Đám người tự động tách ra hai bên, chừa lại ví trí chính giữa.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám tro, bên ngoài là chiếc áo khoác

màu đen, giống như anh hùng thời loạn lạc ở bến Thượng Hải vào thế kỉ trước.

Anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó, ánh mắt khẽ lướt qua, áp lực đã ở

khắp mọi nơi.

Đám người một giây trước còn ồn ào ầm ĩ im lặng trong nháy mắt.

"Đây là ai vậy? Mặt đen, quá dọa người rồi..."

"Chưa từng gặp."

"Sao lại có cảm giác người tới không có ý tốt thế này?"

"Phá hoại à?"

"Không đến mức đó chứ? Dù sao cũng là tiếc mừng của nhà họ Tống, ai lại to

gan dám tới cửa bới lông tìm vết như vậy?"

"..."

Phần lớn người đều có vẻ mặt choáng váng, nhưng cũng có một phần nhỏ người

lại sáng cả mắt.

"Trời! Chắc tôi có chút hoa mắt rồi, nếu không sao lại nhìn thấy vị kia?"

"Tôi... hình như cũng thấy được, thấy được."

"Chắc chắn là không nhìn nhầm chứ? Thật sự là cậu ta?!"

"Sao lục gia lại xuất hiện ở đây? Nhà họ Tống có mặt mũi lớn đến mức mời

được cậu ta sao?"

"Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai? Nhưng nhìn dáng vẻ, không giống như tới tham gia hôn

lễ, mà giống như đi đòi nợ, sát khí lộ hẳn ra ngoài."

"..."

Tống Nguyên Sơn chỉ cảm thấy tim đã nhảy lên tới cổ họng, chớp chớp mắt,

nhiều lần muốn xác nhận, cuối cùng gian nan nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "... Bà

đưa thiệp mời cho cậu ta khi nào?"

Mặt Phương Nhã Cầm đầy sự luống cuống: "Tôi... không có mà!"

"Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Quyền lục gia ngồi tít trên cao sẽ không mời mà tới?

Tống Nguyên Sơn không muốn hạ thấp chính mình, nhưng lại không thể không

thừa nhận, ông ta còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.

Vậy thì vì sao?

Lúc phần lớn mọi người đều đang mờ mịt, những người còn lại thì nghi ngờ.

Quyền Hãn Đình lướt qua Kỳ Tử Thần, đi đến bên cạnh Thẩm Loan, vẻ mặt vốn

lạnh lẽo cứng rắn lập tức dịu xuống, từ từ trở nên dịu dàng: "Đến muộn, may

mà còn kịp."

Thẩm Loan đứng dậy khỏi chỗ, thuận tay đưa cái ly thủy tinh qua: "Uống nước

không?"

Người đàn ông giơ tay nhận, ngửa đầu uống hết hơn nửa.

Shh ---

Chỉ nghe thấy tiếng hút khí trong đám đông.

Tống Nguyên Sơn và Phương Nhã Cầm cũng ngơ ngác nhìn, đã quên phản ứng.

Người đàn ông ánh mắt dịu dàng kia vẫn là lục gia không hợp tình người, lạnh

tâm lạnh phổi trong nhận thức sao?

Ly nước kia hình như đã bị Thẩm Loan uống rồi mà?

Tính sạch sẽ trong truyền thuyết đâu?

Bông hoa kiêu ngạo lạnh lùng hình người kia đâu?

"Cậu ta, bọn họ..." Phương Nhã Cầm khó có thể tin, môi run run.

Ngoại trừ khiếp sợ và ngạc nhiên, bà ta không biết cuối cùng nên làm ra phản

ứng gì.

Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình?

Hai người này ở bên nhau?

Xác suất bầu trời đổ mưa đỏ còn lớn hơn cả điều này!

Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, sự thân thiết và mập mờ thể hiện qua cử chỉ

hành động của hai người, đều không phải do bà ta tự lừa mình dối người.

Tống Nguyên Sơn bình tĩnh hơn Phương Nhã Cầm một chút, ít nhất trên mặt

vẫn còn giữ được sự bình thản, còn trong lòng có sông cuộn biển gầm như thế

nào, cũng chỉ chính ông ta rõ ràng.

Nhà họ Thẩm sắp đổi vận rồi...

Kỳ Tử Thần lúng ta lúng túng nhìn một nam một nữ trước mắt, lúc phản ứng

kịp, sắc mặt bỗng trắng bệch, cánh môi nhiều lần ngập ngừng, lại không phát ra

được nửa âm tiết.

Quyền Hãn Đình để ly thủy tinh xuống, giây tiếp theo bỗng giương mắt, ánh

mắt sắc bén rơi xuống người anh ta.

Trong nháy mắt đó, toàn thân Kỳ Tử Thần rét lạnh, tay chân lạnh lẽo, như bị thú

dữ theo dõi, giây tiếp theo sẽ trở thành đồ ăn trên bàn.

Sợ hãi không giả, chua xót cũng là thật.

Chiếc Mercedes màu đen khiêm tốn, từng thấy bóng dáng cao lớn xa xa, cùng

với một màn hai người ôm hôn nhau kia...

Tất cả dấu hiệu đều ám chỉ Thẩm Loan là hoa đã có chủ.

Nhưng Kỳ Tử Thần vẫn cứ ôm một tia may mắn, lỡ may anh ta xuất sắc hơn

người đàn ông kia, so sánh hai người, Thẩm Loan sẽ đột nhiên phát hiện ra anh

ta rất tốt thì sao?

Nhưng hôm nay hai người chạm mặt, còn chưa kịp nổ súng bắn nhau, anh ta

cũng đã liên tục bại lui.

Kỳ Tử Thần không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã ở trước mắt ---

Anh ta không bằng Quyền Hãn Đình.

Những lời còn dư lại đó, cũng nói không nên lời.

Mắt thầy bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, quần chúng ăn dưa từ từ cảm

nhận được mùi vị, một đám trừng lớn mắt, lòng nhiều chuyện cháy hừng hức.

Dễ thấy, tình huống trước mắt là ---

Cậu cả Kỳ coi trọng người phụ nữ của lục gia, chuẩn bị mượn hoa hiến phật,

nhân cơ hội thổ lộ, nhưng bạn trai chính thức lại xuất hiện, hành động đào góc

tường bị cắt đứt một cách mạnh mẽ.

Vậy có còn tiếp tục không?

Hai người này có thể vung tay đánh nhau trước mặt mọi người không?

Cho dù là tình huống nào, đều là một trái dưa lớn.

Còn về Thẩm Loan...

"Hai nam tranh một nữ, cô ta cũng quá may mắn rồi đi?"

"Loại phim tình cảm máu chó vốn chỉ xuất hiện trong phim hóa ra cũng có

trong cuộc sống thực tế."

"Vì sao tôi lại không phải là nữ chính chứ?"

"Nhìn xem, trên mặt thì giả vờ rất bình tĩnh, trong lòng không biết chừng lại rất

hư vinh đấy!"

"Nói xem, rốt cuộc cô ta là ai? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ ngồi đầu bên phía cô

dâu?"

"Đây không phải là đứa con riêng nhà họ Thẩm kia sao?"

"Nhà họ Thẩm nào?"

"Cô bị ngu à? Không biết tập đoàn Minh Đạt à?"

"Chậc, con gái riêng? Chắc chứ? Đừng nhận nhầm."

"Tiệc rượu đầy năm lúc trước của Minh Đạt tôi cũng có mặt, chính là cô gái này

làm cho lục gia chủ động mời nhảy, xem ra, ai người đã bên nhau từ đó rồi!"

Quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, thân phận của Quyền Hãn Đình

cũng bị mấy người biết chuyện ở đây trắng trợn phổ cập.

Không trong chốc lát, hầu như tất cả mọi người đều biết người đàn ông nửa

đường nhảy ra cắt đứt lời tỏ tình của Kỳ Tử Thần chính là thần long thấy đầu

không thấy đuôi "Quyền lục gia" trong truyền thuyết!

"Trời ạ! Đây là kịch bản gì vậy? Trái tim thiếu nữ sắp nổ tung rồi."

Đúng lúc này, Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng, đánh vỡ trạng thái âm thầm so

tài giữa hai người đàn ông.

Chỉ thấy cô quơ quơ đóa hoa trong tay, nở nụ cười với Kỳ Tử Thần đang cực kỳ

ngượng ngùng: "Hoa rất đẹp, cảm ơn anh đã cướp được cho tôi."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Kỳ Tử Thần sửng sốt, người xung quanh cũng

ngơ ngẩn.

Cướp được cho tôi?

Có ý gì?

Hoá ra náo loạn cả nửa ngày, không phải thổ lộ, chỉ là cướp hộ?

Thẩm Loan: "Để tỏ sự cảm ơn, hôm nào tôi mời anh ăn cơm."

Nói xong, nháy mắt với anh ta mấy cái.

Kỳ Tử Thần bỗng cảm thấy không khó chịu và ngượng ngùng như vậy nữa, đáy

lòng lại hiện lên sự ấm áp nhàn nhạt.

Anh ta biết, Thẩm Loan nói như vậy chỉ để cho anh ta một bậc thang để đi

xuống.

"Được thôi."

Bốn mắt nhìn nhau, sự bình tĩnh hờ hững trong đáy mắt Thẩm Loan chưa bao

giờ thay đổi, trong mắt Kỳ Tử Thần thì lộ ra sự buông bỏ.

Vài lần thổ lộ, vài lần chết non.

Nếu đã không có duyên phận, vậy không nên ép buộc.

Kỳ Tử Thần chỉ chỉ đóa hoa cưới trong tay cô, bên môi nở nụ cười: "Chúc hai

người hạnh phúc."

Thẩm Loan gật đầu: "Cảm ơn."

Kỳ Tử Thần xoay người rời đi, một đầu chui vào đám người, rất nhanh đã

không thấy bóng dáng.

Lúc này, vợ chồng Tống Nguyên Sơn và Phương Nhã Cầm mới nơm nớp lo sợ

đi lên: "Lục gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thật sự vô cùng xin

lỗi."

Quyền Hãn Đình khẽ ừ một tiếng, thái độ kiêu căng như là chuyện đương nhiên,

mà tất cả mọi người ở đây đều đã tập mãi thành thói quen, giống như trời sinh

anh nên như vậy.

Thẩm Loan: "..."

Tròng mắt Phương Nhã Cầm chuyển động, thử hỏi: "Hai vị đây là...?"

Nói một nửa, giữ một nửa, ánh mắt nghi ngờ băn khoăn giữa Quyền Hãn Đình

và Thẩm Loan, đến cùng vẫn là không cam lòng.

Một đứa con gái riêng dựa vào cái gì leo lên Quyền Hãn Đình, nhảy lên đầu

cành?

Thậm chí Phương Nhã Cầm còn phỏng đoán ác ý, cái loại mặt hàng như Thẩm

Loan, cũng chỉ xứng để đàn ông xem cô như một món đồ chơi mà thôi.

Chỉ tiếc, đã làm bà ta phải thất vọng rồi.

Quyền Hãn Đình giương mắt đảo qua bốn phía, ánh mắt đi tới chỗ nào, mọi

người nhao nhao tránh né, không dám nhận mũi nhọn.

Cuối cùng dừng ở trên người Phương Nhã Cầm, nắm tay Thẩm Loan lại, đã trả

lời bà ta, đồng thời cũng thông báo cho cả thế giới ---

"Bạn gái của tôi, Thẩm Loan."

Thẩm Khiêm vừa mới chen được lên hàng đầu, đã nghe được sáu từ này.

Âm thanh như tiếng chuông, thẳng thắn rõ ràng.

Dưới chân anh ta cứng lại, vậy mà đánh mất dũng khí tiếp tục đi lên phía trước.

Bạn gái...

Vẻ mặt Phương Nhã Cầm cứng đờ, màu môi trở nên trắng bệch. Trước đó bà ta

còn nghi ngờ Thẩm Loan quyến rũ được thằng ngốc nào, không nghĩ tới vừa

đảo mắt đã tự vả miệng.

Có cái cây to Quyền Hãn Đình này làm chỗ dựa, cô cần gì phải bò lên những

người khác?

Đau cả mặt!

Đứa con gái riêng này cũng quá may mắn rồi, đó không phải là kẻ có tiền bình

thường, là Quyền lục gia đấy!

Cũng có không ít người vây xem ôm loại ý nghĩ này ---

"Công khai trước mặt mọi người sao?"

"Tôi thấy dáng dấp cô gái này cũng chỉ như vậy, sao Lục gia lại coi trọng cô

ta?"

"Chắc là công phu ở phương diện kia của người ta rất cao, có thể câu được linh

hồn nhỏ bé của đàn ông!"

"Bạn gái mà thôi, cũng không phải là vị hôn thê, lúc nào cũng có thể rạn nứt."

"..."

Không ăn được nho thì nói nho xanh, cũng có những người hùa theo, nói chung

là giọng điệu nào cũng có.

Mà hai người ở trung tâm câu chuyện lại như chưa từng nghe thấy, một người

sâu như biển, một người nhẹ như mây, giống như người bị thảo luận không phải

là chính mình.

"Không phải nói có việc cần xử lý à?"

"Xử lý xong nên tới."

"Nhưng hôn lễ đã kết thúc rồi."

"Chuyện đó không quan trọng." Người đàn ông cười nhìn cô, vài phần sâu xa.

Thẩm Loan nhướng mày.

Quyền Hãn Đình tiến đến bên tai cô: "Gia muốn làm, đã làm được."

Thông báo cho cả thế giới, danh chính ngôn thuận.

"Em biết ngay là anh có mưu mô khác!" Nói rồi lặng lẽ nhéo phần thịt ở eo anh.

"Shh... Đừng lộn xộn nữa, lát nữa rồi tính sổ với em!"

Tống Nguyên Sơn ho nhẹ: "Lục gia nể mặt, xin mời ngồi." Nói xong, vậy mà

còn muốn tự mình dẫn đường cho Quyền Hãn Đình.

"Không cần."

Ý cười Tống Nguyên Sơn dừng lại.

"Tôi đến đón người, đón được thì đi." Nói xong, ôm lấy Thẩm Loan nhanh

chóng rời đi, một chút mặt mũi cũng không giữ cho đối phương.

Ngụy Uyển Ương cùng Tống Càn đứng ở trên sân khấu, nhìn hết chuyện đã xảy

ra.

Từ cái lúc Quyền Hãn Đình xuất hiện, nụ cười trên mặt người phụ nữ càng lúc

càng lớn, mà người đàn ông lại giống như một con gà trống thua trận, mặt như

màu đất.

"Tôi nói rồi, người ta có việc nên tới trễ một chút, cũng không phải không tới."

Tống Càn lạnh mặt, không nói gì.

"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, anh sẽ không chơi xấu nhỉ?"

"..."

"Hừ! Có chơi cũng không được." Ngụy Uyển Ương chợt thu lại nụ cười: "Đêm

nay dọn hết đồ đạc của anh đến phòng cho khách, tôi và Hiểu Nhạc ngủ ở

phòng chính."

"Cô gái, hình như em đã quên, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp." Anh

ta nghiến răng nghiến lợi.

"Cho nên?"

"Hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."

"Được thôi, nếu anh lấy chuyện nghĩa vụ tới dọa tôi, vậy chỉ có thẻ làm loại

nghĩa vụ này tự động biến mất."

Người đàn ông nheo mắt, hiện lên vẻ nguy hiểm mơ hồ: "Biến mất? Biến mất

thế nào?"

"Rất đơn giản, ly hôn không phải biến mất à?"

"Ngụy Uyển Ương --- em dám!"

"Anh dám chơi xấu, tôi dám ly hôn!"

Tống Càn tức muốn chết, lại cố tình không thể phản bác được, anh ta đuối lý

trước.

"Rồi rồi, còn không phải là ngủ phòng cho khách sao? Tôi ngủ, hài lòng chưa?!"

Ngụy Uyển Ương vén voan che mặt, quay sang nhìn mắt người đàn ông: "Đừng

bao giờ so sánh chính anh với người khác, bởi vì, rất dễ trở thành lòng tiểu nhân

đo bụng quân tử. Chuyện anh không làm được, không có nghĩa là người khác

cũng không làm được."

Tống Càn một mực chắc chắn Quyền Hãn Đình chỉ chơi chơi Thẩm Loan mà

thôi, chứng tỏ ở trong lòng anh ta, hoặc là đổi lại là anh ta, anh ta cũng sẽ nghĩ

như vậy, làm như vậy.

Chơi gái còn chơi ra kinh nghiệm à?

Hừ!

Tống Càn nhíu mày: "Em dùng ánh mắt này nhìn tôi làm gì?"

Người phụ nữ nhìn anh ta chằm chằm không bỏ: "Tra nam."

"Không phải chứ... Vừa rồi em mắng tôi là tiểu nhân, bây giờ lại mắng tôi là tra

nam, gan lớn rồi à?"

"Sao, anh còn muốn đánh tôi à?"

Tống Càn: "... Được rồi! Em trâu, em ngang ngược, tôi không làm gì được em!"

Ngụy Uyển Ương cười lạnh lùng.

Người đàn ông chỉ cảm thấy tê cả da đầu.

Đúng lúc này, Quyền Hãn Đình đi đến cửa bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén

bắn thẳng đến Tống Càn, mang theo vài phần cảnh cáo, vài phần sâu xa.

Vẻ mặt người sau cứng đờ, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Không đợi Tống Càn giải thích cái gì, ánh mắt kia đã thu về, theo chủ nhân rời

đi mà biến mất, nhưng đầu Tống Càn lại đầy mồ hôi lạnh.

Xong...

Cười đùa xong chuyện, mọi người đang tụ tập lập tức giải tán.

Nhưng đề tài thảo luận trong miệng mỗi người đều là "lục gia" và "Thẩm Loan",

đoạt đi sự nổi bật của cô dâu chú rể.

Phương Nhã Cầm đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, ánh mắt cầu cứu nhìn về

phía Tống Nguyên Sơn: "Chồng, có phải em gây chuyện rồi không?"

Tống Nguyên Sơn nhíu mày, suy tính không nói.

Trong lòng người phụ nữ càng thêm nôn nóng: "Thẩm Loan không nói chữ nào,

sao em lại biết được cô ta và Quyền Hãn Đình là loại quan hệ đó? Anh nói xem,

một khi lục gia không vui, có thể trả đũa không..."

"Đổi lại là bà, bà sẽ chủ động nói ra không?"

Phương Nhã Cầm im lặng.

Sẽ không nói, nhưng ít nhất cũng sẽ kiêu căng ngạo mạn.

Thẩm Loan giấu quá sâu, suy nghĩ quá nặng, làm người khác nhìn không thấy

đường, Phương Nhã Cầm mới có thể cảm thấy cô dễ ức hiếp.

Tống Nguyên Sơn: "Sau này khách khí với cô ta chút."

"..." Người phụ nữ không nói lời nào, có thể thấy được trong lòng vẫn không

phục.

"Có nghe không?!" Tống Nguyên Sơn tăng âm điệu: "Trừ khi, bà muốn để A

Càn cũng gặp họa theo!"

Phương Nhã Cầm không khỏi rùng mình một cái: "Biết rồi."

...

"A Khiêm? Con về rồi à?" Dương Lam nhíu mày: "Sao sắc mặt lại kém như

vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?"

"Con không sao." Thẩm Khiêm xua xua tay, nhìn thoáng qua hướng cửa: "Mẹ,

con đột nhiên nhớ đến còn có giấy tờ còn phải xử lý, con đi trước."

"Ơ --- con cũng chưa một chút ăn gì, sao lại..."

Đáp lại bà ta là một bóng dáng đi xa.

"Rốt cuộc là sao vậy? Vừa rồi vẫn còn tốt mà?" Dương Lam nhỏ giọng lẩm

bẩm, đảo mắt nhìn về phía Thẩm Xuân Giang: "Hình như con trai có chút kì lạ."

"Đừng nghĩ đông nghĩ tây."

"Sắc mặt nó cũng đổi rồi, anh một chút không quan tâm?"

Thẩm Xuân Giang không kiên nhẫn mà nhìn bà ta một cái, "A Khiêm làm việc,

luôn luôn có chừng mực, không cần phải người khác nhọc lòng."

Lời tuy như vậy, nhưng Dương Lam vẫn không yên lòng.

"Bà làm cái gì?!"

"Tôi đi ra ngoài xem xem..." Nói, làm bộ đứng dậy, đi ra ngoài.

"Đứng lại!"

"?"

"Quay lại ngồi xuống, không được đi! Bớt mất mặt xấu hổ."

Dương Lam thấy lần tranh chấp này của hai người đã làm không ít người xung

quanh chú ý, thở sâu, bình tĩnh cảm xúc, ngồi xuống lần nữa.

Sau khi tiểu Yên xảy ra chuyện, vất vả lắm bà ta mới lộ mặt trước những người

này một lần, còn kéo theo Thẩm Xuân Giang, hai người phối hợp ăn ý, không

thể thất bại trong gang tấc.

Lúc này, một đôi vợ chồng có quen biết cười tủm tỉm đi tới chỗ hai người chào

hỏi.

"Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm thật là có phúc! Thật không thể tin được!

Không chỉ dạy con trai rất tốt, con gái cũng một đứa tốt hơn một đứa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play