"Cậu làm gì thế?" Tần Trạch Ngôn túm chặt Hạ Hoài đang nhìn đông nhìn tây.

Người sau không kiên nhẫn vung tay: "Đừng thêm phiền, tôi đang tìm đồng

đội!"

"Ai?" Tần Trạch Ngôn lập tức có loại dự cảm không ổn.

Quả nhiên ---

"Loan Loan đó!" Đúng lý hợp tình.

Hạ Hoài: "Tôi muốn cùng một tổ với cô ấy, về phần cậu." Nói rồi, hai mắt nhìn

trên nhìn dưới, có chút dáng vẻ ghét bỏ: "Nể mặt tôi, hẳn cô ấy cũng sẽ chấp

nhận."

Sắc mặt người đàn ông tối lại: "Ai mà thèm?"

"Tôi, tôi thèm đấy." Hạ Hoài cười như một tên ngốc.

Tần Trạch Ngôn hận không thể cho cậu ta một cái tát tai: Đã nói đừng nằm mơ

mà?

"Đừng có mà không biết điều, ở lần kiểm tra tuyển sinh này Loan Loan là người

duy nhất đạt điểm..."

"Cậu Hạ, cậu Tần." Chữ tuyệt đối còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một thanh âm

thình lình cắt đứt.

"Cô ---" Hạ Hoài xoay người, giữa mặt còn chưa kịp che giấu bực bội và bất

mãn.

Giây tiếp theo, lời mắng chửi nuốt về lại trong bụng, nhưng ánh mắt vẫn không

hề tốt như cũ: "Có việc gì?"

Mã Ngọc Lâm thoáng ngẩn ra, nhận thấy được sự không kiên nhẫn trong giọng

nói người đàn ông, lập tức tập trung thêm tinh thần: "Là như thế này, tổ trưởng

của chúng tôi muốn mời hai vị gia nhập."

"Không cần."

Mắt người phụ nữ lộ ra nghi hoặc.

Hạ Hoài: "Chúng tôi đã vào tổ khác rồi."

Nụ cười của Mã Ngọc lâm cứng đờ, trong mắt xuất hiện sự xấu hổ.

Tần Trạch Ngôn cười nhạt một tiếng, cũng không mở miệng bác bỏ.

So với đóa sen trắng giả Thẩm Loan kia, anh ta càng không muốn nhìn trà xanh

thật trước mắt.

"Vậy à..." Mắt người phụ nữ lộ sự tiếc nuối, nhún vai, sau đó phóng khoáng

cười: "Không sao, tôi đi tìm người khác."

"Ừ." Hạ Hoài gật đầu thẳng thắn, nhìn không ra nửa phần tiếc nuối.

Mã Ngọc Lâm cắn răng, xoay người rời đi.

"Thế nào? Bọn họ đồng ý không?"

"Có thể cùng một tổ với phú nhị đại, nghĩ đến đã cảm thấy kích động.

"Ngọc Lâm? Sao cậu lại không nói lời nào?"

Mấy thành viên ríu rít cuối cùng cũng ý thức được tình huống không đúng, dồn

dập yên tĩnh lại.

Mã Ngọc Lâm bất đắc dĩ buông tay: "Đi chậm một bước, bọn họ đã vào tổ khác

rồi."

"Hả"

"Nhưng các cậu không phải là người quen à? Chút mặt mũi này cũng không

cho, cũng quá tổn thương người khác rồi đó."

Đáy mắt Mã Ngọc Lâm hiện sự bối rối, thoáng qua rồi biến mất, ý cười trên mặt

lại càng thêm ung dung kéo léo: "Nếu bọn họ đã đồng ý với người khác rồi, sao

lại nói một đằng làm một nẻo được? Sau này còn có cơ hội, không nóng nảy."

Một câu cuối cùng làm ánh mắt chất vất của mọi người biến mất trong nháy

mắt, sôi nổi cười hòa giải.

"Ngọc Lâm có thể nói chuyện với bọn họ, cũng đã rất không dễ dàng rồi."

"Đúng vậy, ai mà không biết mấy phú nhị đại đó đều mắt cao hơn đầu, không

coi ai ra gì. Nhìn trước mắt, giống như chỉ có Ngọc Lâm được vài phần sắc mặt

tốt, đúng là đối đãi đặc biệt!"

Hai má Mã Ngọc Lâm còn ửng đỏ, vẻ mặt thẹn thùng: "Mọi người được rồi nhé,

đừng nói bậy!"

"Ai nha, còn ngượng ngùng..."

"A! Mọi người nhìn ---" Một người trong đó bỗng nhiên kinh ngạc nói.

Mấy người phụ nũ thuận thế nhìn lại, lại thấy Hạ Hoài vừa rồi còn khách khí hờ

hững với Mã Ngọc Lâm, lúc này đang cúi đầu vẻ mặt vui vẻ nói chuyện với

Thẩm Loan.

Trên khuôn mặt đều là sự vui vẻ.

"... Dù sao, tôi và Trạch Ngôn đều phải vào tổ cô!" Vẻ mặt Hạ Hoài kiên định.

Thẩm Loan nhướng mày, đảo mắt nhìn về Tần Trạch Ngôn một bên: "Anh cũng

muốn như vậy sao?"

"Không, tôi đi tổ khác."

Thẩm Loan không có một chút ngoài ý muốn, giống như đã sớm đoán trước

được, nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, xem như là đáp lại lời Tần Trạch Ngôn.

Sau đó, ánh mắt lại trở về trên mặt Hạ Hoài, nụ cười so với trước nhiều thêm

vài phần dịu dàng và thiện chí: "Muốn cùng một tổ với tôi? Nghĩ kỹ chưa?"

Hạ Hoài gật đầu: "Chuyện này còn cần phải nghĩ sao?"

"Được, tôi đồng ý."

Mặt mày Hạ Hoài lập tức rạng rỡ.

Tần Trạch Ngôn ngầm mắng: Không có tiền đồ...

Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan nhiều hơn một phần tỉ mỉ mịt mờ, sau đó, nếp

nhăn giữa mày dần dần nhô ra.

Người phụ nữ này vậy mà ghét bỏ anh ta?!

Không sai, Thẩm Loan đúng là ghét bỏ.

Cô không quen những cậu ấm có thói hư tật xấu này, thích thì ở lại, không thì

cuốn xéo, rất đơn giản!

Tần Trạch Ngôn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Một câu giữ lại Hạ Hoài cũng không nói, tung ta tung tăng vây quanh Thẩm

Loan: "Lát nữa phân công như thế nào? Có phải rất khó không? Tôi nếu không

làm được, cô đến giúp tôi..."

Cả người Tần Trạch Ngôn đều không ổn.

Haizz, tình anh em nhựa!

Bên kia, mọi người xem một màn này, không hẹn mà cùng nhìn về Mã Ngọc

Lâm, mang theo vài phần đồng tình mờ mịt, thậm chí... cười trên nỗi đau của

người khác?

Người sau sắc mặt tái nhợt, nụ cười gượng ép.

Ngượng ngùng, khó chịu, xấu hổ, đủ loại cảm xúc dâng lên, làm cô ta hận

không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Đáng tiếc, không có lỗ để cho cô ta chui, nhưng lại có trận trở mặt làm cô ta

xem.

Mọi người hai phút trước còn nịnh hót bợ đỡ, bây giờ tự động lui ra ba bước,

bắt đầu ghét tai nhau, xi xào bàn tán ---

"Cái này hay, thổi bay da trâu."

"Nếu mà tôi nói, đã sớm không còn mặt mũi nào rồi, mất mặt muốn chết."

"Nếu muốn ăn vạ, làm ơn chọn đúng đối tượng cái."

"Ban ngày ban mặt nói dối, cô ta không sợ gió thổi đau lưỡi à?"

"Đúng vậy! Người ta rõ ràng là dưới trướng Thẩm Loan, cô ta thật đúng là xem

mình là cọng hàng nào... Đúng là buồn cười chết rồi!"

Tiếng thảo luận cũng không lớn, Mã Ngọc Lâm nghe được loáng thoáng, nhưng

không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là không phải lời gì hay rồi.

Cô cắn chặt răng, tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn lần này đến lần khác.

Sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ cười điềm tĩnh đang

nói chuyện với Hạ Hoài cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua tia tối tăm, che giấu

sự quỷ quyệt.

Thẩm Loan hình như có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt làm người

ta khó chịu đó cũng biến mất theo, cô quét mắt một vòng, không phát hiện bất

kì chỗ khả nghi nào.

"Sao vậy?" Hạ Hoài theo tầm mắt cô nhìn nhìn, ánh mắt lúc xẹt qua Mã Ngọc

Lâm không hề dừng lại, như đối đãi với một người xa lạ.

Nhưng với anh ta mà nói, đây đúng là một người xa lạ.

Không có vấn đề!

Miêu Miêu: "Còn thiếu một học sinh ban B."

Mới vừa nói xong, có người đã chủ động tiến lên: "Các cô xem, tôi được

không?"

Thiếu niên tươi cười sạch sẽ, ánh mắt dịu dàng, một chiếc sơ mi trắng đơn giản

phóng khoáng, giống như nhân vật đi ra từ truyện tranh.

Đặt môi trường đại học, thì đây chính là "giáo thảo".

Phù hợp với thẩm mỹ của mấy cô gái trẻ nhất, khó trách Thẩm Yên sẽ cắm đầu

vào.

"Kỳ Tử Thần?"

"Cô Thẩm, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp. Anh muốn gia nhập tổ chúng tôi?"

"Có thể chứ?"

Thẩm Loan cong môi: "Tất nhiên."

Thiếu niên nhìn nụ cười uyển chuyển hòa nhã kia của cô, bỗng chốc ngơ ngẩn.

Từ khi Thẩm Loan bước vào căn phòng học này, ánh mắt Kỳ Tử Thần đã chú ý

tới cô đầu tiên. Bởi vì, gương mặt của người phụ nữ này là gương mặt duy nhất

trong một biển mặt mênh mang mà anh ta có thể phân biệt được.

Vốn là anh ta chỉ đứng ở một góc tầm thường, yên lặng nhìn, len lén quan sát,

không nghĩ tới Tần Trạch Ngôn xoay người đi ra, trong lòng Kỳ Tử Thần giãy

giụa một phen, cuối cùng cũng quyết định đứng ra.

Chứng mù mặt của anh ta, chỉ có một viên thuốc Thẩm Loan này mới có thể trị.

Anh ta vừa tò mò, đồng thời cũng bị hấp dẫn.

Vì sao lại cứ là cô?

Trên người phụ nữ này có chỗ gì đặc biệt?

Kỳ Tử Thần muốn tìm tòi kết quả, thậm chí muỗn giữ lại điểm đặc biệt này mãi

mãi, đặt ở trước mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngắm nghía, vuốt ve, thưởng

thức.

Có khi, anh ta cũng sẽ buồn bực, vì sao Thẩm Loan không phải là một món đồ

sưu tập, một bộ châu báu, hoặc là một bức họa cổ? Như vậy anh ta sẽ lấy được,

sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Khụ khụ!" Hạ Hoài trọng ho hai tiếng, quay đầu gửi mọt ánh mắt không tốt.

Kỳ Tử Thần bỗng nhiên hoàn hồn, cười cười: "Cậu Hạ, thật là trùng hợp."

"Là rất trùng hợp, vừa nói thiếu người, cậu đã xuất hiện." Còn ban ngày ban mặt

mà sững sờ, sững sờ cũng đừng với Thẩm Loan chứ!

"Có lẽ, cái này gọi là duyên phận?"

Hạ Hoài bĩu môi: "Phân vượn" còn tạm được!

Đều là đàn ông, cậu cho rằng chút tâm tư này của cậu có thể giấu được ai?

Chín rưỡi, ghép tổ xong xuôi.

Trương Phàm: "Lấy tổ làm đơn vị, xếp thành hàng, theo tôi vào phòng học Al."

Phòng học Al, hay còn gọi là phòng học trí tuệ nhân tạo, bố trí mạng máy tính

tiên tiến nhất, cùng với các loại thiết bị trí năng khác.

Bình thường dùng để hoàn thành các thực nghiệm mô phỏng hoặc các hạng

mục, bởi vì chi phí xa xỉ, số trường đại học có một gian phòng học trí năng

trong phạm vi cả nước chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trình độ quý giá có thể thấy được một chút, bởi vậy, rất ít mở cửa cho người

ngoài.

Thẩm Loan cũng là lần đầu tiên thấy, tò mò nhìn quanh đánh giá, Hạ Hoài thì ở

một bên nhỏ giọng giải thích cho cô, Kỳ Tử Thần ngẫu nhiên sẽ mở miệng bổ

sung một câu.

Ba người Miêu Miêu, Cổ Thanh, Trương Dương vểnh tai, trắng trợn nghe lén.

Tưởng Thạc Khải đi ở cuối cùng, đi một chút lại nhìn, dáng vẻ không chút để ý.

Mỗi tổ ngồi vào theo đúng số, các thành viên có một chiếc máy tính xách tay

mini, nhập địa chỉ trang web do Trương Phàm cho vào... Trò chơi?

"Các em có thời gian mười lăm phút để tìm hiểu cách chơi, bắt đầu tính giờ!"

Mười phút sau.

Thẩm Loan cơ bản đã thăm dò xong.

Đây chính là một trò chơi, tên là "Thương chiến", hệ thống mô phỏng thuật toán

kinh tế của một xã hội ảo, người chơi có thể dùng số vốn ban đầu do hệ thống

tặng để bắt đầu lập nghiệp, dựng nên đế quốc thương nghiệp thuộc về mình.

Lúc đầu, chủ yếu là thông qua nhiều con đường để phát triển thực lực bản thân,

bao gồm mua vào bán ra, đầu tư cổ phiếu và nhiều cái khác.

Giai đoạn sau, khi càng ngày càng có nhiều công ty trong xã hội ảo này, thì xu

hướng sẽ là thôn tính và mua lại.

Tranh đấu trục lợi, chém giết cướp bóc.

Là thương trường, cũng là chiến trường.

Mà sự xuất sắc của trò chơi đúng là ở đây.

Cho nên, Trương Phàm dùng hệ thống máy chủ trí năng mở phó bản ra, xóa đi

phần gây dựng sự nghiệp lúc đầu, trực tiếp nhảy đến giai đoạn sau.

Sau khi mỗi tổ vào phó bản, sẽ ngẫu nhiên rút ra một công ty, mà tình trạng của

mỗi công ty đều không giống nhau, có tập đoàn tài chính lớn như bầu trời, cũng

có công ty nhỏ hơi thở thoi thóp.

Mà bọn họ sẽ cạnh tranh trên cùng một sân khấu cho đến khi phân ra thắng bại

cuối cùng.

"Giáo sư, chuyện này không công bằng!"

Vẻ mặt Trương Phàm không thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mọi người:

"Các em có phải đều nghĩ như vậy không?"

Im lặng, tức là cam chịu.

"Giáo sư, tập đoàn tài chính và công ty nhỏ, giữa hai bên căn bản không thể so

sánh."

"Vạch xuất phát khác nhau, thi đấu còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Rút được công ty nhỏ còn không bằng trực tiếp nhận thua."

"..."

Mọi người mồm năm miệng mười, giữa lời nói có sự không vừa lòng.

Trương Phàm lẳng lặng nhìn.

Đợi sự thảo luận từ từ dừng, phòng học cũng dần yên tĩnh, anh ta mới mở

miệng: "Đã nói xong rồi? Còn ai muốn bổ sung không?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Không nói lời nào, tôi xem như các em đã nói xong, bây giờ đến phiên tôi nói,

nghe cho kỹ! Thứ nhất, em có thể bảo đảm tương lai không bao giờ tiếp quản

công ty nhỏ không? Tin rằng dù là ban C làm giám đốc điều hành, hay là ban B

có khả năng lãnh đạo doanh nghiệp, cũng không dám nói trước về vấn đề này?"

Tràn ngập im ắng.

"Thứ hai, bắt đầu với người của tập đoàn tài chính lớn, em co thể bảo đảm vĩnh

viễn xưng hùng xưng bá, đứng ở thế bất bại không? Một công ty phát triển,

giống như chèo thuyền nược dòng, không tiền thì lui. Công ty nhỏ có cách sinh

tồn của công ty nhỏ, tập đoàn tài chính lớn có cách của tập đoàn tài chính lớn. Ở

trong trò chơi, cho dù rút ra được kết quả gì, cũng sẽ không là thế thua tuyệt

đối."

Ý là, phần thắng thì vẫn có, xem tổ em có bản lĩnh đột phá vòng bây kia không,

có tinh mắt nhìn thấu huyền cơ hay không.

"Thứ ba, bối cảnh đã sắp xếp tình hình sống còn của 12 công ty từ cao đến thấp,

số 1 đại diện cho tập đoàn tài chính chất lượng tốt nhất, số 12 đại diện cho công

ty nhỏ tồi tệ nhất. Dãy số công ty càng lớn, thời gian sinh tồn trong game càng

dài, vậy cuối cùng điểm càng cao.

Nói cách khác, mạo hiểm và lợi tức đều có quan hệ trực tiếp, không thể công

bằng hơn nữa.

"Thẩm Loan, cô đang làm gì đấy?" Cổ Thanh tò mò nhìn thoáng qua.

Lúc Trương Phàm nói chuyện, cô vẫn luôn cúi đầu nhìn màn hình, trên tay cũng

không rảnh rỗi.

Miêu Miêu lên tiếng: "Chiến đấu với người máy?"

Thẩm Loan gật đầu: "Có thời gian nghe nói nhàm, còn không bằng làm quen

với quy tắc trò chơi một chút."

Mười lăm phút thời gian ngắn ngủi sao mà đủ dùng?

Trò chơi này đã rất hoàn thiện rồi, chức năng trên trang chủ là hai trang lớn, chờ

đến lúc bắt đầu mới đi từng bước tìm hiểu, chỉ sợ rau kim châm cũng lạnh rồi.

Thẩm Loan: "Chọn đi."

"Cái gì?"

Cô cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt dính lên màn hình, đôi tay linh hoạt:

"Tôi xem qua, mỗi một công ty đều có bảy chức vị, tương ứng với bảy chức

năng..."

Tổng giám đốc: Người quyết định.

Giám đốc điều hành: Giúp đỡ người quyết định.

Giám đốc tiếp thị: Người thi hành.

Giám đốc tài vụ: Người thi hành.

Giám đốc nhân sự: Người thi hành.

Giám đốc đầu tư: Người thi hành.

Giám đốc quản lý tài sản: Người thi hành.

Thẩm Loan nhìn thời gian: "Mấy người tự mình bàn bạc, ba phút sau tôi chỉ cần

kết quả."

Cổ Thanh nhíu mày: "Vậy chức vị của cô..."

Thẩm Loan: "Các cô chọn trước, còn dư lại là của tôi."

Đối phương không nói nên lời.

Quyết định cuối cùng được đưa ra còn nhanh hơn cả dự kiến, chỉ dùng hai phút.

Tổng giám đốc: Thẩm Loan.

Giám đốc điều hành: Hạ Hoài.

Bộ phận tiếp thị: Kỳ Tử Thần.

Bộ phận tài vụ: Cổ Thanh.

Bộ phận nhân sự: Trương Dương.

Bộ phận đầu tư: Miêu Miêu.

Bộ phận quản lý tài sản: Tưởng Thạc Khải.

Cùng thời gian đó, phó bản chính thức mở ra.

Hệ thống chọn ngẫu nhiên một công ty, Thẩm Loan ấn xác nhận, sau đó, sáu

người còn lại sôi nổi há hốc mồm.

"Không phải như vậy chứ?"

"Thoát không nổi được định luật Murphy*..."

*Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào

phúng được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai"

"Có phải hệ thống có thù oán gì với chúng ta không?"

"Cái này không dễ chơi."

Số 12!

Vậy mà lại là số 12!

Công ty nhỏ tệ nhất kia!

Lúc mọi người ở đây kinh ngạc, hoặc uể oải, hoặc oán giận, Thẩm Loan đã ngồi

xuống vị trí được xác định trước đó, sau đó bắt đầu ra lệnh ---

"Bộ phận tiếp thị đi đến ngư trường phía đông, bàn luận quyền khai phá đại lý

với NPC (không phải nhân vật người chơi)."

Kỳ Tử Thần sửng sốt.

Bộ phận tiếp thị? Đang kêu anh ta sao?

Thẩm Loan nhàn nhạt liếc ánh mắt qua, anh ta hắn bỗng nhiên hoàn hồn:

"Vâng! Lập tức thi hành!" Nói xong, bắt đầu cúi đầu hành động.

"Bộ phận quản lý tài sản, tích hợp tài sản của công ty, bán một số tài sản cố định

như nhà xưởng ra ngoài, đổi toàn bộ thành tiền mặt, giúp đỡ bộ phận tiếp thị lấy

quyền khai phá."

Vẻ mặt Tưởng Thạc Khải chấn động: "Nhận được!"

Rất nhanh, bên Kỳ Tử Thần truyền đến tin chiến thắng: "Đã lấy được quyền

khai phá đại lý ngư trường."

Thẩm Loan: "Dùng bao nhiêu tiền?"

Cổ Thanh: "Hai trăm nghìn, tạm thời chưa dùng đến tiền vốn khi bán tài sản cố

định của bộ quản lý tài sản."

Thẩm Loan: "Trước mắt công ty còn bao nhiêu vốn có thể dùng?"

Cổ Thanh: "Khoảng hai triệu."

Thẩm Loan gật đầu: "Đủ rồi. Giám đốc điều hành ---"

Hai mắt Hạ Hoài tỏa sáng, xoa tay, cuối cùng cũng đến phiên anh ta biểu diễn

rồi.

Thẩm Loan: "Anh lấy năm trăm nghìn từ bộ tài vụ, đưa đến khu A, cố gắng

chọn một số hạng mục có khả năng hoàn vốn nhanh, tất cả đều lấy mục tiêu là

kiếm tiền.

Hạ Hoài: "Đã rõ!"

Thẩm Loan: "Bộ phận đầu tư cũng lấy năm trăm nghìn, đến khu trung tâm

thành phố tìm kiếm các hạng mục đầu tư ngắn hạn, bộ phận tiếp thị tiếp tục đi

đàm phán quyền khai phá với các ngư trường xung quanh, cần tiền thì tìm đến

bộ phận tài vụ. Bộ phận nhân sự đi theo trợ giúp."

Trương Dương sững sờ, anh ta vốn cho rằng mình làm "bộ phận nhân sự" hẳn sẽ

không có tác dụng lớn gì, không nghĩ tới Thẩm Loan sắp xếp cho anh ta công

việc quan trọng, còn có loại thao tác này à?"

"Có vấn đề gì?"

Trương Dương: "... Hình như hệ thống không cho phép hoạt động vượt chức

năng."

Thẩm Loan: "Click mở trang chủ, chọn chức năng "phụ trợ" ở hàng thứ ba nhóm

thứ hai, sau đó ấn vào cột bộ phận tiếp thị trong cơ cấu công ty..."

"Ơ! Được! Được rồi! Một tính năng như vậy, sao cô lại tìm ra được?"

"Xem nhiều, thử nhiều."

Bây giờ Trương Dương mới suy nghĩ lại, lúc giáo sư nói chuyện ở phía trên,

Thẩm Loan lại không ngừng chơi đùa mấy cái này, thì ra tác dụng ở đây!

Bọn họ đi một bước, trước đó cô cũng đã nhìn kỹ mười bước.

Đưa ra một chuỗi mệnh lệnh không ngừng, hình như Thẩm Loan không cần tự

hỏi, cũng không cần cân nhắc, cứ rõ ràng rành mạch như vậy, thành thạo quyết

định xong mỗi một bước tiếp theo.

Mà những người còn lại chỉ cần thi hành là được.

Lúc khoản tiền đầu tiên đã về công ty, mấy tổ khác mới miễn cưỡng hiểu rõ cụ

thể quy tắc trò chơi, thậm chí vì phân phối mấy chực vị mà chưa khai chiến thì

đã nội chiến.

Thẩm Loan: "Kiếm tra xếp hạng tổng tài sản hiện tại của công ty."

Mới vừa cầm tới tay, thứ nhất đếm ngược.

Cổ Thanh: "Đã nhảy lên vị trí thứ chín!"

"Rất tốt, tạm thời không cần lo lắng sẽ bị đánh lén, nhưng xếp hạng vẫn còn

thấp, các bộ phận của mọi người tăng tốc hơn, nhớ kỹ giai đoạn hiện nay tất cả

đều chỉ vì kiếm tiền!"

Tinh thần mọi người chấn động, tràn đầy nhiệt tình.

Mười phút sau ---

"Má! Ai con mẹ nó khởi xướng cưỡng chế thu mua?!" Một tiếng chửi bới vang

lên, mang theo tức giận và không cam lòng, tuyên bố trong mười hai côn ty đã

có một nhà chết trận.

Phía sau, Trương Phàm nhìn số liệu trên máy chủ, thanh tích lũy tài sản của một

công ty trong đã đã từ màu đỏ chuyển sang màu xám.

"Tổ ba, bị loại!"

Trong phòng học sa vào sự uyên ắng, đến sau khi nhân viên hậu cần mời tất cả

thành viên của tổ ba đi ra ngoài, mọi người mới nhỏ giọng bàn luận ---

"Những người này là ma quỷ à?! Mới bắt đầu chưa đến nửa giờ, đã giết chết

một tổ rồi."

"Mau dò xem là ai làm?"

"Công ty có xếp hạng tổng tài sản cao hơn mới có quyền dò xét hướng đi của

công ty có xếp hạng thấp hơn. Trước mắt, chúng tôi còn chưa dò được."

"Tổ ba bị chết cũng quá oan uổng, đến kẻ thù là ai cũng không biết..."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lên tinh thần đi, nếu không người bị mời ra

ngoài sẽ chính là chúng ta!"

Có vết xe đổ của tổ ba, mọi người đều không hẹn mà cùng nghiêm túc hơn.

Đây đã không phải là một trò chơi, mà đã là một cuộc đua đổ máu!

Cổ Thanh len lén tra xét bảng xếp hạng tổng tài sản, ngay sau đó hít vào một

hơi khí lạnh.

Trương Dương hạ giọng hỏi cô ta: "Sao vậy?"

"Tổ ba là tổ cuối cùng trong danh sách, nếu chúng ta không nắm chặt thời gian

để tăng thứ hạng tổng tài sạn lên, thì bây giờ bị cưỡng chế thu mua rất có thể

chính là chúng ta!"

"Đúng vậy, chỉ hơn kém chút thời gian này thôi. Nếu không phải vị kia ---"

Trương Dương nhìn thoáng qua hướng Thẩm Loan: "Kịp thời bành trướng quy

mô công ty, tăng tổng số tài sản, vậy chúng ta đều chỉ có một con đường chết."

Hai mắt Cổ Thanh hơi hơi lơ đễnh, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Thì ra ngay từ đầu cô

ấy đã dự tính tệ nhất..."

Hạ Hoài: "Trung tâm giải trí ở thành phố đang đấu thầu, có muốn lên không?"

Thẩm Loan lắc đầu.

"Nhưng đây là cơ hội khó có, nếu bỏ qua thì sẽ không còn nữa."

Thẩm Loan: "Anh có thể cạnh tranh không?"

Hạ Hoài không cho là đúng: "Các hạng mục đầu tư trước đó đã thu về số lượng

lớn, hoàn toàn có thực lực này..."

"Nếu gặp phải đối thủ cạnh tranh thì sao?"

"Chúng ta cũng chưa chắc là đã thua!"

"Nhưng cũng không thể cam đoan chắc chắn thắng."

Vẻ mặt Hạ Hoài rối rắm: "Dù sao cũng phải thử một chút xem sao?"

Thẩm Loan: "Ra tay quá sớm sẽ chỉ làm bại lộ thực lực, ăn trộm gà không được

lại còn mất nắm gạo. Việc cấp bách bây giờ là giấu tài, làm tổng tài sản công ty

cao lên, cho nên, cố gắng tìm các mục do NPC kiểm soát, tránh các tổ khác, đặc

biệt là các tổ xếp hạng ở nhóm đầu."

Hạ Hoài "ồ" một tiếng: "Đã hiểu."

"Bộ phận tài vụ báo tổng số tài sản."

Cổ Thanh nói một con số.

Thẩm Loan gật đầu, dáng vẻ xem như hài lòng: "Tiếp tục."

Mười lăm phút sau, lại một công ty quang vinh bỏ mạng.

Theo nguyên tắc "không tìm chuyện, không gây chuyện", bên Thẩm Loan lại vẫn

luôn phát triển khiêm tốn vững chắc, trên bảng xếp hạng đã lên tới vị trí thứ sáu.

Vị trí ở giữa cũng là vị trí dễ bị xem nhẹ nhất.

Nửa giờ sau, lại có hai tổ rời đi.

Trương Phàm tuyên bố tạm dừng để nghỉ ngơi, tiến trình của trò chơi hoàn toàn

bị đóng băng.

Bây giờ 12 tổ, 4 tổ bỏ mình, còn dư lại 8 tổ.

"Hai mươi phút, mọi người nên uống nước, nghỉ ngơi một chút."

Thẩm Loan giật giật cổ tay cứng ngắc: "Cho mọi người năm phút đồng hồ đi

WC, sau đó về bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo.

Năm phút sau, bảy người xúm lại.

Trương Phàm đứng ở phía trước, vẻ mặt bình tĩnh đảo mắt qua các tổ, có nghi

nơi, có uống nước, nói chuyện phiếm...

Đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Lúc anh ta chuẩn bị thu ánh mắt lại, lúc lơ đãng đảo qua nơi nào đó, nhẹ nhàng

dừng lại.

Tổ kia của Thẩm Loan ngồi thành một vòng tròn, trên khuôn mặt mỗi thành

viên đều là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trương Phàm nhướng mày, tò mò nhìn thêm, chợt nở nụ cười khẽ.

Xem ra, cũng không phải đều là kẻ ngu dốt.

Hai mươi phút này, nói là nghỉ ngơi, thật ra là cho mỗi tổ cơ hội bàn bạc thảo

luận.

Hợp tác đoàn đội, quan trọng nhất là khai thông!

Trương Phàm không vạch trần, người thông minh nên biết sử dụng thời gian

rảnh như thế nào.

Trong chớp mắt, hai mươi phút trôi qua, các tổ trở về chiến trường.

Bên Thẩm Loan vẫn ổn định như cũ, để không quá bắt mắt, bị người chú ý tới,

cô yêu cầu kiểm soát thứ hạng ở vị trí thứ tư và thứ năm.

"Đừng nói nữa, cách này thật sự dùng hay! Cho đến bây giờ chúng ta còn chưa

bị rình qua..." Hạ Hoài nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan trừ

bỏ kính nể, cũng chỉ có sùng bái.

Cũng không để bụng đến việc anh ta là một người đàn ông nhưng lại thoải mái

phục tùng với một người phụ nữ.

Miêu Miêu: "Sao tôi lại có cảm giác như đang diễn một bộ phim cung đấu thế

nhỉ? Thông thường thì người cười đến cuối cùng, ban đầu thường không thu hút

lắm."

Kỳ Tử Thần uống miếng nước: "Xung quanh ngư trường đã lấy được hết, chỉ là

thời gian xây dựng có hơi lâu, lợi nhuận trước mắt không nhiều lắm, miễn

cưỡng ngang hàng.

Thẩm Loan: "Anh bắt đầu làm đường dài."

"Được."

Tưởng Thạc Khải: "Bên tôi cũng không khác lắm."

Thẩm Loan gật đầu, bỗng nhiên: "Anh cảm thấy khu B nên làm dài, hay làm

ngắn?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play