Kể ra thì cô ba nhà họ Diệp này cũng là người mệnh khổ.

Hai mươi ba tuổi gả đi nở mày nở mặt, đối phương là con trai một của một

doanh nhân có tiếng ở Hồng Kông, hôm đón dâu, xe hoa bị cướp khi đang trên

đường đến giáo đường, cô dâu yểu điệu đã trở thành con tin của bọn cướp.

Diệp Quân Hào tự mình tính toán đem tiền đi chuộc em gái về.

Nhưng, hai tháng sau, cô ba nhà họ Diệp này lại bị phát hiện ra là đã có thai tám

tuần!

Hôn sự thất bại, danh tiếng mất hết.

Diệp Quân Hào muốn bà ta phá bỏ đứa con nghiệt chủng đó, nhưng Diệp Huệ

nhất định không chịu, mang theo một khoản tiền lớn bỏ trốn ra nước ngoài, đợi

sau khi bình an sinh con gái ra thì mới quay về Hồng Kông.

Cuối cùng Diệp Quân Hào vẫn chấp nhận đứa trẻ này.

Người ngoài đều cho rằng Diệp Huệ nhất định hận đứa con gái này thấu xương,

nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, bà ta cho đứa con gái này mọi sự mong

mỏi và đẹp đẽ nhất của cuộc đời, nuôi dưỡng cô ta trở nên vô cùng xuất sắc.

"Cô biết bồ công anh không?" Diệp Huệ bỗng dưng mở miệng: "Trôi đi theo

gió, nước chảy bèo trôi."

Thẩm Loan: "Là vì phát tán hạt giống, để đời sau sinh sôi nảy nở."

"Đúng vậy... vì con cái. Chúng tôi là ba mẹ, cho dù không muốn tranh giành,

cũng phải thử một lần vì chúng."

Thẩm Loan gật đầu: "Có thể, đó là lựa chọn của chính cô."

"Nhưng có nhiều lúc, tranh giành cũng chưa chắc có thể thắng được. Đây đều là

số phận, không có cách nào trốn thoát."

Thẩm Loan cười, bắt gặp ánh mắt của đối phương, thản nhiên mà thẳng thẳng

thắn: "Nếu như đã là số phận, vậy thì phải học cách chấp nhận số phận."

Người phụ nữ buồn bã: "Đúng vậy, lẽ ra tôi phải chấp nhận số phận... nhưng,

Thốn Tâm không nên giống như tôi..."

Diệp Thốn Tâm, con gái của Diệp Huệ, là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng ở Hồng

Kông.

"Cô ấy họ Diệp, tương lai của cô ấy hoàn toàn không cần bà lo lắng."

"Họ Diệp thì đã sao?" Người phụ nữ cười nhạo, màn đêm mờ mịt bao phủ lên

làm nổi bật lên nỗi buồn trong mắt bà ta, lại khiến cho người khác có một cảm

giác lạnh lòng không nói rõ được.

"Nhưng là bên ngoài vàng ngọc, bên trong giẻ rách."

Thẩm Loan: "Nhưng ít nhất có thể ăn no mặc ấm."

Diệp Huệ: "Như vậy là đủ rồi?"

Cô hỏi ngược lại: "Lẽ nào còn không đủ sao? Chỉ cần người còn sống..."

"Sống?" Người phụ nữ lẩm bẩm, đợi đến khi bà ta phản ứng lại, thì đã thấy

Thẩm Loan sớm đã đi xa.

Cùng một khoảng đêm đen, còn có hai mẹ con Mạnh Giai Linh và Diệp Khanh

cũng không ngủ được.

"Khanh Khanh, điềutra được chưa? Cái người họ Thẩm đó rốt cuộc có lai lịch

gì?"

"Làm sao mà nhanh thế được? Con đã nhờ bạn bè giúp đỡ rồi."

"Con nói xem cô ta còn trẻ như vậy, rốt cuộc có chỗ nào hơn người? Ba con bây

giờ đã như thế này rồi, mà còn giương mắt nhìn để cô ta đến đây."

"Xì... dáng vẻ yếu đuối đó của cô ta, đến bản thân còn không giữ nổi, lại còn

muốn bảo vệ cho Diệp Trăn và Diệp Mậu? Nằm mơ đi!"

"Khanh Khanh, con?"

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, giao hết mọi chuyện cho con xử lý. Nếu như ba

thiên vị, vậy thì đừng trách con không nể tình thân."

Mạnh Giai Linh choáng váng: "Con đừng làm chuyện ngốc ngếch đó!"

"Con có chừng mực." Diệp Khanh lắc lư ly rượu trong tay, khóe môi chầm chập

nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan theo hẹn đi gặp Diệp Quân Hào.

Cô đại diện cho nhà họ An, mang theo giỏ trái cây và quà, quy củ chu toàn,

khiến người khác không tìm ra bất cứ điểm chê trách gì.

Mạnh Giai Linh cũng đến, nhưng Diệp Quân Hào bảo bà ta về trước.

Vì thế, cả nửa tiếng đồng hồ, không ai biết Thẩm Loan và ông ta nói gì trong

phòng bệnh.

"... Cô Thẩm, vậy mọi chuyện đều nhờ cô!"

"Nên làm, đây là ân tình mà nhà họ An trả lại."

Lúc Diệp Mậu chắc như đinh đóng cột nói với Diệp Trăn, anh ta không chỉ

muốn di sản của ba, mà còn muốn kế thừa công ty nhà họ Diệp, người phụ nữ

gần như ngất đi.

"Diệp Mậu! Chị không cho phép em như vậy!"

"Em làm sao? Em chỉ lấy những thứ em nên có!"

"Em như thế này gọi là vong ân phụ nghĩa!"

"Em vong ân ai, phụ nghĩa ai?"

Diệp Trăn nghẹn họng.

Diệp Mậu cười: "Em biết rồi, chị muốn nói là mẹ cả."

"A Mậu..." Trong mắt người phụ nữ hiện lên sự cầu khẩn.

Đáng tiếc, lần này Diệp Mậu không hề dễ dàng chịu khuất phục như trước kia,

ngược lại càng cứng rắn hơn: "Rõ ràng chị biết mẹ cả có thái độ gì với chúng ta,

nhưng chị cứ cảm thấy bà ấy tốt. Chị, có những lúc em thật sự không hiểu chị!"

Diệp Trăn thẹn quá hóa giận: "Rốt cuộc em có đồng ý không?!"

"Không— đồng— ý!"

"Được! Vậy từ nay về sau em đừng gọi chị là chị nữa, chị cũng không có đứa

em trai này!"

Đáy mắt Diệp Mậu lướt qua một tia tổn thương sâu sắc, ánh mắt cầu cứu Thẩm

Loan, Thẩm Loan lại không hề lộ vẻ xúc động, bình tĩnh giống như một người

đầu gỗ không có tình cảm.

"Chị, cục diện hiện giờ, đã không thể lui lại được nữa..." Một khi lui lại vực sâu

vạn trượng, thịt nát xương tan.

Nhưng Diệp Trăn lại tin chắc đó chỉ là cái cớ để anh ta mưu đồ gia sản.

"A Mậu, em làm chị quá thất vọng!"

Nói xong, điên cuồng chạy đi.

Thẩm Loan gọi một cuộc điện thoại: "Ừm... chạy đi rồi... đi theo cô ấy... cho dù

xảy ra chuyện gì, cũng không cần quan tâm, đợi lệnh của tôi."

Trong cơn tức giận Diệp Trăn vẫy một chiếc taxi, bầu không khí hiện tại trong

nhà đó làm cô ta cảm thấy nghẹt thở, đến cả em trai ruột cũng thay đổi rồi...

Tiền thật sự có cám dỗ lớn như vậy sao?

"Cô gái, cô muốn đi đâu?"

"Quảng trường Neon."

Nhìn những cảnh vật chạy ngược lại ở ngoài cửa sổ, Diệp Trăn không nhịn được

rơi nước mắt.

Ba mươi phút sau, taxi vẫn đi thẳng về phía trước, nhưng từ cửa sổ xe nhìn ra đã

không được cảnh vật, ngoại trừ chùm ánh sáng của đèn xe thì xung quang là

một khoảng tối đen như mực.

"Đây không phải đường đến quảng trường Neon!" Diệp Trăn nhận ra, đưa tay

kéo cửa xe, nhưng không hề có chút di chuyển nào.

"Anh là ai?! Muốn làm gì?!" giọng nói sắc bén lộ ra sự sợ hãi của cô ta, sống

lưng cố gắng thẳng tắp nhưng cũng không có cách nào làm giảm đi sự căng

thẳng của cô ta.

Két—

Tiếng phanh xe chói tai phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng chó sủa xa xa.

"Bây giờ mới nhận ra, cô không cảm thấy quá muộn rồi sao?" Người tài xe ngồi

trên ghế lái quay đầu lại, lông mày đứt đoạn, vừa nhìn đã biết không dễ chọc,

hung thần ác nghiệt.

"Tôi không quen biết anh." Diệp Trăn nắm chặt hai tay, cố gắng kiềm chế sự

kích động muốn hét lên.

Đối phương đã dám dừng xe ở đây vậy thì chứng tỏ sẽ không có người đến, cho

dù cô ta có hét rách cổ cũng vô dụng.

Lông mày đứt đoạn nghe vậy, kỳ quái cười hai tiếng: "Cô không cần quen biết

tôi, tôi quen biết cô là được— cô hai nhà họ Diệp, Diệp Trăn!"

Nghe thấy đối phương nói ra tên mình, tim Diệp Trăn đập mạnh một nhịp,

móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau mới làm cho cô ta miễn cưỡng duy

trì được sự bình tĩnh.

"Tôi không thù không oán gì với anh."

Người đàn ông cười nhạo, cười sự ngây thơ của cô ta.

Tim Diệp Trăn hơi sợ hãi: "Là ai đã sai khiến anh?"

"Vấn đề của cô nhiều quá đấy." Nói xong, trực tiếp dùng tay bịt miệng cô ta lịa.

"Ưm—"

Người đàn ông chuyển xuống ghế sau, chân tay nhanh nhẹn, hoàn toàn không

cho cô ta bất cứ thời gian phản ứng nào.

"Bỏ... ưm..." Chân tay vô dụng, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.

Chát—

Người đàn ông nắm chặt tóc cô ta, đáy mắt hiện lên tia hung dữ: "Để cho ông

đây yên tĩnh một chút, còn động đậy nữa tôi giết cô luôn!"

Cả người Diệp Trăn cứng đờ, tai phải ù ù.

Hai hàng lông mày đứt đoạn hiện lên sự hài lòng, lúc đẩy cô xuống xe, bị người

phụ nữ đá vào háng.

"Aaa—" Tiếng hét thê thảm: "Đồ tiện nhân!"

Diệp Trăn không để ý đầu gối bị đập vào đá rách ra, nhanh chóng bò dậy, nhanh

chân chạy đi.

Lông mày đứt đoạn một tay che háng, đuổi theo.

"Cứu tôi với—" Cô ta theo bản năng hét to.

Nhưng đáp lại cô ta chỉ có tiếng gió lạnh nghẹn ngào và tiếng vọng trống trải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play