"...Chuyện này liên quan đến danh dự của tổng giám đốc Thẩm, mong rằng
bệnh viện sẽ làm theo quy định, cần phải giữ bí mật!"
Không đợi Đàm Diệu nói xong, đầu bên kia đã liên tục đồng ý, anh ta nghe quá
nhàm chán, không khỏi cắt ngang: "Sao chép một bản báo cáo tới đây."
"...Vâng, ngài chờ một lát."
Hai phút sau, các mục kiểm tra dày đặc từ máy fax được in ra, tổng cộng hết ba
trang giấy A4.
Trang đầu tiên, 11 mục nước tiểu như thường lệ, không có vấn đề gì.
Trang thứ hai, phân tích thành phần cụ thể, tập trung sàng lọc các chất dễ gây ra
ảo giác như cần sa, morphine, và amphetamine.
Trang thứ ba, kết quả kiểm tra, là dương tính!
Lại lật về những trang phía trước, nhìn kỹ bản phân tích thành phần nước tiểu
cụ thể, trong đó có thế mà lại có Lysergic acid diethylamine (LSD), psilocybin
(psilocybin), muscarinic (mesca-line), mescaline ( Ker-Gawl) II
Methoxytolamine (DOMSTP), Methylene Dioxytolamine (MDMA)!
Nói cách khác —
Tổng giám đốc Thẩm đã ăn nhầm thứ gây ảo giác?!
Cốc cốc cốc—
"Vào đi." Giọng nói bình tĩnh lại kiềm chế từ bên trong truyền ra.
Đàm Diệu đẩy cửa vào trong: "Tổng giám đốc Thẩm, báo cáo đã có rồi."
"Nói thẳng kết quả."
"... Dương tính."
Tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng một giây khi sự thật bày ra trước mắt, Thẩm
Khiêm vẫn không ngăn được trái tim mình băng giá.
Thẩm Yên, người gọi là "Em gái ruột", hừ...
Châm chọc đến cực điểm!
Bên này, mây đen áp đỉnh, mưa gió sắp tới; còn bên kia lại là ánh nắng tươi
sáng, đẹp đẽ vui tươi.
Trải qua một buổi sáng học tập, nội dung《 luật kinh tế》 hầu như đã bị hai
người gặm cũng không còn nhiều nữa.
"...Luật hợp đồng phải nhớ tương đối nhiều, cơm nước xong rồi củng cố lại một
chút."
Miêu Miêu ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông cao lớn đẹp traid cầm
hai hộp giữ nhiệt đi tới bên này, hai mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, 11 giờ 40,
không hơn không kém, rất đúng lúc.
"Tổng giám đốc Thẩm, cơm trưa tình yêu của chị đến rồi, hì hì... ngay cả em là
người qua đường Giáp mà cũng được hưởng phúc theo." Vừa nói, vừa làm mặt
quỷ với Thẩm Loan, cũng không thiếu vẻ mặt trêu chọc.
Sau đó, rời khỏi chỗ ngồi, nhận lấy hộp cơm Quyền Hãn Đình đưa qua: "Cảm
ơn Lục gia!"
Nói xong, chạy đến trước quầy lễ tân với chị gái nhỏ Hồ Thiên Khản.
"Ai, kia là ai thế? Đẹp trai quá, mỗi ngày còn đúng giờ đúng giờ đưa cơm cho
các em, quả thực quá hạnh phúc rồi." Chọ gái nhỏ vừa rửa sạch máy cà phê, vừa
hỏi.
Miêu Miêu mở nắp hộp cơm giữ nhiệt ra, bỗng một mùi thơm của đồ ăn ập vào
trước mặt, nghe vậy, xúc một muỗng xương sườn nhỏ ăn trước, mới chậm rì rì
mở miệng: "À, anh rể em đấy."
"Gì cơ?" Chị gái nhỏ kinh ngạc.
Miêu Miêu ghé sát vào, nâng cằm nhìn về phía Thẩm Loan: "Thấy không? Đó
là chị đại của em."
"Chị... chị đại?" Thời đại này rồi mà còn có loại này xưng hô này sao? Chọ gái
nhỏ trừng hai mắt lên, vẻ mặt tò mò.
Miêu Miêu lại xúc một muỗng cơm, đút cải mai úp thịt vào trong miệng, món
này quá thơm đi!
"Chuyện này chị không biết đâu?" Cô ta ra vẻ thần bí rồi ngoắc ngón tay nhìn
chị gái nhỏ, ý bảo ghé sát vào đây, chị gái nhỏ không kìm nén được kích động
tò mò đang dâng trào trong lòng, nhanh chóng rửa sạch mấy ly cà phê cuối
cùng, lại lau khô bọt nước trên tay xong, đã vội không thể dừng lại nữa mà tiến
lên phía trước.
Miêu Miêu: "Chị đại của tôi rất ngầu đấy, bao nhiêu anh lớn của Ninh Thành
thấy chị ấy nói là phải cúi đầu nghe theo, rất cung kính."
"Á... Thật hay giả?"
"Em có trách nhiệm nói, còn về phần có tin hay không, đó là chuyện của chị."
Lời nói ra mây trôi nước chảy, nhưng như thế mới làm người khác đoán không
ra, mà trong tiềm thức cũng đã tin sáu bảy phần.
Quả nhiên —
Vẻ mặt chị gái nhỏ chăm chú, trong mắt toát ra tò mò càng sâu hơn: "Chị không
có ý nghi ngờ đâu, em nói tiếp đi."
Miêu Miêu thanh giọng nói: "Đừng thấy chị đại em lịch sự, nhã nhặn như thế,
đó chỉ là bên ngoài thôi, thật ra..." Còn lại lời nói chưa nói xong, trực tiếp thay
thế bằng một ánh mắt đầy hàm ý, đồng thời khởi dậy sự hứng thú, cảm giác
thần bí tại tăng lên.
"Anh rể em là ta người đàn ông thứ 108 được chị em coi trọng, cũng là người
được sủng ái thời gian lâu nhất."
"Được, sủng, ái?!"
"Thế đấy, dù sao hậu cung của chị đại cũng ngập tràn mà, mọi người đến đều
phải xếp hàng đấy." Miêu Miêu vừa ăn vừa kể chuyện, cực kỳ tùy ý, giống như
đã sớm tập mãi thành thói quen với những chuyện không thể tượng tượng như
thế.
Cô ta quá bình tĩnh, quá nghiêm túc đến nỗi chị gái nhỏ không chỉ nghi ngờ một
lần, nhưng lại không thể không lựa chọn tin tưởng.
Tuổi trẻ ai mà không đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết nữ cường chứ?
Chắc là có lẽ có khả năng...tồn tại mấy tình huống như vậy nhỉ?
Chị lớn, oai phong một cõi, cướp đi vô số trái tim người đàn ông, sau đó XX
người này, OO kẻ kia, ngủ đến thiên hạ vô địch...
A! Quá đẹp trai!!!
Hai tay chị gái nhỏ chống cằm, vẻ hâm mộlộ ra ngoài.
"Khụ..." Miêu Miêu lúc này mới ý thức được có khả năng mình đã nổ quá đà:
"Dù sao thì chị đại của em cũng rất lợi hại!"
"Ừ ừ!" Siêu lợi hại như thế thật sao?
"Cho nên, chị đừng có mơ tưởng đến anh rể em, nếu không...Cắt!" Miêu Miêu
làm động tác cắt cổ.
Sắc mặt chị gái nhỏ tái nhợt, liên tục lắc đầu: "Không không không... Sao chị có
thể mơ tưởng đến anh ta chứ?"
"Vậy vừa rồi chị còn hỏi anh ấy là ai, còn nói anh ấy đẹp trai?"
Chị gái nhỏ xấu hổ, không khỏi cười mỉa: "Đó là vì... mọi người đều có lòng
yêu cái đẹp mà, theo thói quen nên chị chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi,
không kịp phanh xe lại... Nhưng mà, chị cũng không có ý nghĩ khác đâu!"
"Thế cũng không tốt lắm đâu." Miêu Miêu cho cô ta một ánh mắt "Chị đúng là
rất thức thời".
Chị gái nhỏ trộm ngắm hộp cơm giữ nhiệt: "Những cái này đều do anh rể em
làm sao?"
"Tất nhiên!"
"Anh ta cũng thật lợi hại! Đồ ăn này thơm quá..." Thơm đến nỗi cô ta nhịn
không được chảy nước miếng!
"Nói vậy không phải vô nghĩa à?" Miêu Miêu một miếng ăn luôn hai miếng thịt,
hạ giọng, lặng lẽ nói: "Nếu như anh ấy không lợi hại, thì chị đại của em có thể
cưng chiều trong lòng bàn tay lâu như vậy sao?"
Chị gái nhỏ suy nghĩ một giây, đồng ý gật đầu.
Cuộc sống của chị lớn chính là hung hãn như vậy.
Miêu Miêu yên lòng, lúc này hẳn là không ai dám nhớ thương người đàn ông
của Boss nữa?
Gia!
Lúc này, Thẩm Loan còn không biết mình đã biến thành chị lớn, đang nho nhã
cầm lấy cái muỗng, nếu xem nhẹ muỗng cơm đầy ắp với thịt, cùng với quai hàm
đang nhai phồng lên, tạm thời cũng có thể gọi một tiếng "Tiểu thư khuê các"
nhỉ?
"Thích ăn Khâu Nhục* sao?" Quyền Hãn Đình cười nhìn cô, không rảnh lo ăn
cơm của mình, tất cả lực chú ý đều dồn vào cô gái trước mắt.
Ngay cả dáng vẻ lúc ăn cơm cũng có thể làm anh thích vào tận xương cốt.
Sao có thể... Đẹp như thế được? Quyền Lục gia lén buồn bực.
Thẩm Loan: "Chỉ cần là thịt."
Ý, không phải thích thịt hấp, mà chỉ cần— dính chữ "Thịt" vào đó, thì đều thích
hết!
Quyền Hãn Đình kẹp từ trong chén của mình cho cô: "Ừ, bồi bổ cơ thể, nên ăn
nhiều một chút."
Thẩm Loan không từ chối, cong đôi mắt sáng: "Cảm ơn."
"Còn muốn không?" Giọng điệu kia giống như cắt thịt trên người mình ra cũng
không tiếc.
"Vậy anh cho tôi một miếng xương sườn, cái loại nửa nạc nửa mỡ ấy."
"Được ~"
Cho em cho em hết, mạng cũng cho em.
Quyền Hãn Đình: "Ngày mai muốn ăn gì? Tôi bảo Lolita làm."
Thẩm Loan đã nghĩ từ sớm rồi: "Bò trụng Tứ Xuyên, cà tím ngư hương*."
"Còn gì nữa?"
"Những món khác anh tự quyết đi, tôi không kén ăn."
"Hồi Oa nhục* và vịt nướng thì sao?"
*: Tất cả đều là món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên.
Thẩm Loan vừa nghe mấy món đều là thịt, đôi mắt cũng sáng lên: "Được!"
Quyền Hãn Đình: "..."
Có cô bạn gái có dạ dày lớn hơn mình, lại còn thích ăn thịt là trải nghiệm thế
nào?
Góp ý của cư dân mạng—
"Ối! Cô bạn gái đó của chế có phải rất béo không?"
Trả lời: "Thân cao 170, cân nặng 45kg."
"Hâm mộ!"
"Ghen ghét!"
"Bạn gái như vậy xin cho tôi một tá, cảm ơn!"
"Nếu chế yêu cô ấy, thì xin hãy nuôi cô ấy cho béo đi."
"Nhìn thấy LZ trả lời, mị nhanh chóng bưng kín miệng lại, sợ mình sẽ phát ra
tiếng chó sủa."
"..."
Đây là lúc sau khi Quyền Hãn Đình trở lại sơn trang Đông Li, hỏi một câu trên
trang web hỏi đáp, nửa tiếng đã có câu trả lời lại.
Thời gian trở lại hiện tại.
Thẩm Loan: "Lần trước ở sơn trang suối nước nóng..."
Tim Quyền Hãn Đình đập thình thịch, cuối cùng cô cũng chủ động nhắc tới
chuyện sơn trang suối nước nóng rồi?!
Đêm hôm đó, kéo dài triền miên, kiều diễm vô tận...
Giờ nghĩ lại, trong lòng cũng nhịn không được mà ngứa ngáy.
Thẩm Loan thấy người đàn ông đối diện không hiểu sao lập tức hưng phấn hơn,
không khỏi nghi ngờ, nhưng không biểu hiện ở trên mặt, tiếp tục nói: "Có thể
cho tôi một bộ khóa vân tay của cổng ngầm trong sơn trang suối nước nóng
không?"
"Hả?" Lục gia ngốc rồi..
Thẩm Loan lại lặp lại một lần nữa: "... Khoá cửa phòng của tôi hỏng rồi, muốn
đổi thành nhận dạng vân tay. Có không?"
"... Có." Hóa ra là muốn cái khóa khỉ gió đó của anh.
Tâm trạng của người đàn ông cực kỳ sa sút, ỉu xìu hỏi: "Lúc nào thì muốn?"
"Có thể nói người trực tiếp đưa đến nhà họ Thẩm vào chiều nay được không?"
"Được, để tôi sắp xếp."
Thẩm Loan nghĩ nghĩ, vẫn dặn dò nói: "... Đừng nói là anh đưa."
Sắc mặt Quyền Hãn Đình càng khó coi, sâu xa mở miệng: "Gia cứ như vậy mà
không được gặp người sao?"
"Vậy xin hỏi gia, anh muốn lấy thân phận nào để gặp người nhà họ Thẩm thế?"
Thẩm Loan cảm nhận được chút ít tâm trạng của anh, dở khóc dở cười: "Đối tác
của Minh Đạt? Hay chú Lục thân ái của tôi?"
"... Em rõ ràng biết tôi muốn thân phận gì mà." Nghe còn rất ấm ức.
Thẩm Loan gắp miến xương sườn, trực tiếp nhét vào trong miệng người đàn
ông: "Ăn cơm!"
"Hừ!" Quyền Hãn Đình phun hết xương ra, ăn thịt, oán hận nhìn cô, giống như
cô vợ nhỏ bị bắt nạt: "Xem em có thể trốn đến khi nào."
Thẩm Loan chép chép miệng: "Tay nghề của Lolita đúng là càng ngày càng
tốt."
Nói gần nói xa.
Người đàn ông hơi tức giận rồi đấy!!!
Nhưng mà thấy lúc cô đút cho anh xương sườn ( thật ra là xài chung một đôi
đũa, gián tiếp hôn môi), Quyền Hãn Đình vui sướng quyết định —
Không so đo với cô nhóc này nữa.
Cơm nước xong, thu dọn hộp giữ nhiệt, Thẩm Loan đưa anh ra cửa, nhìn theo
bóng người đàn ông lái xe rời đi, cô mới quay người trở lại trong tiệm.
Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đang tò mò đánh
giá.
Mà chủ nhân đôi mắt là — chị gái nhỏ phục vụ?
Thẩm Loan sửng sốt, mà đối phương lại như chim sợ cành cong, đôi mắt không
kịp né tránh, cũng không biết do nhiệt độ điều hòa trong tiệm quá thấp, hay là
có nguyên nhân gì khác, khuôn mặt xinh đẹp của chị gái nhỏ kia trắng bệch rồi
lại trắng bệch.
Ối...
Thẩm Loan vừa định mở miệng, đối phương đột nhiên xoay người sang chỗ
khác, tay chân luống cuống rửa sạch ly cà phê.
Cô... đáng sợ như vậy sao?
Nhún nhún vai, không hề truy cứu tiếp nữa, Thẩm Loan trở lại chỗ ngồi, tiếp tục
học buổi chiều.
Chị gái nhỏ Tiểu Mễ Mễ xoay người, thấy chị lớn đã đi rồi, bỗng dưng thở phào
một hơi...
Mẹ ơi! Khí thế quá lớn, sao cô ta lúc trước lại ngốc nghếch cho rằng đối phương
một sinh viên nữ chứ?
Quá ngu ngốc!
Sau này phải tránh đi mới được...
"Sao tôi lại cảm thấy ánh mắt lúc vị kia nhìn tôi không đúng lắm, cô biết
nguyên nhân không?"
Miêu Miêu giương mắt, đối diện với đôi mắt nghi ngờ cộng với đánh giá của
Boss, hơi sợ hãi.
Sau đó, khai hết mấy cái... Bao gồm cả "Có 108 người đàn ông", "Chị đại",
cùng với "Hậu cung vô số".
Thẩm Loan: "..."
Miêu Miêu: "Hì hìc, ở trong lòng tôi ngài đúng là chị đại hô mưa gọi gió,
không gì làm không được!"
Sơn trang Đông Li.
Thiệu An Hành từ trên lầu xuống dưới, tìm một vòng: "Lão lục đâu?"
Lục Thâm ha hả cười hai tiếng: "Cầm hộp cơm đi lấy lòng rồi!"
Thiệu An Hành: "?"
Sở Ngộ Giang giải thích: "Gia đi đưa cơm cho cô Thẩm rồi."
What?! Đưa cơm?!
Thiệu An Hành bày tỏ, anh ta đã quá sợ hãi rồi.
Hoàn toàn không thể liên hệ hai chữ "Đưa cơm" cùng Quyền Hãn Đình với
nhau được.
Quả nhiên —
Tình yêu khiến con người ta không phải là mình.
"Tiểu Giang, đưa chìa khóa phòng làm việc cho tôi, chờ lão lục trở về..."
Đột nhiên truyền đến âm thanh của động cơ làm cắt ngang lời nói của Thiệu An
Hành, anh cười nói: "Nhắc đến Tào Tháo, thì Tào Tháo đến rồi."
Chỉ một lát sau, Quyền Hãn Đình cầm theo ba hộp giữ nhiệt đi vào cửa.
Thoạt nhìn như một " bảo mẫu nam" thắng lợi trở về từ chợ rau.
Thiệu An Hành: "..." Có khả năng người này không phải em lục của tôi?
Lục Thâm: "..." Hồ ly tinh lợi hại đấy!
Sở Ngộ Giang: "..." Gia thích làm cái gì, thì bọn thủ hạ như anh ta ủng hộ là
được rồi.
Lăng Vân: "..." Ừm.
Quyền Hãn Đình buông hộp giữ nhiệt xuống, người máy Lolita liền chủ động
tiến lên đưa vào phòng bếp: "Chỉ số cảm xúc năm sao, mặt mày chứa mùa xuân
được biểu hiện trong tướng mạo học, sắc mặt cũng phấn hồng như vậy, bong
bóng ở xung quanh bốc lên, cho nên, kết quả là— đang trong giai đoạn yêu
đương, cả người không phát ra mùi chua của chó độc thân! Hoàn tất kiểm tra,
cảm ơn đã sử dụng."
Nói xong, cũng mặc kệ Quyền Hãn Đình có cảm xúc gì, phát ra tiếng cười nhỏ
quay ngược tiến phòng bếp rửa chén —
"Tôi là một người máy, một người máy cái gì cũng không hiểu, thực hiện thì tốt,
thành công cũng tốt, vui vẻ là được rồi, hì hì hì hi..."
Ối!
Quyền Hãn Đình đen mặt, đi nhanh vào phòng làm việc: "Sở Ngộ Giang, đi
theo."
Sở Ngộ Giang: "!" Là Lolita mà, tôi có sai gì đâu?!
Trong phòng làm việc.
"Đưa một bộ khóa vân tay đến nhà họ Thẩm."
"...Vâng." Tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Sở Ngộ
Giang chấp hành.
Quyền Hãn Đình: "Loại như của cổng ngầm trong sơn trang suối nước nóng
đó!"
...Giọng điệu này.
Hiz- khaaa!
Sao lại giống như người đang giận dỗi?
Sở Ngộ Giang không khỏi buồn bực, nhưng cũng không ngốc đến mức trực tiếp
mở miệng hỏi.
Anh ta vẫn phải lén cân nhắc cho bản thân trước.
Trước khi rời đi, Quyền Hãn Đình lại phân phó nói: "Không cần cậu, phái cấp
dưới đi đi, đừngđể lộ thân phận."
Sở Ngộ Giang cung kính đồng ý.
"Còn có chuyện khác, điều tra xem nhà họ Thẩm tối hôm qua có chuyện gì
không." Anh không tin khoá cửa lại đột nhiên hỏng, làm Thẩm Loan phải chủ
động mở miệng hỏi anh khóa vân tay.
Xem ra, khóa bình thường cũng không thể ngăn được người có mưu đồ.
Nhà họ Thẩm...
Ngàn vạn đừng để anh nắm được nhược điểm, nếu không...
Đáy mắt nguời đàn ông xẹt qua một tia sáng cực kỳ nguy hiểm, đứng ở chỗ của
Sở Ngộ Giang, cũng có thể cảm nhận được loại lạnh lẽo kia, giống như kết
băng.
......
"Hiểu không?" Thẩm Loan chỉ vào một phần của luật hợp đồng hỏi Miêu Miêu.
Người sau gật đầu: "Ừ! Nhớ kỹ rồi!"
"Tốt rồi, tiếp theo bắt đầu luyện đề. Đây là đề thi thật trong ba năm gần đây mà
tôi đã sửa sang lại tối hôm qua, có liên quan đến phần luật kinh tế, tổng cộng có
32 đề, trong đó đề lựa chọn chiếm đa số, dùng mười lăm phút làm thời gian quy
định."
Miêu Miêu nhận lấy, nhìn qua một lần.
Thẩm Loan: "Bắt đầu tính giờ!"
Mười phút sau, Thẩm Loan để bút xuống.
Lại qua ba phút nữa, Miêu Miêu mới dừng lại: "Ôi — Hồi hộp chết tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT