"Người hãm hại em bị 0 điểm, bị cấm thi suốt đời, chẹp chẹp... Vẫn còn là một
cô gái trẻ, thật đáng tiếc." Thẩm Loan hơi cảm khái than nhẹ.
Thẩm Như không nói tiếp, hoặc là nói, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Cũng do cô ta nói cho em biết có người sai cô ta làm vậy, mà người đó lại là
thư ký của chị cả- Lý Văn Cẩn!"
Sắc mặt Thẩm Như trầm xuống: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể
nói bậy. Em luôn miệng nói Văn Cẩn sai người vu oan hãm hại em, chứng cứ
đâu?"
"Chị cả, chị kích động như vậy làm gì?" Thẩm Loan nghiêng đầu cười, "Lý Văn
Cẩn là Lý Văn Cẩn, chị là chị, sao lại khiến cho... Tuy hai mà một, giống như
người nhà. Cùng chung kẻ địch sao? Theo lý thuyết, em là em ruột của chị, về
tình về lý không nên tin lời em nói hay sao? Hay là, trong lòng chị địa vị của
thư ký còn quan trọng hơn so với người nhà?"
Ánh mắt Thẩm Như khẽ thay đổi.
"Xem ra, thư ký Lý thật đúng là... không bình thường tý nào!" Ý vị thâm
trường.
"Em nói bậy gì đó?!"
"Xem, lại kích động rồi?"
Thẩm Như: "..."
"Còn nếu chị muốn chứng cứ, chị có thể trực tiếp tự hỏi thư ký Lý một câu, dù
sao em cũng đã nói chuyện với anh ra rồi."
Thẩm Như nhíu mày, chiều nay di động không kêu, tự động tắt máy, có lẽ đã bỏ
lỡ điện thoại của Văn Cẩn.
Bây giờ cô ta còn chưa rõ đến tột cùng Thẩm Loan đã biết được đến đâu, nắm
giữ bao nhiêu chứng cứ, nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể cẩn thận mở miệng.
"Chuyện này... có phải có hiểu lầm gì rồi không?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Hay cho chữ "hiểu lầm". Giết người cướp của có thể
nói "hiểu lầm", phạm tội trái pháp luật có thể nói "hiểu lầm", bây giờ vu oan hãm
hại cũng có thể là "hiểu lầm". Hai chữ này thật đúng là vạn năng."
"Em có gì nói thẳng, không cần phải vòng vo ám chỉ." Ánh mắt Thẩm Như lạnh
dần.
"Một khi đã như vậy, em nói luôn." Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Loan nặng nề
nhìn chằm chằm cô ta: "Chuyện này, rốt cuộc chị cả biết tất cả hay là không biết
gì?"
"..."
"Đổi câu hỏi đơn giản hơn, có phải chị sai Lý Văn Cẩn làm như vậy hay
không?!"
"Hử... Em cứ như vậy không chờ nổi hất bát nước bẩn lên người chị?" Thẩm
Như cười lạnh: "Từ ngày em bước chân vào cái nhà này, chị tự hỏi chưa từng
khắt khe với em bao giờ, thậm chí còn nhiều lần đứng ra nói chuyện giúp em,
kết quả là em báo đáp chị như vậy?"
"Ý của chị cả, có thể hiểu là ép trả ơn sao?"
"Em!" Thẩm Như cắn răng: "Quả thực cưỡng từ đoạt lí!"
Thẩm Loan không nhanh không chậm: "Nói như vậy, việc này không liên quan
gì với chị cả, là thư ký Lý tự ý làm?"
Thẩm Như không mở miệng, cằm khẽ nhếch, hiện ra vài phần ngạo nghễ, lỗi lạc
thanh cao.
Thái độ nghiễm nhiên cam chịu.
Thẩm Loan khó hiểu: "Vậy thật kỳ quái, em và thư ký Lý không oán không thù,
vì sao anh ta lại làm như vậy? Em thi vào Khởi Hàng hay không thì có liên quan
gì đến anh ta?"
Ánh mắt Thẩm Như cứng lại.
"Em biết rồi! Tuy không liên quan gì đến anh ra, nhưng có liên quan đến chị cả
nhỉ!"
"Liên quan gì đến chị?!" Đến lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn kéo cô ta
xuống nước! Thẩm Như hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể ẩn nhẫn
không phát, oán khí nghẹn đến mức khiến lục phủ ngũ tạng của cô ta đều đau!
"Tất nhiên là có liên quan. Nghe ba nói, chị cả cũng từng thi vào lớp C ở Khởi
Hàng C, chẳng qua lần đầu tiên không thi đậu, lần thứ hai mới miễn cưỡng
được. Thư ký Lý sốt ruột hộ chủ, sợ em một lần thi đậu đả kích lòng tự trọng
của chị cả, mới nghĩ mọi cách khiến em thi rớt, thật là dụng tâm lương khổ...
Không biết còn tưởng chị là chị của anh ta!" Thẩm Loan che miệng cười duyên,
mặt mũi thanh tú bỗng nhiên sinh động hẳn lên, phát ra nét phong tình, bỏ qua
tuổi tác, có vài phần cảm giác quen thuộc của bà chủ gia đình quân phiệt trên
phim truyền hình.
"Thư ký Lý đào tim đào phổi như vậy, lòng chân thành của đàn ông không
nhiều lắm, chị cả, chị thật may mắn, người bị hại như em cũng thấy hâm mộ..."
"Câm miệng!" Sắc mặt Thẩm Như biến đổi: "Em có biết bản thân đang nói cái
gì không?!"
Thẩm Loan thoáng chốc thu lại ý cười, đáy mắt xuất hiện một tầng âm u, lộ ra
sự tà tứ.
Mồm miệng rõ ràng, gằn từng chữ một:
"Em nói, chị và thư ký Lý cấu kết với nhau làm việc xấu. Biết cái gì kêu "gian"
không? Nhưng không đơn thuần chỉ là sai làm chuyện xấu, còn có chuyện
không thể nói giữa nam và nữ..."
"Thẩm Loan! Em, ngậm máu phun người!" Rút lại ngụy trang nữ thần nghiêm
nghị không thể xâm phạm, cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo cũng có vẻ
mặt tức muốn hộc máu.
Nếu nói trước đây Thẩm Như còn đang kiềm chế nội tâm phẫn nộ và khủng
hoảng thì bây giờ sớm đã mất khống chế, giống như con ngựa hoang thoát
cương, núi lửa dâng trào.
"Lần đầu tiên," Ý cười trên môi Thẩm Loan không giảm: "Nhìn thấy chị cả tức
giận, thật là kỳ lạ."
Vẻ mặt Thẩm Như cứng đờ, rồi sau đó, càng thêm không thêm che dấu.
Cô ta hạ giọng, ghé sát vào tai Thẩm Loan: "Là tao thì sao? Mày chẳng qua chỉ
là đứa con riêng do ba đưa về, là người xa lạ trong nhà này, mặc dù ba thương
tiếc mày, anh cả cũng tạm thời bị mày lừa bịp, nhưng tới khi thực sự phải đưa ra
lựa chọn, mày cho rằng họ sẽ vứt bỏ tao mà chọn mày sao?"
Thẩm Loan không nói gì, Thẩm Như cũng không cần cô trả lời, tự tiếp tục mở
miệng: "Sẽ không. Bởi vì, một đứa con do tình nhân sinh dù là liên hôn cũng
được, quản lý công ty cũng được, cũng không thể nào mang lại giá trị và lợi ích
bằng cô cả danh chính ngôn thuận nhà họ Thẩm, cho nên, mày chắc chắn sẽ bị
vứt bỏ."
Thẩm Loan híp híp mắt.
Ý cười của Thẩm Như càng sâu, mang theo một loại vui sướng và ác liệt: "Cho
nên, tao khuyên mày, trước khi làm bất cứ chuyện gì đừng quên thân phận của
chính mình, tình cha con, vĩnh viễn là tình cha con, chung quy không lên được
mặt bàn. Người thông minh nên giấu tài, chỉ có ngu xuẩn mới không biết tự
lượng sức mình. Không tin, mày thử một lần, xem tao và mày, ai có thể cười
đến cuối cùng."
Có chứng cứ thì thế nào?
Còn không phải cũng không có cách nào sao?
Thẩm Như sảng khoái, hóa ra, làm người xấu so với làm người tốt vui vẻ hơn
nhiều.
Cuối cùng ném xuống một câu "Tự giải quyết cho tốt", xoay người rời đi, sống
lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, giống như gà mái đấu thắng, thong dong ưu nhã.
Đột nhiên -
"Ồ! Hóa ra đây mới là dáng vẻ thật sự của chị cả- nữ thần biến thành phù thủy,
tâm hồn còn xấu xí hơn so với người bình thường, mà làm bộ làm tịch, dối trá
làm ra vẻ mới là gương mặt thật, ghê tởm đến mức tận cùng..."
Bóng dáng Thẩm Như cứng đờ, chợt khôi phục lại bình thường, cũng không để
ý.
Thẩm Loan nhướng mày, đây là muốn bất chấp tất cả?
"Tôi có thể giơ cao đánh khẽ buông tha chị, nhưng phải có người trả giá cho
chuyện này. Ba ngày sau, để Lý Văn Cẩn rời khỏi Minh Đạt, nếu không..."
Thẩm Như xoay người, nhìn cô như nhìn đứa ngốc: "Nếu không thì sao? Mày
cho rằng mày là ai, có tư cách ra lệnh gì cho tao?"
Thẩm Loan cười, đôi mắt sâu thẳm, nổi lên tia quỷ quyệt, khiến cả người cô trở
nên xấu xa đen tối, dường như lúc nào cũng có thể biến thành ác quỷ, quyền
sinh sát trong tay, có điều vừa vui vừa buồn.
Vậy chờ xem đi...
Sau cuộc nói chuyện hai chị em coi như đã xé rách mặt nhau hoàn toàn.
Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến bữa cơm gặp mặt ngày hôm sau
của Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình cùng mọi người.
"Chẹp chẹp, cuối cùng hai người cũng tới!" Thiệu An Hành ôm cánh tay cười
khẽ.
Thẩm Loan giương mắt đảo qua, ngoài mấy gương mặt thường xuyên đến sơn
trang, còn có hai người không quá quen thuộc.
Một người gầy ốm, một người cường tráng.
Tuổi hai người như nhau, nhưng người gầy tươi cười rụt rè, ánh mắt khôn khéo,
vừa nhìn đã biết là thương nhân, mặt mũi hơi giống một người khác mà cô biết.
Người cường tráng kia tươi cười sang sảng, nhìn cô như nhìn động vật quý
hiếm, chỉ thiếu điều lấy kính lúp soi cô tỉ mỉ, trong ngoài đều nghiên cứu một
lần, nhưng không khiến người khác cảm giác phiền chán hoặc ghê tởm, ngược
lại thể hiện ra sự nhiệt tình.
Thẩm Loan phóng tầm mắt quan sát.
Quyền Hãn Đình kéo cô vào chỗ ngồi, sau đó chỉ về phía hai người kia, giới
thiệu cho cô
"Đây là tam ca, đây là tứ ca."
Hồ Chí Bắc cười lộ ra hàm răng trắng muốt: "Nghe danh không bằng gặp mặt,
cuối cùng cũng được gặp em dâu! Em không biết chứ, trước đây, thiếu chút nữa
tôi trọc đầu vì chuyện chung thân đại sự của lão lục, không ngờ rằng cậu ta lại
lặng lẽ tìm cho mình một nàng dâu, ha ha..." Nói xong, phóng ánh mắt "Được
đấy" về phía Quyền Hãn Đình, mang theo sự vui mừng của mẹ già.
Thẩm Loan cười, thoải mái hào phóng gọi "Tam ca".
"Tốt! Tôi rất thích em dâu hào sảng, uống một chén chứ?"
Thẩm Loan cầm chén rượu trước mặt, dưới ánh mắt không đồng ý của Quyền
Hãn Đình, cất cao giọng nói: "Mời tam ca!"
Hồ Chí Bắc ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Loan cũng học theo, một giọt không thừa.
Quyền Hãn Đình: "..." Lá gan lớn nha!
Hồ Chí Bắc cười ha ha, giống như Võ Tòng trong thoại bản ba chén mới đủ,
cường tráng thì cường tráng, nhưng cũng rất đẹp trai! Người đàn ông đẹp trai,
tản mát ra hơi thở nồng đậm hormone, khá có mị lực.
Hạ Hồng Nghiệp không làm: "Em dâu không thể nặng bên này nhẹ bên kia, gọi
lão tam, bây giờ cũng nên gọi tôi chứ?"
"Tứ ca."
"Ơi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT