Nhưng nghĩ lại, nếu như có thể không chịu thiệt, ai lại tình nguyện chịu oan ức

làm kẻ dẫn đường?

Cô dùng chính thực lực của mình để khiến người khác phải chịu thiệt, không

phục cũng phải chịu!

Ra khỏi cửa bệnh viện, Thẩm Loan tìm tới một tiệm hoa: "Một bó bách hợp, bó

cẩn thận, cảm ơn."

Sau đó lại đến tiệm trái cây ngay cạnh để mua một giỏ.

Mua hai thứ này xong, cô lại trở về bệnh viện, chỉ là lần này lên lầu khác.

Thẩm Yên còn đang nằm trong viện, nghe nói hôm trước đã chuyển ra khỏi

ICU, vào phòng bệnh thường. Không phải vì bệnh đã trở nên tốt hơn, mà là bác

sĩ nói rằng cô ta đã trở thành người thực vật, không cần ở lại ICU nữa, không

chỉ đốt tiền, còn lãng phí cả tài nguyên chữa bệnh.

Thuyết phục một hồi, rốt cục Dương Lam mới nuốt nước mắt đồng ý.

Thẩm Loan là em gái, cũng nên tới thăm hỏi, thể hiện một chút tình cảm "Quan

tâm".

Thẩm Yên được sắp xếp nằm trong phòng VIP đơn ở lầu năm, lúc Thẩm Loan

đi vào, Dương Lam không ở đó.

Cô đặt hoa và giỏ trái cây xuống, ngắm nhìn bốn phía, rồi lại nhìn về phía cô

gái đang nằm trên giường bệnh.

Không thể nghi ngờ rằng Thẩm Yên vô cùng xinh đẹp.

Nhà họ Thẩm ở thành phố Ninh, hảo nữ thành đôi.

Thành đôi...

Chỉ có hai người, vĩnh viễn không có Thẩm Loan cô.

Cho dù là kiếp trước, hay là kiếp này, hai câu này vẫn như ma chú chui vào lỗ

tai cô.

Khác biệt duy nhất là, Thẩm Loan sẽ vì điều đó mà tự ti, nhưng đời này cô đã

thờ ơ.

Không phải người của nhà họ Thẩm, cần gì phải quan tâm đến tên của nhà ấy?

Đi đến hiện tại rồi, nhớ lại kiếp trước, Thẩm Loan phát hiện thì ra mình lại ngu

xuẩn như vậy, từng mơ tưởng coi nhà họ Thẩm là bến đỗ, hết lòng hệt dạ hòa

nhập vào trong đó?

Có lẽ không ôm hi vọng, thì mới vĩnh viễn không thất vọng.

Cho nên đời này, cuộc sống của cô rất nhẹ nhàng.

Lúc này cho dù Thẩm Yên gầy gò ngủ say, thì vẫn có vẻ đẹp của người bị bệnh,

yếu đuối đáng thương, xinh xắn động lòng người.

Thẩm Loan đi đến cạnh gường bệnh, ngồi xuống ghế.

Còn cười dịch góc chăn cho cô ta.

"Cô nhìn cô xem, dù thành người thực vật, cũng tốt hơn cả con gái của nhà bình

thường. Một mình một phòng bệnh, có người chăm sóc chuyên nghiệp, hoa quả

tươi, cơm áo không lo. Cho nên, cô rất là hạnh phúc, nếu như cô không tự tìm

đường chết, thì còn hạnh phúc hơn."

"Đáng tiếc, cô lại vì một người đàn ông mà từng bước đẩy mình vào đường

cùng, có đáng không?"

Đáp lại cô, chỉ có tiếng tí tách của máy móc.

Thẩm Loan: "Tôi biết, nếu như cô tỉnh dậy, còn có thể nói chuyện, nhất định sẽ

nói "Đều tại cô! Là cô hại tôi! Tất cả là do cô!"."

"Nghe thử xem, cái nồi này ném đi cũng quá dễ dàng rồi. Do tôi cái gì? Là tôi

bảo cô đi bắt cóc Kỳ Tử Nhan, hay là tôi bảo cô đi uy hiếp Vu Giai Tuệ? À,

hình như cô chưa nghe tới cái tên Vu Giai Tuệ này. Cho dù có nghe rồi, thì hẳn

là quên rồi. Cô ấy là vợ trước của Vương Nghiệp Long, người yêu của Lưu

Mạch Toàn, một người mẹ hiền thảo đang mang thai ba tháng, nhưng cô ấy chết

rồi, bị cô hại chết. Bây giờ cô đã biết vì sao cô bị biến thành người thực vật

chưa?"

Người đang ngủ kia không phản ứng gì.

"Tòa án đã ra phán quyết rồi, tôi đoán chắc vẫn chưa có ai nói kết quả cho cô

biết đúng không? Không sao, tôi biết, tôi có thể nói cho cô."

Thẩm Loan lấy một quả táo ra, chậm rãi gọt.

"Tội bắt cóc được thành lập, phạt ba năm lẻ ba tháng tù, xét thấy tình trạng cơ

thể hiện tại của cô như thế này nên cho phép cô tại ngoại để chấp hành án. Nói

cách khác, bây giờ thực ra cô đang bị giam giữ. Lại nói, cô hẳn là nên cảm ơn

Lưu Mạch Toàn, nếu không nhờ có mấy nhát dao đó của hắn, có lẽ giờ cô đang

ngồi trong trại giam, nào có được ở trong phòng bệnh cao cấp như thế này, có

trái cây ăn, có hoa để trang trí, còn có một cô em gái này tới thăm cô?"

"Cho nên..." Thẩm Loan đứng lên, đặt trái tao gọt xong vào trong đĩa, đặt dao

xuống, sau đó lấy một tờ giấy ra lau tay, cúi người ghé vào tai Thẩm Yên nói:

"Cô vẫn nên nằm ngủ thế này đi, một khi tỉnh lại sẽ bị bắt vào tù. Tôi nghe nói

trong trại giam của Ninh Thành không chỉ có chuột, có gián, thỉnh thoảng còn

có rắn. Quản ngục nuôi chúng như thú cưng, có ai không nghe lời, thì thả rắn

cắn người."

"Đương nhiên, rắn chắc chắn không độc, nhưng bởi vì không có độc, nên không

cần kiêng dè gì cứ cắn người thôi."

Máy đo nhịp tim đột nhiên phát ra tiếng kêu tích tích, biểu thị cho nhịp tim đột

nhiên tăng tốc.

Thẩm Loan nhíu mày, nhìn thoáng qua mấy đường gãy kia, ý cười càng đậm

hơn: "Quả nhiên, cô có thể nghe tôi nói chuyện đúng không?"

Nói xong, cô cười nhẹ một tiếng, cầm túi xách lên, quay người rời đi.

Trong khoảng thời gian này Dương Lam gần như đều ở trong bệnh viện, cả

người tiều tụy đi nhiều, cuối cùng không còn nhìn thấy một quý bà giàu có gọn

gàng xinh đẹp trong quá khứ nữa.

Từ lúc mới bắt đầu trong lòng còn hy vọng, đến cuối cùng dần dần thất vọng,

nhưng bà ta vẫn không chịu từ bỏ, từ đầu đến cuối vẫn tin chắc rằng Thẩm Yên

có thể tỉnh lại.

Thế nhưng, khi bác sĩ uyển chuyển khuyên bà ta đưa con gái ra khỏi phòng

ICU, chuyển tới phòng bệnh bình thường, dây cung cuối cùng trong đầu Dương

Lam đứt đoạn.

"Tại sao lại phải chuyển sang phòng bệnh thường? Con gái của tôi còn chưa

tỉnh, chúng tôi có tiền, có thể gánh vác được số tiền chữa trị!"

"Thưa bà, bà tỉnh táo lại nghe chúng tôi nói đã được không? Hiện tại tình trạng

của con gái bà... Theo các kiến thức lý học thì đã là người thực vật rồi, coi như

có ở ICU đi nữa thì cũng sẽ không có hiệu quả gì lớn, chuyển qua phòng bệnh

bình thường thì mọi người sẽ dễ dàng chăm sóc hơn, người nhà cũng có thể nói

chuyện với cô ấy nhiều hơn, động chạm vào cơ thể, ví dụ như nắm tay, có thể

giúp cô ấy cảm nhận được thế giới bên ngoài, nói không chừng có thể tỉnh lại."

Cứ như vậy, Thẩm Yên được chuyển tới phòng bệnh bình thường, còn hy vọng

của Dương Lam cũng theo đó mà giảm mất phân nửa.

Sáng hôm sau bà ta tới bệnh viện, nói chuyện với con gái, lau người cho cô ta,

xoa bóp, những việc này vốn là của hộ sĩ, nhưng Dương Lam đều nhận hết, tự

mình làm, chính là hi vọng Thẩm Yên có thể cảm nhận được bà ta đang chờ đợi,

sớm tỉnh lại.

Được một lát thì người của Đại học G gọi điện thoại tới, mời bà ta đến trường

một chuyến.

Dương Lam vốn định gọi người tới ứng phó qua loa, nhưng đối phương yêu cầu

nhất định phải là bà ta đến mới được.

Vì thế, Dương Lam không thể không tới một chuyến.

"Đuổi học?!"

"Đúng vậy."

"Các người dựa vào đâu mà đuổi học con gái của tôi?!" Dương Lam kích động

đứng lên, ánh mắt ác nghiệt, giọng điệu kịch liệt.

"Tình trạng trước mắt của bạn học Thẩm Yên, cả trường chúng tôi đều đã hiểu

rõ."

Cả người Dương Lam hơi lùi lại một cái: "Hiểu rõ cái gì?"

Quá trình xét xử không hề được công khai, cho nên bên ngoài không biết Thẩm

Yên đã phải chịu hình phạt.

Bà ta cho rằng trường học này còn chưa biết có chuyện gì, bây giờ nghe ý tứ

của đối phương...

"Cảnh sát đã sang trường chúng tôi để lấy đi hồ sơ, cũng đã thông báo kết quả

vụ xét xử cho chúng tôi, căn cứ theo nội quy của trường học, một khi sinh viên

đã phải vào tù, thì phải bị đuổi học theo luật. Sau khi trường chúng tôi thảo luận

xong, chúng tôi quyết định tuân theo nội quy trường học xóa tên Thẩm Yên,

cũng không cho phép giữ lại học vị. Mời bà tới là để ký tên, hoàn thành thủ

tục."

"Sao các người có thể đuổi con gái của tôi?! Thành tích của nó tốt như vậy, năm

nào cũng có học bổng, bình thường cũng tích cực tham gia các hoạt động của

trường, bây giờ các người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng?!"

"Rất xin lỗi, chúng tôi cũng thấy đáng tiếc." Chủ nhiệm khoa lùi lại một bước,

cúi người thật sâu với Dương Lam.

Đại học G có một sinh viên như vậy, cũng là do bọn họ làm giáo viên không

dạy dỗ tốt, cũng khó chối tội.

Cuối cùng, Dương Lam vẫn ký tên.

Không phải bà ta không muốn tranh luận, mà không có tư cách.

Lúc này bà ta mới tỉnh táo lại, ý thực được con gái mình đã phạm phải sai lầm,

sai lầm rất lớn!

Dương Lam rời khỏi văn phòng, đến ký túc xá.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, có hai người đã về nhà, chỉ có một người ở trong

phòng.

"A, cháu chào cô..."

Dương Lam miễn cưỡng nở một nụ cười: "Cô tới lấy đồ đạc cho Tiểu Yen."

"À, cô vào đi ạ..." Người kia nhường đường.

Dương Lam đi về chỗ của Thẩm Yên, bắt đầu yên lặng thu dọn đồ đạc.

Ga giường, chăn bông, những thứ cồng kềnh cùng với những đồ dùng sinh hoạt

hàng ngày bà ta không định cầm đi, chỉ lấy một số đồ điện tử và châu báu trang

sức của Thẩm Yên.

"Cô ơi, còn có quần áo cần thu dọn, cô có cần cháu giúp không?"

"Không cần, những thứ này cũng không cần."

"Cũng không cần?!"

"Ừm, nếu cháu cần thì có thể tiếp tục dùng."

"Không không không... Ý cháu không phải như vậy." Cô gái liên tục xua tay:

"Cháu có thể hỏi một chút không, Tiểu Yên thế nào rồi ạ?"

Hốc mắt Dương Lam cay cay: "Con bé bị bệnh."

"À? Có nghiêm trọng không ạ?"

"... Rất nghiêm trọng."

"Cháu, bọn cháu có thể đến bệnh viện thăm cậu ấy không ạ?"

"Nếu như cháu nguyện ý."

Lúc Dương Lam đi ra ngoài, cô gái kia cũng đi theo tiễn bà ta tới cầu thang:

"Tạm biệt cô."

Như thế cũng cho bà ta chút an ủi, trong lòng ấm áp, nụ cười cũng chân thật

thêm một chút: "Tạm biệt."

Nửa đường, bà ta phát hiện còn thiếu một hộp trang sức, bèn quay lại lấy.

Sau đó bà ta nghe được một đoạn đối thoại.

"Liễu Liễu! Vừa nãy là mẹ của Thẩm Yên à?"

"Ừ, sao vậy?"

"Bà ấy mặc toàn đồ hàng hiệu, phu nhân nhà giàu đấy! Hôm nay cuối cùng cũng

được nhìn gần như vậy. Nhưng mà hình như tinh thần bà ấy không tốt lắm, có

hơi tiều tụy."

"Đương nhiên rồi, bây giờ Thẩm Yên nửa chết nửa sống trong bệnh viện, còn bị

Tòa án phán hình phạt xong rồi."

"Trời ạ! Thật à?! Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Để tôi nói cho cậu biết, cậu ta..."

"Thật là đáng sợ! Sao cậu ấy có thể làm chuyện như thế chứ?!"

"Đáng đời! Ác giả ác báo!"

Mà Liễu Liễu chính là cô gái vừa rồi đã làm bà ta cảm thấy ấm lòng, Dương

Lam nở một mụ cười châm chọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play