Có lẽ Tống Càn có lòng nhân từ với Tống Lẫm, cho dù là vì nguyên nhân gì đi

nữa, trong một mức độ nhất định, anh ta cũng đồng ý bao dung cho đứa em trai

này.

Nhưng có nhân từ đến mức nào đi nữa, cũng không thể chịu được sự giết chóc

tàn nhẫn hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa việc con mèo cưng bị đầu độc chết thay cho Phương Nhã Cầm đó, đã

trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng đang bị nghiền nát của anh ta.

Việc mà Thẩm Loan làm chỉ là mượn tay của Quyền Hãn Đình, làm cho sự thật

được phơi bày nguyên vẹn, không hề thêm mắm dặm muối, cũng không cần

phóng đại mọi chuyện lên, dù sao, Tống Càn cũng không phải ngu ngốc, anh ta

cũng có khả năng tự phán đoán và sự cảnh giác.

Lúc Sở Ngộ Giang bày hết tất cả chứng cứ ra trước mặt anh ta, Tống Càn không

hề có thái độ thất lễ, cũng không hứa hẹn điều gì.

Nhưng vừa xoay người đi một cái lại gài bẫy Tống Lẫm.

Đây mới là người thông minh, biết xem xét thời thế, thân sơ rõ ràng.

"Haha... vì muốn khiến tôi chết, cô đúng là dốc hết tâm tư, tính toán kỹ càng,

đến còn mèo nhà họ Tống chết cũng rõ như lòng bàn tay."

Thẩm Loan: "Ngưởi xưa nói rất đúng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

chỉ vì anh, tôi đã hao tổn không ít tâm tư."

Người đàn ông điên cuồng cười lớn, phảng phất lộ ra vài phần bi thương, nhưng

không biết rằng đang chế giễu người khác hay là tự giễu bản thân.

"Thẩm Loan, có đến mức đó không?"

Người phụ nữ không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã lạnh lùng hơn.

"Đến mức đó không? Hả?" Anh ta lại chất vấn một lần nữa, âm lượng bỗng

nhiên cao lên: "Chỉ là bởi vì tôi ngấm ngầm gài bẫy cô ở sơn trang Ôn Tuyền, từ

đó về sau, cô như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có

thể cắn ngược lại một cái. Từ việc thất bại của Dự án Cự Phong đến việc Lý

Văn Cẩn sắp đặt tai nạn xe, cuối cùng lợi dụng Tống Càn ngấm ngầm đâm tôi

một nhát, cô tính trăm phương ngàn kế không phải là muốn trả thù chuyện tôi

bỏ thuốc cô ở Sơn trang Ôn Tuyền sao?"

Sơn trang Ôn Tuyền...

Bỏ thuốc...

Trong nháy mắt biểu cảm của Quyền Hãn Đình trở nên tế nhị.

Chỉ có điều tất cả mọi người đều dồn hết sự chú ý lên người Thẩm Loan và

Tống Lẫm, không có ai phát hiện ra sự khác thường của anh.

Bốp—

Thẩm Loan tát cho anh ta một bạt tai: "Đúng vậy, tôi chính là đang trả thù

chuyện đó."

"Haha haha... cô nói cứ như mình trong sạch lắm vậy, mẹ nó, ai mà biết được cô

đã ngủ cùng bao nhiêu thằng đàn ông?"

Sắc mặt Sở Ngộ Giang thay đổi, nhanh chân bước lên phía trước đấm cho anh ta

anh ta mấy cái vào miệng, ánh mắt cẩn thận dè dặt lướt sang bên cạnh, quả

nhiên sắc mặt của cậu chủ đã đen như đít nồi.

"Dạy bảo mãi không biết đường mà sửa đổi!"

Máu trên mặt của Tống Lẫm chảy càng nhiều, nhìn rất đáng sợ, nếu như lúc này

mà có người đến, nhất định sẽ tưởng rằng đi nhầm vào hiện trường của phim

ma.

Có thể là Tống Lẫm cảm thấy mình không có hy vọng được sống, nên anh ta

cũng không thèm để ý, bắt đầu có thái độ bình đã mẻ thì không sợ sứt.

Anh ta cười nhìn Sở Ngộ Giang một cái trước, viền mắt đỏ ngầu, mắt trắng đầy

tia máu, để lộ ra sự u ám không rõ nguyên do, sau đó dời tầm nhìn sang bên

cạnh, lướt qua Quyền Hãn Đình, cuối cũng trở về khuôn mặt của Thẩm Loan—

"Đây đều là ân khách của cô nhỉ?"

Sắc mặt Sở Ngộ Giang trắng bệch.

Quyền Hãn Đình tiến lên phía trước, đá thẳng vào ngực anh ta một cái, Tống

Lẫm lập tức bay xa ba mét, do không chịu được đau đớn, người co quắp như

một con tôm khô.

"Không biết điều!"

Thẩm Loan cười một cái vỗ về anh: Tức giận với loại người này, thật không

đáng.

Quyền Hãn Đình nhìn lại: Chỉ có em mới thích chơi mấy trò diêm dúa lòe loẹt

này, trực tiếp giết đi, đầu xuôi đuôi lọt không phải tốt hơn sao?

Thẩm Loan nịnh hót kéo lấy ngón tay người đàn ông, lại khẽ gẩy gẩy ngón tay

trong lòng bàn tay anh: Ngoan, kiên nhẫn một chút xem em biểu diễn, ok?

Quyền Hãn Đình nắm chặt ngón tay nghịch ngợm của người phụ nữ: Vậy thì

anh muốn có thưởng.

Thẩm Loan cũng hết cách với anh: Được được được, cho anh cho anh, cái gì

cũng cho anh.

Vẻ mặt Quyền Hãn Đình hơi thả lỏng: Như vậy còn tạm được.

Sở Ngộ Giang yên lặng đứng bên cạnh y như một khúc gỗ: Một tình cảnh đẫm

máu kết hợp vời ân ái như thế này, hai người tiêu hóa nổi sao? Có phải khẩu vị

quá nặng rồi không?

Nhưng đáng tiếc, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình không ai thèm nhìn anh ta lấy

một cái.

Đúng vậy! Anh ta vẫn nên làm một người vô hình, mắt nhắm mắt mở sẽ tốt hơn

một chút.

Mà cậu em trai nhỏ đứng ở đó không xa lại mắt chữ a mồm chữ o, lại còn có

cả... thao tác như thế này sao?

Ừng ực! Nuốt nước bọt.

Tống Lẫm lại chịu đựng một cơn đau nữa ập đến trong người, vừa nãy thở được

một hơi, anh ta lập tức thấy một bóng đen u ám bao trùm lấy đầu óc.

Anh ta chầm chậm ngước mắt lên, ngay lập tức va phải ánh mắt đầy ý cười của

người phụ nữ.

Ý cười như thế này, làm cho anh ta không rét mà run, toàn thân run rẩy.

"Thẩm Loan, cô tha cho tôi đi..." Dây thần kinh căng lên, lạch cạch, đứt rồi.

Một khi trong lòng cảm thấy sợ hãi, thì không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Tống Lẫm muốn sống, cho dù là một hơi tàn thoi thóp cũng phải tiếp tục sống.

Thẩm Loan: "Tôi còn tưởng rằng anh cứng rắn đến mức nào."

"Tôi sai rồi, tôi sẽ chuộc tội, cô muốn tôi làm thế nào, tôi sẽ làm như thế, xin cô

cho tôi một cơ hội..."

Vừa nói vừa ho, hận không thể ho cả phổi ra.

"Muộn rồi."

Ánh mắt của Tống Lẫm trống rỗng, lòng như tro nguội.

"Vừa nãy nhắc đến Tống Càn, tôi không tiện nói chi tiết hơn một chút. Anh có

biết vì sao cảnh sát lại điều động hai đội lớn đến để vây bắt anh không? Lẽ nào

chỉ có một nguyên nhân là vì anh sai khiến Lý Văn Cẩn lái xe đâm tôi?"

Nếu như chỉ vì chuyện gây tai nạn xe, thì cũng không đến nỗi phải huy động

nhân lực lớn như vậy, dù sao chuyện cũng không thành, Thẩm Loan vẫn đang

sống yên lành.

Phải biết rằng, Tôn Hạo là người đứng đầu của lực lượng tinh nhuệ của cảnh sát

vũ trang.

Đầu tiên là bao vây trong đêm, tiếp đó là há miệng chờ sung, cuối cùng là lái

tàu nhanh chóng đuổi đến tận Ninh Giang, xưng một tiếng "làm lớn chuyện"

cũng không đủ.

Tống Lẫm lúng ta lúng túng nói: "Phải... Vì sao?"

Nếu không phải đám cảnh sát đó đuổi đánh tới cùng, anh ta cũng không nóng

vội ra tay giết chết người lái thuyền, còn làm mất hết tiền mặt.

Thẩm Loan: "Bởi vì, chứng cứ mà Tống Càn giao cho cảnh sát không chỉ có

đoạn ghi âm mà anh sai khiến Lý Văn Cẩn lái xe đâm tôi, mà còn có đoạn video

ghi lại hiện trường sau khi anh say rượu đã giết chết tình nhân của mình."

Ánh mắt Tống Lẫm lộ ra sự điên cuồng: "Không, anh ấy sao lại có thể? Rõ ràng

tôi đã hủy rồi..."

"Vậy thì phải hỏi người anh trai tốt đó của anh, tôi không rõ."

"Haha haha... làm bộ làm tịch! Giả ân giả nghĩa! Nói cái gì mà sẽ nhanh chóng

thu tay, quay đầu là bờ... hóa ra sớm đã giữ lại một tay! Là tôi quá xuẩn! Tôi

quá đần độn! Quá ngây thơ! Vậy mà lại đi tin lời của anh ta? Haha haha..."

Người đàn ông đã kề cận ranh giới của sự điên khùng.

"Sớm biết như vậy, tôi nên đầu độc chết Phương Nhã Cầm, để cho Tống Càn

hối hận cả đời!"

Đến Thẩm Loan cũng tưởng rằng con mèo đó là ăn nhầm thực phẩm bị ngộ độc,

nhưng bây giờ xem ra, dường như có một ẩn tình khác?

Nhưng, có phải hay không không quan trọng nữa rồi, Tống Càn đã nhận định

rằng trong lòng Tống Lẫm mang ý đồ xấu xa, muốn giết hại mẹ ruột của mình,

mà Thẩm Loan cũng sẽ không nảy sinh sự tò mò với một người đã định trước sẽ

chết.

Đúng lúc xoay người đi, thì không ngờ rằng lại bị Tống Lẫm nắm chặt cổ chân.

Sở Ngộ Giang xông lên nhưng lại bị ánh mắt của Thẩm Loan ra hiệu lùi lại, cô

lạnh lùng đá bàn tay đầy máu đó ra, đáng tiếc vẫn để lại vết máu nhức mắt trên

cổ chân trắng trẻo.

Người phụ nữ chau mày.

"Một vấn đề cuối cùng." Đáy mắt Tống Lẫm đã mất hứng thú.

"Nói."

Anh ta nhìn Quyền Hãn Đình ở nơi xa xa, mặc dù tại họa là do mình, nhưng anh

vẫn ngưỡng mộ người đàn ông này, nắm trong tay quyền thế.

Dường như, Quyền Hãn Đình như vậy, là dáng vẻ mà anh ta luôn mong muốn

trở thành nhất trong ước mơ của mình, cho dù là rất xa không thể chạm đến.

"Sao cô lại câu được Lục gia vậy?"

Bỗng dưng Thẩm Loan cảm thấy rất buồn cười, người này sắp chết đến nơi rồi

mà vẫn còn thời gian quan tâm đến người đàn ông của cô, haha!

"Không phải vừa nãy anh đã nói ra rồi sao?"

"Thẩm Loan, cô đúng là ti tiện! Tôi chỉ không ngờ rằng, Lục gia lại xem trọng

cô."

Thẩm Loan bỗng dưng lại nổi hứng lên, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở miệng:

"Vẫn phải cảm ơn anh, tôi mới bắt được dịp tốt như thế."

Ánh mắt Tống Lẫm xiết chặt lại, mơ màng đoán được khả năng nào đó.

"Không sai. Tôi sớm đã biết trong rượu có thuốc, còn về Quyền Hãn Đình, là

thuốc giải tôi tự tìm cho mình. Đáp án này, có hài lòng không?"

Nói xong, Thẩm Loan đứng lên, xoay người rời đi.

Bóng lưng lộ ra ý chí kiên cường cùng với sự quả quyết.

Tống Lẫm nằm nghiêng trên mặt đất, cười đến nỗi không thể khống chế được,

nước mắt nước mũi lẫn lộn với nhau: "Ha ha ha... hóa ra đã có ý định từ sớm...

hóa ra đều là tự mua dây buộc mình... ha ha ha...."

Thẩm Loan ra khỏi nhà kho, đi đến bên bờ sông.

Gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy, thổi tóc cô bay loạn xạ.

Bỗng dưng, bả vai cảm thấy ấm áp, cô thuận theo tư thế quay đầu, không ngờ

lại va phải đáy mắt sâu sa của người đàn ông.

"Khoác lên, gió lớn sẽ dễ bị cảm lạnh."

Áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, và còn mùi thuốc lá

nhàn nhàn, Thẩm Loan nắm chặt vạt áo khép lại, không nói thì cô cũng không

để ý bờ sông lúc nửa đêm thật sự là có hơi lạnh.

Quyền Hãn Đình: "Người đàn ông bên trong, em muốn xử lý thế nào?"

Thẩm Loan chớp chớp mắt, thử thăm dò: "Anh cảm thấy nên làm thế nào?"

Người đàn ông dơ ngón tay lên gõ gõ vào đầu cô, động tác nhìn thì có vẻ hơi

dọa người, nhưng thật ra lực không hề lớn.

"Bớt chơi chiêu này đi, rõ ràng trong lòng đã có tính toán, lại còn nói mấy lời

đó với anh. Tinh nghịch."

Thẩm Loan xoa xoa chỗ bị anh gõ: "Anh đánh em?"

"Lá gan lớn như vậy, anh còn không đánh nổi em?"

"Đau chết đi được!" Giọng nói mềm mại, chứa đựng một chút làm nũng, hoàn

toàn không giống với người vừa nãy nói nhưng lời lạnh lùng nghiêm túc với

Tống Lẫm trong nhà kho.

Đây mới là bảo bối của anh.

Quyền Hãn Đình than nhẹ một tiếng, để cô đối diện mới mình, đưa tay ra giữ

lấy vai cô, giam cô trong lòng: "Anh kiểm tra một chút xem có thật sự đau như

vậy không."

Thẩm Loan yên lặng dựa vào lòng người đàn ông, giống như một chiếc thuyền

cô độc phiêu dạt quá lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cảng đỗ.

Trong miệng lại vẫn nói: "Thật sự rất đau đó, anh kiểm tra đi."

Quyền Hãn Đình xoa nhẹ chỗ vừa bị anh gõ: "Đau thì phải biết rút ra bài học."

"Em làm sai chỗ nào chứ sao anh lại muốn dạy dỗ em?"

"Em sai ở chỗ—"

"Hả?"

"Chuyện gì cũng tự mình gánh vác, coi như anh chết rồi vậy?!" Lời này nói ra

đem theo một ý hừ lạnh không nặng cũng không nhẹ, sự kiêu ngạo che đậy đi

sự đau lòng.

Thẩm Loan hơi ngây người ra, nhưng vẫn nghe ra.

Quyền Hãn Đình than nhẹ, càng ôm cô chặt hơn: "Em muốn đối phó với Tống

Lẫm, sao không nói sớm cho anh biết? Không chỉ tự mình mạo hiểm, lại còn

dám quanh co với cảnh sát, cũng không sợ kéo mình vào trong! Ngu ngốc!"

"Nói cho anh biết thì sao?" Cô không đồng ý.

Người đàn ông nghiên răng nghiến lợi, càng tăng thêm sự không nỡ và đau

lòng: "Anh trực tiếp giúp em thu dọn, không được sao?"

"Vẫn là thôi đi. Em thích tự mình làm hơn."

Quyền Hãn Đình mạnh mẽ véo vào eo mềm mại của cô một cái: "Đồ không biết

điều!"

"A! Anh biến thái sao? Lại dám véo..."

Người đàn ông không véo nữa mà thay thành việc cần thận nhẹ nhàng xoa xoa:

"Như thế này sao?"

Thẩm Loan: "..." Sao cô lại cảm thấy càng khóa chặt hơn?

Quyền Hãn Đình: "Có một số chuyện, phải để đàn ông làm."

"Tại sao, anh xem thường phụ nữ?"

"Đúng vậy."

Thẩm Loan đang chuẩn bị phản kích lại, nhưng một giây sau lại nghe thấy anh

nhẹ nhàng thì thầm—

"Chỉ có em là ngoại lệ."

"Hừ! Xem như anh biết điều."

"Sau này những chuyện nào không làm được thì giao cho anh, đừng tự mình

chống đỡ, bị nghiền nát rồi, ai làm ấm giường cho anh?"

Thẩm Loan chu miệng, đá vào chân anh một cái: "Anh chỉ biết mấy chuyện ở

trên giường! Biến đi—"

"Được rồi được rồi, đừng gây chuyện nữa." Hai chân Quyền Hãn Đình kẹp chặt

chân cô lại: "Người ở trong kia, anh trực tiếp cho người xử lý?"

"Ừm, đánh ngất sau đó vứt xuống sông, tặng cho chú cảnh sát một món quà

lớn."

"Không sợ cậu ta chạy mất sao?"

"Hừ! Vậy thì phải xem anh ta có cái mạng đó không!"

Tưởng đây là phim điện ảnh sao? Nguyên tắc là nhân vật chính sẽ không chết?

Chuyện này Sở Ngộ Giang đích thân đi làm, tính khả thi có thể vượt qua kiếp

nạn của Tống Lẫm gần như bằng không, hơn nữa bản thân anh ta vốn dĩ đã bị

thương nặng.

...

"Anh Giang, làm xong hết rồi ạ." Em trai nhỏ phủi phủi tay, nhìn mặt sông hơi

gợn sóng, nhưng trong mắt lại không có một chút thương xót nào.

Sở Ngộ Giang ừm nhẹ một tiếng, gật đầu.

"Vậy... tôi tiếp tục đi canh kho?"

"Cậu tên gì?"

"Biệt danh của tôi Vịt Vàng, làm việc dưới chướng chú Ngao."

"Nhìn bộ dạng của cậu cũng không phải là một tên ngốc."

Dây thần kinh của em trai nhỏ lập tức căng lên.

Sở Ngộ Giang lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, nói tiếp: "Quản lý tốt cái miệng

của mình."

"Vâng!"

"Cuối tháng này đi đến bến đò số ba học tập việc quản lý sự vụ đi."

Ánh mắt em trai nhỏ vô cùng ngạc nhiên cùng vui mừng, bến đò số ba, đó là nơi

phì nhiêu nhất, đừng nói đến quản lý sự vụ, cho dù là làm một tên lâu la nhỏ

cũng tốt hơn bây giờ gấp trăm lần: "Cảm ơn anh Giang! Cảm ơn Lục gia!"

"Tự thu xếp ổn thỏa đi."

Lúc Sở Ngộ Giang đi đến bờ sông, vừa hay nhìn thấy một màn thế này—

Người phụ nữ ngồi trên một tảng đá, khoác chiếc áo khoác của người đàn ông,

tóc dài xõa ra tung bay theo gió; người đàn ông ngồi xổm ở trước mặt cô, tay áo

được sắn lên một phần ba, một tay giữ lấy cổ chân trắng trẻo như ngọc của

người phụ nữ, một tay hất nước sông lên rửa sạch vết máu cho cô.

Sở Ngộ Giang bỗng dưng có một cảm giác không chân thực.

Lục gia trong ấn tượng của anh ta, bá đạo lạnh lùng, dùng như từ thịnh hành

trên mạng để nói thì là đàn ông thẳng, sắt thép, bây giờ lại đi... rửa chân cho

một người phụ nữ?

hừm!

Được thôi, rửa cổ chân.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh không chỉ làm như vậy mà còn

không có một lời oán giận, ánh trăng chiếu xuống góc nghiêng khuôn mặt của

anh ngược lại lại làm nổi bật lên một sự ôn hòa và nuông chiều mà trước giờ

chưa từng có.

Ngọt như mật.

Không biết vì sao, trong đầu Sở Ngộ Giang lại hiện lên một câu mà tiểu Thất

gia từng nói—

"Anh Lục là trúng phải độc của người phụ nữ kia lại sớm từ bỏ việc chữa trị,

cho nên bệnh mới ăn sâu vào trong xương cốt như thế!"

Lúc nghe thấy anh ta chỉ cười một cái cho qua, giờ phút này lại cảm thấy rất

chuẩn xác.

"Xử lý xong rồi?" Giọng nói lạnh lùng của Quyền Hãn Đình truyền tới, theo gió

lọt vào trong tai, Sở Ngộ Giang bỗng nhiên phản ứng lại, hít sâu một hơi, giữ

vững tâm trạng, bước về phía hai người, cuối cùng dừng ở vị trí cách một bước

xa.

"Mọi chuyện đều xử lý xong rồi ạ."

"Những dấu vết ở bờ sông và trong kho nhớ cho người xóa sạch đi."

Sở Ngộ Giang gật đầu nói: "Vâng."

Thẩm Loan: "Anh xong chưa vậy? Đã rửa lâu như vậy mà vẫn chưa sạch?"

Quyền Hãn Đình: "Sắp xong tồi, em gấp cái gì? Ngồi yên đó!" Hoàn không

giống đang giải quyết công việc với Sở Ngộ Giang.

Thuộc hạ Sở biểu thị: Có hơi giống như bị kim chích vào tim một cái.

"Không cần rửa quá sạch, dù sao trở về cũng vẫn phải tắm rửa." Thẩm Loan mở

miệng thúc giục.

"Em không sợ?" Nhếch mày nhìn cô.

"Sợ cái gì?"

Giọng nói Quyền Hãn Đình bỗng dưng hơi lạnh lại: "Dính phải đồ của người

chết."

Vốn dĩ chỉ muốn hù dọa cô một chút, để Thẩm Loan chủ động sà vào lòng ôm

anh, tìm kiếm sự an ủi.

Không ngờ rằng, người ta hoàn không ra bài theo chiêu bình thường, hừ lạnh

một tiếng: "Đến người chết em còn không sợ, còn sợ đồ của người chết?"

Quyền Hãn Đình: "..." Người phụ nữ của anh, quả nhiên không phải tầm

thường.

To gan đến nỗi làm anh muốn khóc.

Haizz... cầu một cái ôm thôi mà cũng khó quá rồi.

Sở Ngộ Giang sau khi nhìn thấy một khuôn mặt càng độc ác tàn nhẫn của Thẩm

Loan đã được mở mang kiến thức, bây giờ đã dần dần trở lên quen thuộc.

Ngồi lên xe, chiếc Mescerdes Benz màu đen chậm rãi rời khỏi bở sông.

Ánh trăng trong vắt, nhẹ nhàng như phủ rượu lên mặt sông, giống như một bức

tranh của hòa bình và vĩnh cửu.

Quyền Hãn Đình: "Trở về bệnh viện."

Sở Ngộ Giang: "Vâng."

Thẩm Loan hơi ngơ ngác: "Bây giờ trở về bệnh viện?"

"Không thì sao?"

"Em đã khỏi rồi, không cần đến bệnh viện nữa?" Có lẽ kiếp trước cô đã trải qua

quá nhiều đau đớn, vì thể Thẩm Loan vẫn luôn có một cảm giác bài trừ không

thể nói thành lời đối với bệnh viện.

Người đàn ông nhìn trán cô vẫn còn sưng vù lên, so với lúc mới bị thương thì

xem ra bây giờ còn nghiêm trọng hơn.

Xanh tím lẫn lộn, và còn những vùng xung quanh vết thương.

"Bắt buộc phải trở về!"

"Quyền Hãn Đình!"

"Gọi chồng cũng vô dụng!"

"Chồng ơi—"

Toàn thân người đàn ông cứng đờ, Sở Ngộ Giang ngồi ở ghế lái cố gắng làm

tròn bổn phận và trách nhiệm của một tài xế cũng hơi run run, suýt nữa trượt

khỏi tay lái đâm vào lan can, mặc dù kịp thời điều chỉnh nhưng thân xe vẫn

không bình thường siêu vẹo một chút.

"Em gọi là gì?"

Thẩm Loan xoay đầu ra phía cửa sổ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Khụ... bảo bối, em gọi lại một lần nữa."

"Không gọi."

"Ngoan..."

"Không phải nói gọi cũng vô dụng sao?" Thẩm Loan bĩu môi, trong lòng không

nhịn được hừ lạnh một cái—

Hừ, đàn ông!

Quyền Hãn Đình nghiêm chỉnh lại: "Bây giờ không gọi, sớm muộn có một ngày

cùng phải gọi. Nhưng, nhất định phải trở về bệnh viện!"

Thẩm Loan tức muốn chết.

Bầu không khí hơi ngột ngạt, Sở Ngộ Giang hết sức giẫm chân ga tăng tốc,

mong mau chóng đưa hai người tới nơi.

Nửa tiếng sau.

"Cậu chủ, đến nơi rồi."

Quyền Hãn Đình xuống xe trước, tính khí tốt vòng qua bên Thẩm Loan: "Đừng

giận dỗi nữa, bác sĩ nói tình hình hiện tại của em vẫn chưa được ổn định, cần

phải ở lại bệnh viện quan sát thêm."

Thẩm Loan than thở một tiếng, cô cũng không phải loại phụ nữ hay gây sự vô

cớ, không biết phân biệt phải trái, biết Quyền Hãn Đình lo lắng cho cô, sao có

thể nỡ giận dỗi anh.

"Vậy anh cõng em."

"Được."

Sở Ngộ Giang: Thật sự không nhìn thấy gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play