Đã nói đến mức này, thái độ của Mã Hướng Tiền đã rất rõ ràng.
Tống Lẫm tự biết cục diện chung đã mất, có xoay chuyển cũng vô dụng, đến
câu tạm biệt cũng không kịp nói đã hốt hoảng rời đi.
Thư kí thu lại hợp đồng, hơi gật đầu về phía Mã Hướng Tiền, sau khi thay boss
nhà mình hoàn thành lễ tiết thì nâng bước đuổi theo.
Mã Hướng Tiền thở dài, ngửa lưng ra sau ngã vào sô pha, giơ tay xoa bóp giữa
hai mày.
Làm người xấu thật không dễ...
Nghỉ một lát, lại móc di động ra, gọi vào một dãy số: "Tống Lẫm mới vừa đi."
"Đã nói rõ ràng?" Đầu kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của phụ nữ, giống như
tiếng nước chảy trong khe núi, dưới sức sống đó, còn ẩn chứa sự âm u lạnh
người.
"Ừm, đã nói rõ ràng."
"Anh ta có phản ứng gì?"
Khóe miệng Mã Hướng Tiền nhếch lên: "Cô không cảm thấy mình quá ác độc
không?"
"Phải không?" Bình tĩnh không gợn sóng: "Tôi không cảm thấy vậy."
"Cho nên vui sướng khi người gặp họa?"
Đầu kia sửa lời: "Bỏ đá xuống giếng, có lẽ đúng hơn."
Mã Hướng Tiền: "..."
"Thôi không nói nữa."
"Đừng cúp! Tốt xấu cũng cho tôi chút thời gian sắp xếp câu chữ đã chứ..."
Đầu kia lại yên tĩnh.
Mã Hướng Tiền nghĩ thầm, thù đến mức nào, oán đến mức nào, mới có thể khắc
nghiệt tàn nhẫn đến như đây?
Tất nhiên, ông ta không hề có ý phê bình Thẩm Loan, mỗi người có lập trường
riêng, ông ta không muốn xen vào.
Cũng cảm thấy không đáng để đồng tình với Tống Lẫm, thương trường như
chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc là lẽ thường.
Chẳng qua thủ đoạn và tâm cơ của Thẩm Loan trong chuyện này khiến ông ta
theo bản năng sợ hãi.
Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã thế, nếu ngày nào đó cánh đã cứng cáp còn trấn
động trời đất đến mức nào?
Mã Hướng Tiền đã từng cảm thấy bản thân có thể chinh phục thiên hạ, rong ruổi
sát phạt, bây giờ đến tuổi trung niên mới biết trước kia đã cao ngạo bao nhiêu,
hiện thực và lý tưởng chênh lệch quá lớn, ông ta đã sớm từ bỏ ý niệm không
thực tế kia rồi.
Sau này gặp Thẩm Loan, không biết vì sao, thế mà từ trên người cô gái nhỏ kia
thấy được hy vọng phượng hoàng tái sinh, vỗ cánh bay caox, thậm chí còn xa
hơn những chờ mong mà ông ta muốn đạt được hồi trẻ.
Haizz...
Ông ta lắc đầu, thật đúng là không thể hiểu cách nghĩ đó!
"Đã 30 giây, tổng giám đốc Mã đã sắp xếp câu từ xong chưa?"
Xem đi, còn thúc giục đến hoảng sợ!
Trong đầu Mã Hướng Tiền hiện lên biểu cảm và thái độ của Tống Lẫm ngay lúc
đó, lời ít ý nhiều: "Tối tăm suy sụp, thẹn quá hóa giận."
Vừa dứt lời, đầu kia đã vang lên tiếng cười sung sướng của phụ nữ: "Chó nhà có
tang, rất tốt!"
Mã Mã Hướng Tiền rùng mình, không nhịn được đau lòng thay cho Tống Lẫm.
Chọc phải một người phụ nữ điên keo kiệt lại mang thù như vậy, chỉ sợ ngày
tháng sau này không còn yên ổn...
"Tiếp theo nên làm như nào?"
Thẩm Loan: "Tất nhiên là đi tìm Thẩm Khiêm, yêu cầu anh ta thực hiện nghĩa
vụ hợp đồng, thanh toán tiền hợp đồng lần hai càng nhanh càng tốt."
Người đàn ông hơi ngây người: "Bây giờ đi luôn sao?"
"Đạo lý rèn sắt khi còn nóng, chắc tổng giám đốc Mã hiểu hơn tôi chứ."
...
Buổi chiều hai giờ, văn phòng tổng giám đốc bất động sản Thiên Thủy.
Máy bàn vang lên, Thẩm Khiêm mở loa nghe điện thoại, tầm mắt vẫn dừng trên
giấy tờ trước mặt, giọng điệu lạnh nhạt mà lạnh lùng: "Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Thẩm, bên ngoài có một vị tự xưng là tổng giám đốc tập đoàn
Cự Phong, ông Mã đột nhiên đến, ngài thấy... gặp hay là không gặp?"
Tầm mắt Thẩm Khiêm hơi ngừng lại, Mã Hướng Tiền?
Ông ta tới đây làm gì?
"Mời ông ấy vào."
"Vâng."
Rất nhanh, cửa được đẩy ra từ bên ngoài, người đàn ông bụng phệ, mặt đầy ý
cười, nghênh ngang đi vào.
Thật đúng sự là Mã Hướng Tiền!
Thẩm Khiêm không thể không đứng dậy và đi vòng qua bàn làm việc, đưa tay
ra bắt: "Không biết cơn gió nào đưa tổng giám đốc Mã tới đây? Khách quý tới
cửa, không có tiếp đón từ xa, thật sự có lỗi."
"Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá rồi! Đều là người một nhà, sao lại nói
những lời khách sáo đó?"
Người một nhà?
Thẩm Khiêm nhướng mày, không có biểu cảm gì.
Mã Hướng Tiền coi như không thấy, cười tủm tỉm nói: "Nếu đã trở thành bạn kề
vai chiến đấu, tôi cũng không quanh co lòng vòng, có chuyện nói thẳng. Tuy lần
thanh toán thứ nhất đã xong, nhưng nếu muốn khởi động hạng mục này còn lâu
mới đủ, cậu xem bao giờ mới thanh toán lần thứ hai này được?"
Thẩm Khiêm không hiểu ra sao, sững sờ tại chỗ.
Mã Hướng Tiền nhíu mày, đầu tiên là khó hiểu, dần dần biến thành nhìn chằm
chằm rồi phòng bị, ánh mắt kia giống như đang nói: Không phải anh đang muốn
quỵt nợ chứ?
"Xin lỗi tổng giám đốc Mã, lời vừa rồi của ông... tôi nghe không hiểu lắm."
"Không rõ điểm nào?"
"Kề vai chiến đấu? Lần thanh toán thứ nhất? Lần thanh toán thứ hai?"
Mã Hướng Tiền nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn quái vật, ngoài khó có thể tin,
còn có kinh ngạc không thôi: "Sao cậu..."
Thẩm Khiêm thấy vẻ mặt của ông ta không giống giả bộ, trong lòng lộp bộp,
lập tức có dự cảm không ổn.
Quả nhiên ——
Sắc mặt Mã Hướng Tiền sầm lại: "Hợp đồng đã ký, cậu muốn vi phạm hợp
đồng thì cứ chuẩn bị mặt ở gặp tòa án đi, lão Mã tôi nhất định phụng bồi đến
cùng!"
"Hợp đồng? Hợp đồng gì?"
"Ha..." Mã Hướng Tiền cười giận dữ: "Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta làm ăn
buôn bán xem trọng chữ tín tin, cậu như vậy không vui chút nào."
Thẩm Khiêm rất nhanh bình tĩnh trở lại: "Xin lỗi, về chuyện hợp đồng, tôi cũng
không biết. Nếu tiện, mong ông nói cho tôi biết đầu đuôi câu chuyện, nếu là
trách nhiệm của tôi, quyết không chối từ."
Mã Hướng Tiền kinh ngạc mà nhìn anh ta: "Cậu... thật sự không biết?"
"Ừm."
Sau khi Thẩm Khiêm từ miệng Mã Hướng Tiền biết được đầu đuôi câu chuyện,
người đầu tiên anh ta nghĩ đến là Thẩm Loan!
Anh ta chỉ đưa thẻ bạc cho một mình cô.
Quả nhiên, lời tiếp theo của Mã Hướng Tiền đã chứng thực dự đoàn của anh ta
——
"Người phụ nữ đó không lớn tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, tự
xưng là thư kí của cậu. Bởi vì cô ta cầm thẻ bạc, tôi cũng không nghi ngờ, trực
tiếp ký hợp đồng."
Theo những lời Thẩm Loan dạy ông ta, Mã Hướng Tiền nói không sót một chữ.
Thẩm Khiêm nhíu chặt lông mày: "Hợp đồng đâu?"
"Ở chỗ này."
Người đàn ông giơ tay tiếp nhận, cúi đầu lật xem.
Ở cột cuối cùng thay mặt bên B, "hai chữ Thẩm Loan" đập vào mắt.
"Tổng giám đốc Thẩm, chuyện này..."
Mã Hướng Tiền mới vừa mở miệng đã bị cắt lời, Thẩm Khiêm khép lại bản hợp
đồng, bỗng nhiên ngẩng đầu, giây tiếp theo, thình lình bắt tay phải đối phương:
"Hợp tác vui vẻ."
Hả!
Đây là thừa nhận?
Bây giờ Mã Hướng Tiền không giả vờ nữa mà thật sự cảm thấy kỳ quái.
Thẩm Khiêm ho nhẹ: "Hạng mục này tôi giao cho... cô ấy toàn quyền phụ trách,
thời gian này chưa từng hỏi đến nên trong chốc lát chưa kịp phản ứng, xin thứ
lỗi."
"Hóa ra là vậy." Mã Hướng Tiền tỏ ra bừng tỉnh.
"Lần thanh toán thứ hai tôi sẽ chuyển khoản vào chiều nay, như vậy là có thể
nhập sổ sách rồi, mong tổng giám đốc Mã yên tâm."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Mã Hướng Tiền mặt ngoài cười hì hì, nội tâm lại đmm! Hai anh em nhà này
đang làm cái quái gì vậy? Một người lừa gạt trắng trợn, một người cam tâm tình
nguyện bị lừa, thật đúng là...
Quên đi, ông ta mặc kệ!
Dù sao chỉ cần tiền vào đúng chỗ, hạng mục có thể thuận lợi khởi động, mặc kệ
hai người họ đấu đá nhau như thế nào.
Sau khi Mã Hướng Tiền rời khỏi bất động sản Thiên Thủy, ngồi vào trong xe,
chuyện thứ nhất làm là gọi điện thoại cho Thẩm Loan báo cáo tình hình.
"... Đại khái là như vậy."
"Được, tôi đã biết."
"Có phải cô đã sớm đoán được Thẩm Khiêm sẽ đâm lao phải theo lao đúng
không?" Mã Hướng Tiền đột nhiên rất tò mò.
"90% nắm chắc."
"Hít! Thế mà cô cũng dám đánh cược!"
"Cảm ơn đã khích lệ."
"..." Ai mẹ nó khích lệ cô? Tự dát vàng lên mặt!
Kế tiếp Mã Hướng Tiền không còn chuyện gì, ông ta tới Ninh Thành một
chuyến, không chỉ tìm được người đối tác, còn phát hiện một cô gái nhỏ như
ghê gớm, cũng coi như thu hoạch lớn, chuyến đi này không tệ.
Đêm đó thu dọn hành lý bay về Bắc Hải.
Ông ta đi rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Loan bên này không dễ dàng đối phó rồi.
Bốn giờ chiều tại nhà cũ, bị ánh mặt trời nướng phát nóng.
Ngoài Thẩm Loan, những người khác đều không ở đây, người làm quét dọn
cũng bị gọi đi chỗ khác.
Cho nên lúc Thẩm Khiêm nổi giận đùng đùng vào cửa, nhìn thấy phòng khách
trống rỗng, bốn phía yên tĩnh lặng yên, tiếng nước đun sôi thình lình từ nhà ăn
truyền ra.
Anh ta nâng bước đi qua.
Thiếu nữ mặc váy trắng ngồi ngay ngắn ở ghế gỗ đỏ, bày biện trà cụ gọn gàng
trước mặt, và tiếng nước sôi phát ra từ ấm đun nước trong tay, đang bốc khói
trắng chạm vào nắp ấm phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ.
Chỉ thấy động tác tuyệt đẹp của cô hoàn thành từng bước một, cuối cùng trà đã
được pha xong, rót vào cái chén nhỏ xinh đẹp, đẩy đến trước mặt người đàn
ông.
Môi đỏ khẽ mở: "Ngồi đi, nếm thử xem em pha trà thế nào."
Trong lòng Thẩm Khiêm đang ngập lửa giận, xoạt một tiếng bay biến không
còn tung tích.
Ma xui quỷ khiến anh ta kéo ghế dựa ra, ngồi vào đối diện cô, tầm mắt dừng
trên chén trà, nước trà màu xanh lục trong veo có thể thấy được đáy, tỏa ra
hương trà thoang thoảng như có như không.
Nhẹ uống một ngụm rồi buông xuống.
Thẩm Loan: "Hương vị thế nào?"
Thẩm Khiêm: "Tay nghề không tồi."
"Vậy uống một chén nữa nhé." Nói xong rót xong, đẩy đến trước mặt anh ta.
Ánh mắt người đàn ông không dừng trên chiếc chén, cũng không ở trà, mà ở đôi
tay trắng nõn xinh đẹp đang đặt trên chén trà, vừa thưởng vừa chơi.
"Đây là trà, không phải rượu, muốn chuốc say anh, không dễ dàng như vậy."
Anh ta trầm giọng mở miệng, cũng không chạm vào chiếc chén lần thứ hai.
"Sao em lại phải chuốc say anh?" Thẩm Loan nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười
với anh ta.
Trong nháy mắt, khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ như được rót đầy linh
khí, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng xinh đẹp.
Tim Thẩm Khiêm đập rớt nửa nhịp, cuối cùng khó khăn dời tầm mắt, giọng nói
khàn hơn ba phần so với trước, nhưng vẫn cường ngạnh như cũ: "Trả lời anh,
người liên hệ với Mã Hướng Tiền là em đúng không?"
"Không sai." Thẩm Loan gật đầu, ánh mắt thản nhiên: "Em không chỉ liên hệ
với ông ta, còn dùng danh nghĩa của anh ký hợp đồng."
"Vì sao?" Gằn từng chữ một.
"Hạng mục này không tốt sao?" Cô hỏi lại: "Nhưng sao em nghe thấy tổng giám
đốc Mã nói, hạng mục này ngoài giai đoạn đầu nhập tài chính quan trọng, hậu
kỳ hầu như không có nguy hiểm gì, có thể nói ổn định kiếm lời mà không lỗ
vốn. Em giúp anh tranh thủ rồi, anh không cảm ơn em, ngược lại còn hưng sư
vấn tội *?"
*Hưng sư vấn tội: cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu
này có từ thời Tống (nguồn:
https://hoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngutuc-ngu-ii/)
Thẩm Khiêm nghẹn lại, không biết nghĩ đến cái gì, lại lần nữa nhìn vào mắt cô
bỗng nhiên trở nên u tối, ẩn ẩn thâm thúy: "Anh đã đồng ý với Tống Lẫm,
không tranh giành với cậu ta."
Nghe thấy tên "Tống Lẫm", Thẩm Loan theo bản năng rũ mắt, tuy đã kiên trì
giữ bình tĩnh, nhưng hàng mi run rẩy vẫn tiết lộ cảm xúc chân thật của cô.
Thẩm Khiêm đã nhìn thấy, tim đau đớn như bị xé rách.
Chuyện suối nước nóng ở sơn trang... Rốt cuộc cô vẫn không bỏ qua được...
vẫn cứ không thể coi như không có chuyện gì...
Trách ai?
Tống Lẫm thực sự đáng chết, nhưng Thẩm Khiêm anh ta vô tội sao?
Không!
Anh ta cũng đáng chết!
Đêm đó, cô rên rỉ trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, sợ hãi hoảng hốt,
tuyệt vòng đến mức nào?
"Loan Loan, em... vẫn còn trách cậu ta sao?"
"Trách anh ta?" Bỗng nhiên giương mắt, người phụ nữ cười lạnh, ánh mắt trở
nên mỉa mai và châm chọc: "Không, em hận anh ta!"
Cả người Thẩm Khiêm chấn động, tim như bị đao cắt.
Cô hận Tống Lẫm, có phải hay không chứng tỏ rằng... cô cũng hận anh ta?
Nhận ra điều đó giống như bị ấn chìm vào trong băng tuyết, lạnh lẽo lại vô tình
đâm vào trái tim Thẩm Khiêm.
Cảm giác hối hận thiêu đốt cả người anh ta, chôn vùi anh ta trong đó.
Hơi thở cũng có vị máu.
Không chỗ nào không đau!
Xin lỗi...
Dưới ánh nhìn đó, anh thậm chí không đủ can đảm để nói ra ba từ này, chỉ mơ
hồ giật giật môi, nhưng không phát ra tiếng.
Thẩm Loan cười khẽ, ngón trỏ của cô miết quang miệng chén trà: "Anh, anh
cũng không phải thứ tốt đẹp gì."
Cái miệng kia dù có thốt ra những lời khiến người khác tổn thương nhưng vẫn
hồng nhuận xinh đẹp như vậy