Lúc đầu, Miêu Miêu đẩy xe mua sắm, sau đó lại bị Thẩm Xuân Hàng cướp lấy:

"Để tôi."

"Hiệu trưởng Thẩm, gần đây ngài không bận à?"

"Cũng được. Còn cô?"

"Tôi?" Miêu Miêu lắc đầu: "Không có gì bận cả."

"Vậy sao? Tôi còn tưởng rằng công việc của cô rất nhiều, người gầy đi rồi."

Miêu Miêu nghe được chữ "gầy", vậy mà lại có cảm giácvui mừng đến muốn

khóc, hóa ra anh ta đã nhận ra.

"Gầy không tốt sao?" Trong lòng sông cuộn biển gầm, trên mặt lại không hiện

ra chút nào, cô ấy nghiêng nghiêng đầu, cười hỏi người đàn ông.

Thẩm Xuân Hàng hơi sũng sờ, chỉ nói: "Béo gầy không sao cả, khỏe mạnh mới

là quan trọng nhất."

"Vâng. Ngài nói đúng." Tuy rằng cô ấy gật đầu, nhưng cụp mí mắt đồng thời

cũng che dấu thất vọng và ảm đạm xuất hiện trong đó.

Bởi vì không để bụng, cho nên béo gầy cũng không sao cả.

Giữa bạn bè, hoặc là nói đơn giản hơn là giữa hiệu trưởng và học sinh, béo hay

không thật sự không ảnh hưởng lớn.

Mà Miêu Miêu đưa ra vấn đề như vậy, ở một mức độ nào đó cũng đã có chút

thất lễ.

Cũng may, tâm thái cô ấy rất OK, vốn cũng không dám hy vọng xa vời với

Thẩm Xuân Hàng, cho nên rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Đi ngang qua một kệ hàng phản quang, Miêu Miêu cười cười nhìn mình ở bên

trong.

Bỏ qua đi, đè xuống không nhắc tới nữa.

Đi ngang qua khu vật dụng hàng ngày, Miêu Miêu đứng trước ở một loạt kệ

đựng đồ, tất cả thứ rực rỡ muôn màu ở phía trên đều là mũ len mùa đông chống

lạnh, tiện tay cầm lấy một cái có đỉnh đầu hồng nhạt, phía trên điểm xuyết một

quả bóng pơ-mu, màu hồng cùng trắng tương phảnu, càng nhìn càng đáng yêu.

Miêu Miêu thử nhìn trong gương, lớn nhỏ vừa vặn.

Cô cũng không hỏi ý kiến người đàn ông, trực tiếp quyết định mua, bỏ vào

trong xe mua sắm.

Chờ đi được một khoảng, Thẩm Xuân Hàng mới không đầu không đuôi nói một

câu: "Khá đẹp."

Cô ấy hơi dừng lại, rồi sau đó cười cười: "Chuẩn đấy! Ánh mắt tôi vẫn luôn

không tệ."

Người đàn ông gật đầu, khuôn mặt mỉm cười: "Còn rất không khiêm tốn."

Miêu Miêu: "..."

Không còn gì để nói.

Lúc ngang qua khu đồ trẻ con, một nhân viên đẩy mạnh đột nhiên nhảy ra, chặn

đường đi của hai người, chưa nói gì đã mang ba phần cười: "Chào anh chị, tã

giấy em bé thân thiện với da, không tẩy trắng, không chất phụ gia, mua hai tặng

một, đặc biệt có lời! Hai vị có muốn mua một túi không?"

Ối...

Nói thật, bầu không khí có chút khó xử.

Thẩm Xuân Hàng không nói lời nào, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung, thậm chí

trong mắt còn mang theo ba phần cười nhạo, bảy phần buồn cười.

Miêu Miêu chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Chuyện đó... Chúng tôi không có

cục cưng... không phải, vốn dĩ chúng tôi không phải vợ chồng!"

Nửa câu đầu nói gì thế? Ngay cả cô ấy cũng không nghe nổi nữa!

Thẩm Xuân Hàng dứt khoát trực tiếp cười ra tiếng.

Nụ cười trên mặt nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã

phản ứng lại: "Không quan trọng, dù sao bạn bè trai gái gì sớm muộn cũng đều

kết hôn, sau này có cục cưng cũng sẽ dùng đến mấy thứ này, không bằng mua

về tích trữ sớm một chút, lúc phải dùng đến cũng tiện hơn. Hạn sử dụng tã giấy

của chúng tôi là 5 năm, lúc ấy chắc chắn hai ngài đã sinh cục cưng rồi, cho nên

hoàn toàn không cần lo lắng mua trở về sẽ hết hạn..."

Người đàn ông cười càng thêm không kiêng nể gì.

Hai má Miêu Miêu đỏ bừng: "Chuyện đó, chúng tôi cũng không phải người yêu,

đi đi —"

Nói xong, gọi Thẩm Xuân Hàng tranh thủ thời gian chạy nhanh.

Người sau cũng rất nghe lời, phối hợp với hành động của Miêu Miêu.

Hai người chạy nhanh như gió, để lại nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ viên với vẻ

mặt như gặp quỷ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nụ cười vừa thu lại, hung ác

phì một cái về hướng hai người vừa đi: "Không phải vợ chồng cũng không phải

người yêu, vậy các người đi dạo siêu thị làm gì? Hại tôi lãng phí thời gian, lãng

phí diễn xuất..."

"Ha ha ha..."

Miêu Miêu cắn răng, túm chặt tay vịn mua sắm xe: "Anh cười đủ chưa?"

Nghe thấy lời nói tức giận của cô, Thẩm Xuân Hàng không dám tiếp tục nữa,

vội vàng kiềm chế lại cảm xúc của mình.

"Đủ rồi đủ rồi, không cười."

Đảo mắt, lại khôi phục thành dáng vè ôn hòa nho nhã, lịch sự, giống như người

vừa rồi cười đến nghiêng ngả kia không phải là anh ta.

"Nhưng, thật sự rất buồn cười."

Miêu Miêu: "..."

Tức giận đó nha!

Mười giờ, mua sắm xong, thắng lợi trở về.

Tới chung cư của Thẩm Xuân Hàng, anh ta đưa đồ ăn vào phòng bếp, Miêu

Miêu nghịch điện thoại một lúc, sau đó chuyển màn hình điện thoại với anh ta,

ngón tay linh hoạt bấm hình ảnh: "Làm mấy món này đi, được không?"

"Tôi nhìn xem..."

Cá chép om dưa, bánh gạo xào cay, giò hầm, rau trộn mộc nhĩ, cải xanh xào...

Thẩm Xuân Hàng vừa xem, vừa yên lặng nuốt nước miếng.

Cuối cùng —

"Được."

Miêu Miêu rửa sạch tay, rửa cá, lọc vảy, sau đó nghiêng dao xiên vào người cá,

chia thịt cá thành ba phần, như vậy không chỉ rất ngon miệng, mà lúc chiên

xong hình dạng cũng đẹp.

Ngay sau đó ở phần thân và bong bóng cá, bôi lên một chút rượu gia vị và muối,

đặt ở bên cạnh.

Thừa dịp đang ướp, Miêu Miêu lại lấy bánh gạo từ túi đóng gói ra, dùng nước

ấm rửa sạch một lần, đặt nồi lên nấu, đổ gói gia vị vào, lại xúc một muỗng

tương ớt Hàn, thêm nước lọc, bắt đầu nấu.

Chuẩn bị xong xuôi, xong bánh gạo.

Mộc nhĩ ngâm nước ấm trong chén rót nước đang sôivào, một phút sau vớt ra

dĩa.

Làm xong mọi thứ, đúng mười lăm phút, Miêu Miêu lấy cá chép đã ướp rồi, lật

mặt, làm cho cá thấm đều gia vị.

Cắt nhỏ hành, băm nhỏ tỏi, sắt lát gừng, chuẩn bị ớt khô.

Đổ dầu vào chảo, khi dầu nóng đến độ nhất định, cho cá vào chiên vàng hai

mặt, rồi sau đó nghiêng chảo, để bảo đảm chiên được đầu và đuôi cá. Bỏ gia vị

và với đậu hũ đã cắt nhỏ lúc trước, rồi sau đó cho thêm nửa chén nước cất, đồng

thời cho hành, gừng, tỏi, ớt cay, một thìa nước tương, nửa thìa dấm, một muỗng

nhỏ đường trắng, hai muỗng nhỏ muối.

Khi nồi sôi sục, vặn lửa nhỏ để tiếp tục hầm.

Lại lật những miếng bánh gạo đã mềm trong nồi, mùi thơm xông vào mũi, Miêu

Miêu vừa lòng gật đầu.

Trộn đều mộc nhĩ đã để nguội với gia vị, lại rướinước sốtchẳng còn nhiều vào

cá chép, rồi sau để bánh gạo nóng hổi ra dĩa, cuối cùng lại đến chút rau xào nữa,

hoàn thành!

Toàn bộ quá trình Thẩm Xuân Hàng đều đứng bên cạnh quan sát, tay chân cô

gái nhanh nhẹn, động tác thành thạo, hơn nữa canh thời gian cũng rất hợp lý.

Nhìn vào, giống như một bức tranh gia đình êm ấm.

Người đàn ông lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ không thể hiểu đượcđó ra khỏi

đầu

Anh ta nhận ra Miêu Miêu thật sự gầy hơn rất nhiều.

Lúc ở bên ngoài, cô ấy áo khoác bông nên cũng không quá rõ ràng, cho tới khi

đến chung cư, vì để tiện làm việc hơn, cô ấy cởi áo khoác, chỉ còn lại một cái áo

len màu đen bên trong, ôm lấy bụng nhỏ phẳng lỳ.

Không chỉ có eo, còn có chân, cánh tay đều nhỏ hơn một kích cỡ.

"...Hiệu trưởng Thẩm?!"

"Hả?" Bỗng nhiên hoàn hồn, người đàn ông thong dong giữ vẻ bình tĩnh: "Sao

thế?"

"Ăn cơm thôi."

"...Ừm."

Đến lúc tất cả đồ ăn bưng lên bàn, cơm cũng chín.

Miêu Miêu nấu cơm, Thẩm Xuân Hàng rửa chén, giống như sự ăn ý trong lòng

hiểu rõ mà không nói ra.

Buổi chiều, hai người làm chuyện của mình.

Bữa tối vẫn cùng nhau ăn.

Ban đêm, Miêu Miêu gọt trái cây xong, dùng màng bọc thực phẩm rồi bỏ vào tủ

lạnh, để tiện cho Thẩm Xuân Hàng lúc nào cũng có thể lấy ra ăn, sau đó, tạm

biệt rời đi.

Cô ấy lái xe, nên không cần anh ta đưa về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play