh không nghe thấy à?"
"Cũng phải, mấy kiểu giống như kiểu tiểu bạch kiểm đó nhất định rất được mấy
cô bé yêu thích."
"Hơn nữa một khi đến là đến cả hai người, đàn ông lo không biết đàn ông đói,
ông trời thật là quá bất công."
"..."
Thẩm Loan: "Có tiện đi một bước để nói chuyện không?"
"Hả? Có, có thể!" Phó Tân Hoa đi theo, hóa ra không phải là nằm mơ.
Ba người đi đến một góc yên tĩnh.
Thẩm Loan: "Quan hệ giữa anh và Tưởng Thạc Khải rất tốt?"
"Cũng tàm tạm. Cô gái, tiểu Tưởng trêu chọc cô à? Hay là liên quan đến không
phải là kiện cáo?" Trong mắt người đàn ông lướt qua một tia đề phòng.
Miêu Miêu: "Chúng tôi là bạn của cậu ta, nhưng bây giờ không tìm được cậu ta,
anh có biết cậu ta ở đâu không?"
"Trước khi sang năm mới, quản đốc thanh toán khoản tiền cuối cùng, sau khi
nhận tiền xong thì cậu ấy nói là không làm nữa. Từ đó tôi cũng không gặp lại
cậu ấy."
Thẩm Loan: "Trong thời gian đó hai người có liên lạc với nhau qua diện thoại
lần nào không?"
"Hình như có một lần, cậu ấy vay tiền tôi nói là khám bệnh cho mẹ. Nhưng tiền
lương của tôi cơ bản là tháng nào cũng gửi về quê hết, thật sự là không có dư
nhiều tiền cho cậu ấy mượn."
Thẩm Loan: "Chuyện đó xảy ra từ bao giờ?"
"Tháng trước..."
"Cảm ơn." Thẩm Loan gật gật đầu với Miêu Miêu, Miêu Miêu bước đến lấy
trong túi ra hai trăm tệ nhét vào tay anh ta.
"Không, không cần phải đưa tiền cho tôi... tiểu Tưởng cũng là bạn của tôi, thật
sự không cần đâu!" Nói xong, anh ta khó khăn trả lại cho Miêu Miêu, sau đó
xoay người đi mất.
"Bây giờ làm thế nào?"
Thẩm Loan: "Còn một nơi nữa chưa tìm."
Bệnh viện trung tâm thành phố.
"... Bệnh nhân mà hai người nói khoảng nửa tháng trước đã làm thủ tục xuất
viện rồi, bác sĩ rất lo lắng cho tình hình của bà ấy, vì thế đã liên hệ với con trai
bà ấy rất nhiều lần, nhưng đều không được."
Con đường cuối cùng cũng bị tắc cứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT