Người đàn ông ngẩng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc.
Rất được? Rất có khí phách?
Có ý gì?
Lưu Mạch Toàn không khỏi nhíu mày.
Quyền Hãn Đình khẽ nâng cằm với Sở Ngộ Giang: "Cậu lên nói cho cậu ta
biết."
Sở Ngộ Giang tiến lên: "Là gia dùng quan hệ đưa cậu ra khỏi cục cảnh sát,
không chỉ cho đao, còn cho thuốc nữa."
Điểm ấy Lưu Mạch Toàn đã sớm đoán được, cũng không kinh ngạc. Anh ta tò
mò vì sao đối phương lại làm như vậy? Giống như trước đó đã sớm đoán được
anh ta cần mấy thứ này.
Trong lúc hoảng hốt, trí nhớ lại quay về hai tháng trước...
Lúc đó, anh ta ngồi ở trong phòng thẩm vẫn, đã rất lâu chưa được uống nước,
môi khô nứt, yết hầu khàn khàn, cảm giác cả trái tim đều sắp bốc cháy.
Đúng lức này, một lực nặng gõ lên vai anh ta, đối phương ra tay dứt khoát, sức
lực kinh người, Lưu Mạch Toàn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa, anh ta bị bịt mắt ném tới vùng ngoại ô, đối phương ném ra một
cái bao đen qua cửa sổ xe: "Thời gian không còn sớm, đi làm chuyện cậu nên
làm đi."
Chờ khi Lưu Mạch Toàn kéo miếng vải đen trước mắt xuống, chỉ có thể thấy
bóng một chiếc Buick rời đi.
Sau một lúc lâu, anh ta mới phản ứng laik, tất cả chuyện xảy ra ở trên người
mình không phải là mơ, mà là thật ---
Cuối cùng anh ta cũng rời cái cục cảnh sát quỷ quái kia, có thể không cần ngồi
tù, có thể lại có được tự do!
Lưu Mạch Toàn mừng rỡ như điên.
Trong cái bao màu đen có một bộ quần áo, cái mũ lưỡi trai, một cây đao, một
bao thuốc bột và một ngàn đồng.
Những thứ này cũng đủ cho anh ta chạy trốn rồi.
Nhưng mà trước đó, anh ta còn muốn đến một nơi.
Lê Trang, một thị trấn nhỏ ở ngoại ô Ninh Thành.
Lúc Lưu Mạch Toàn ngồi xe buýt đuổi tới, mặt trời đã ngã về đằng tây.
Ruộng lúa vàng ươm và mấy đứa trẻ tan học tạo nên một bức tranh vẽ thuần
phác.
Anh ta nhìn hết thảy trước mắt, trên khuôn mặt cứng rắn không khỏi toát ra ý
cười dịu dàng, như thấy được hi vọng và ánh sáng.
"Là Mạch Toàn à?" Một bà cụ lớn tuổi gọi anh ta.
"Thím Nhi, là cháu."
"Ôi chao! Cháu về rồi à, một tháng này không thấy cháu, chỉ sợ tủ quần áo mốc
meo rồi, mau về dọn dẹp đi."
Mùa mưa hằng năm đã tới, mỗi nhà của Lê Trang đều không tránh được bị ẩm.
Lưu Mạch Toàn là trẻ mồ côi, được trại trẻ mồ côi trong thị trấn nhặt được vào
một ngày tuyết lớn, từ nhỏ đã ăn cơm mọi nhà để lớn, lúc mười bảy tuổi ra
ngoài làm công, khoản tiền thứ nhất kiếm được dùng để mua một căn nhà trên
trấn, cũng coi như là có nhà.
"Vâng, cháu lập tức về."
"Ôi ôi --- sau cháu lại đi hướng đó? Đi đầu này!" Bà cụ có lòng tốt nhắc nhở.
"Không sao ạ, đi đường tắt nhanh hơn."
"Đừng, cháu vẫn nên đi đường lớn đi." Vẻ mặt bà cụ như cất giấu bí mật.
Lưu Mạch Toàn muốn đi từ bên này, tiện đường gặp một người, cho nên từ chối
ý tốt của đối phương.
"Cháu đứa nhỏ này sao nói lại không nghe thế? Mấy ngày trước bên kia mới có
người chết, cháu sao lại cứ đi tiếp xúc cái xui xẻo đó? Nghe thím Nhi của cháu
khuyên một câu, đi đường lớn, trong lòng thím sẽ không sợ nữa!"
Mí mắt Lưu Mạch Toàn chợt giật giật: "Ai chết?"
"Quả phụ nửa năm trước tới trấn chúng ta thuê nhà đó, tên là Tuệ Tuệ gì đó...
Nghe nói đi qua cầu lúc hơn nửa đêm còn đang mưa gió, trượt chân ngã chết,
ngày hôm sau lúc phát hiện thì đã tắt thở... Này! Mạch Toàn! Cháu chạy cái gì?!
Đừng đi còn đường đó nữa, về đây ---"
Vu Giai Tuệ không có người thân, cũng không có con cái, những người chết là
lớn, tang sự không thể không làm. Cuối cùng tập thể cư dân trong trấn quyên
góp tiền mua một miếng mộ địa, cũng không khua chiêng gõ trống làm đàn
tràng, cứ để tro cốt vào trong một cái bình rồi chôn qua loa.
"Mạch Toàn, cháu hỏi cô ấy làm cái gì? Đã là người chết rồi, điềm xấu!"
Người đàn ông đè nén sự bi thương, viền mắt đỏ bừng: "Không... Cháu chỉ hỏi
một chút."
"Ừ, từ nơi này đi lên, ngôi mộ số 7. Này, cháu đi chậm một chút! Phải vội vã
như vậy sao? Thật là..." Người nọ lắc đầu rời đi.
Đến khi màn đêm buông xuống, gió trong núi dần dần lạnh lẽo, Lưu Mạch Toàn
mới khập khiễng rời ngôi mộ.
Anh ta không về nhà mình, mà đi đến căn nhà thuê lúc còn sống của người phụ
nữ.
"Mạch Toàn, anh thường nói quê của anh rất đẹp, nhưng em còn chưa từng
đến."
"Chờ sau này có cơ hội sẽ dẫn em đi."
"Em chắc chắn sẽ ở lại, ở một khoảng thời gian rất dài, tốt nhất là cả đời, anh có
chịu không?"
"Được."
Nhà cũ không có cầu thang, tường ngoài cũng bị bôi bẩn lung tung, nhưng trong
nhà lại quét tước đến sạch sẽ, bức màn là màu tím nhạt cô ấy thích, trên bệ cửa
sổ là hai chậu hoa màu hổng nho nhỏ.
Trong phòng bếp còn đường trắng, dấm ăn, rượu gia vị các loại, nhìn nhưng thứ
này đã có thể tưởng tượng dáng vẻ bận rộn của người phụ nữ mặc tạp dề đứng
trước bếp, vẻ mặt của cô ấy chắc chắn là dịu dàng và thỏa mãn.
Tấm ga trải giường trong phòng ngủ như còn giữ lại mùi hương hoa nhài độc
đáo trên người cô, Lưu Mạch vùi đầu vào tấm ga trải giường, chỉ một lát sau, đã
truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết kiềm nén đến mức tận cùng của người đàn
ông.
Khóc đủ rồi, anh ta không quên tìm kiếm chân tướng.
Giai Tuệ là một người cẩn thận như vậy, sẽ không rời nhà lúc nửa đêm, càng
không thể trượt trên cầu lúc mưa gió. Ở đây chắc chắn có điều bí ẩn!
Lưu Mạch Toàn vừa khóc, vừa lục tung, ý đồ tìm ra ấu vết còn lại.
Cuối cùng ---
Anh ta tìm thấy một máy DV mới ở dưới sô pha, bên trong có một tệp tên là
"Nhật ký baby", sau khi click mở xuất hiện một đống video ghi hình chằng chịt.
Anh ta mở video thứ nhất.
Người phụ nữ mặc bộ áo quần ở nhà màu vàng nhạt, cô so với lần gặp trước thì
béo hơn một chút, mở máy ra, ngồi vào sô pha ở đối diện.
Khoảnh khắc đó, Lưu Mạch Toàn đường đường là một người đàn ông cao lớn,
vậy mà lại khóc không thành tiếng.
"Tuệ Tuệ... Tuệ Tuệ..."
Người phụ nữ trong video không cảm nhận được bi thương lúc này của anh ta,
cho nên vẫn tươi cười như cũ.
"Mạch Toàn, anh đã đi hai tuần rồi, khi nào mới trở về? Thật ra một mình em có
chút cô đơn, chủ yếu là vì nhớ anh."
"Phát hiện không? Em mua một cái máy quay phim kỹ thuật số có bộ nhớ rất
lớn, tiêu mấy ngàn đồng. Em không dùng tiền anh gửi về, tiền này em kiếm
được do dịch tài liệu cho người khác. Anh... Có nói em phá của không?"
"Phá của thì phá của vậy, em nhận hết, ai bảo chúng ta có bé con chứ!" Cô vuốt
bung, tươi cười dịu dàng hạnh phúc, cả người phát ra ánh sáng của tình mẹ.
Lưu Mạch Toàn xem đến đây, như bị sét đánh.
Cô ấy mang thai...
Con của bọn họ...
Trong nháy mắt đó, anh ta hận không thể lập tức xuống dưới theo cô.
Nhưng không thể!
Trước khi điều tra rõ chân tướng, anh ta còn chưa thể chết được!
"Đã hơn hai tháng rồi, là lần trước anh về nên có..." Giọng nói của người phụ
nữ vẫn tiếp tục, lòng Lưu Mạch Toàn như đao cắt.
"Anh thích con trai hay con gái? Em thì thích cả hai, con trai thì cao lớn đẹp trai
như anh, con gái thì như em... Không không không, không thể giống em, tính
tình quá mềm yếu sẽ bị ức hiếp, vẫn giống anh nhiều hơn một chút mới tốt..."
"Bây giờ anh không ở nhà, không thể tránh khỏi bỏ qua sự trưởng thành của bé
con, em dùng DV để lưu lại, sau này anh có thể lấy ra xem, có phải em nghĩ rất
chu đáo không? Dù sao lần sau anh về, chắc chắn phải nói "anh yêu em" một
trăm lần mới được! Nếu không em sẽ tức giận, em mà tức giận, con cũng sẽ tức
giận, sau này chắc chắn không thích người ba là anh rồi."
Tất cả những video phía trước đều là ghi chép lúc mang thai của người phụ nữ,
trừ một video cuối cùng...
"Mấy người là ai?! Tôi không quen mấy người, đi ra ngoài!"
Hai người đàn ông xăm mình xông vào nhà, một tên cầm ảnh chụp, một tên
quan sát tỉ mỉ dáng vẻ của người phụ nữ.
"Không sai! Chính là cô ta!"
"Mấy người dựa vào gì mà bắt tôi? Đây là phạm pháp! Tôi muốn báo cảnh sát --
- "
"Dựa vào cái gì? Dựa vào người đàn ông của cô làm chuyện thiếu đạo đức bên
ngoài! Bây giờ anh ta vào cục cảnh sát, không bắt cô thì bắt ai? Thành thật một
chút cho tôi!"
Người phụ nữ ngẩn ra: "Vào cục cảnh sát? Có ý gì?"
"Chồng trước Vương Nghiệp Long của cô vậy mà lại muốn hắt bát nước bẩn lên
đầu cô Thẩm, không còn cách nào, chỉ có thể dùng cô để cảnh cáo con rùa đó,
làm cho gã học chút khôn ngoan, biết người nào có thể chọc, người nào không
thể chọc!"
"Không... Tôi chỉ là vợ trước của anh ta, chúng tôi, chúng tôi đã ly hôn, anh ta
căn bản không quan tâm đến sống chết của tôi, mấy người không uy hiếp được
anh ta đâu!"
"Chậc! Nhìn không ra, cô còn rất che chở tên bụi đời đó. Còn có quan tâm hay
không, thử qua mới biết được."
"Buông ra! Mấy người muốn đưa tôi đi đâu?! Tôi không đi ---" Trong quá trình
phản kháng, máy DV bị rơi ở dưới sô pha, toàn bộ hình ảnh biến thành màu
đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai bên tranh chấp.
"Vương Nghiệp Long sẽ không quản tôi, tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ
gì! Mấy người bắt nhầm người rồi!"
"Đã đến lúc này còn mạnh miệng à? Bọn tôi đã tra rồi, cô chính là vợ trước của
gã, nửa năm trước mới ly hôn, bớt con mẹ nó chối cãi đi!"
"Không... Tôi và Vương Nghiệp Long chỉ là vợ chồng giả, người chồng chân
chính của tôi là Lưu..."
"Lưu cái gì? Sao cô không nói? Cũng không nói được nhỉ?"
Một tên xăm mình khác bỗng nghĩ đến cái gì: "Nói đến họ Lưu, tôi bỗng nghĩ
đến quê hương của tên Lưu Mạch Toàn bị bắt cùng tên Vương Nghiệp Long kia
không phải ở đây à? Đáng tiếc, là một tên mồ côi, không có người thân nào có
thể uy hiếp gã được, nếu không chúng ta cũng thuận tay bắt luôn, đỡ việc nhỉ?"
"Ơ --- sao người phụ nữ này lại không náo loạn nữa?"
"Kệ cô ta, mang đi trước rồi nói."
...
Hai người đàn mông xăm mình do nhà họ Thẩm phái tới, bọn họ hại chết Tuệ
Tuệ, cũng đã giết chết đứa con của anh ta.
Lưu Mạch Toàn bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ cực kỳ điên rồi, giống như cây
lớn mọc rễ, ngày càng lớn mạnh trong đầu anh ta, dần dần thành hình.
Anh ta không khóc nữa, bởi vì nước mắt vô dụng.
Trước khi rời đi, anh ta quét tước trong ngoài phòng một lần, mạnh mẽ hôn lên
máy DV, như hôn lên người vợ và đứa con.
"Tuệ Tuệ, bé con, anh rất nhanh sẽ tới cùng hai người."
Anh ta rốt cuộc biết được, vì sao người kia muốn đưa anh ta ra khỏi cục cảnh
sát, lại vì sao để lại một cái túi như vậy.
Người nọ nói ---
Thời gian không còn sớm, đi làm chuyện cậu nên làm đi.
Đúng là không còn sớm, đã 12 giờ đêm rồi.
Lúc tới một thân một mình, lúc đi cô độc.
Chỉ khác ở tâm trạng ---
Anh ta từng cho rằng mình đã đến thiên đường, sống sót sau tai nạn; không nghĩ
tới vẫn luôn ở địa ngục, cũng may chẳng bao lâu nữa sẽ được giải thoát rồi.
Hai giờ sau, Lưu Mạch Toàn về lại nội thành, ở một con hẻm tối đối diện bệnh
viện trung ương làm bước chuẩn bị cuối cùng.
Anh ta thử trình độ sắc bén của lưỡi dao, lai xác định tác dụng cụ thể của bột
màu trắng, giống như con sói độc ác ẩn núp trong bóng đêm, chỉ đợi mọi âm
thanh đều dừng, lúc tất cả mọi người đều thả lỏng phòng bị, anh ta mới có thể
lao ra, bắt đầu đi săn tàn nhẫn máu me.
3 giờ 50 phút rạng sáng, anh ta đi vào bệnh viện.
50 phút, anh ta vào phòng bệnh.
55 phút, anh ta rời phòng bệnh, lưỡi đao nhuốm máu.
4 giờ 1 phút, trong phòng bệnh truyền ra một tiếng thét chói tai.
Sau đó, toàn bộ bệnh viện rơi vào rối loạn.
Lưu Mạch Toàn lại bình tĩnh trở về con hẻm tối kia, chuẩn bị kết liễu chính
mình, anh ta nhớ Tuệ Tuệ.
Thế giới này đối với anh ta mà nói, đã không có bất kì thứ gì đáng để anh ta lưu
luyến.
Nhưng không đợi anh ta quơ đao tự sát, một chiếc Buick màu đen xuyên qua
màn đêm đến, đánh gục anh ta rồi đưa đi.
Chờ tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Anh ta nằm úp sấp ở trên bàn phỏng vấn ở cục cảnh sát, khô miệng khô lưỡi
như cũ.
Lưu Mạch Toàn suýt nữa đã cho rằng tất cả chỉ là một giấc mộng, nhìn xem,
anh ta còn mặc áo quần tù nhân, anh ta không thay quần đen áo đen của kẻ thần
bí cho, cũng không đội chiếc mũ lưỡi trai che đi vẻ ngoài của mình, trong tay
anh ta không co đao, càng không đâm chết Thẩm Yên.
Tuệ Tuệ còn ở nhà mang thai thai thiết đợi anh ta về, sau đó là một trăm lần "anh
yêu em".
Đó là chỉ là một cơn ác mộng, cũng không xảy ra thật sự.
Nhưng trong móng tay cái đọng lại vết máu, gan bàn tay bị cắt khi đang đâm
người, còn có hai mắt sưng đỏ và đau đớn vì khóc rống, tất cả dấu hiệu đều
đang nhắc nhở anh ta một sự thật ---
Tất cả đều là thật!
Tuệ Tuệ đã chết, con cũng đã chết, Thẩm Yên đã chết, mà có lẽ anh ta cũng sẽ
chết.
Như vậy cũng tốt.
Cho nên, hai tháng tiếp theo Lưu Mạch Toàn vẫn luôn chờ đợi, đợi số phận của
mình, đợi án tử hình được truyền xuống, đợi một nhà ba người bọn họ được
đoàn tụ.
Nhưng cảnh sát cũng không hoài nghi anh ta, thậm chỉ cả hai chữ "Thẩm Yên"
cũng chưa từng nhắc tới.
...
Trong kho hàng.
"Là mấy người xóa sạch tất cả dấu vết, cho nên tôi mới không bị nghi ngờ?"
Sở Ngộ Giang gật đầu.
Lưu Mạch Toàn nhịn không được cười ha ha: "Lúc tôi muốn sống, có người hận
không thể để tôi chết; nhưng lúc tôi muốn chết, lại cố tình có người muốn tôi
sống."
Cười cười, nước mắt tràn ra vành mắt, thấm ướt khóe mắt.
Lăng Vân nhíu mày, sợ là người này bị điên rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT