"Tính cách Tiểu Yên quá kích động, không chịu thua thiệt, nhận vài bào học

cũng tốt. Chỉ cần...vẫn trong phạm vi khống chế cái gì cũng dễ nói, chỉ sợ một

khi quá mức, e là cái nhà này cũng không tha cho em."

Bây giờ Thẩm Loan mới hiểu, anh ta nói "ngày đó" là ngày Thẩm Yên sốt cao

không giảm.

"Nói như vậy thì, em còn phải cảm ơn ý tốt của anh?"

Thẩm Khiêm không để ý đến ý châm chọc trong câu nói của cô: "Lúc anh về

nhìn thấy một chiếc xe."

Dáng vẻ người phụ nữ vẫn như thường.

"Là xe của Quyền Lục Gia."

"Vậy nên, anh xông vào đây để nói việc này?" - Vẻ mặt Thẩm Loan bình tĩnh.

"Nghe người làm nói, buổi chiều em ra ngoài, vừa mới về không lâu?"

"Không sai."

Nét mặt người đàn ông bỗng sa sầm: "Có phải là Quyền Hãn Đình đưa em về

không?"

"Đúng vậy."

"Em nói lại lần nữa?!"

Thẩm Loan lùi về phía sau, tránh khỏi tay anh ta, thản nhiên nói: "Đúng hay

không đúng cũng không liên quan đến anh. Nếu như anh còn xông vào như vậy,

thì em chỉ đành... chuyển ra ngoài sống."

Ban chữ cuối cùng, âm cuối nhẹ như lông, nhưng vào tai Thẩm Khiêm lại như

sấm đánh bên tai.

Vẻ mặt người đàn ông không hiểu thay đổi, nhưng hai tay buông xuống bên

hông sớm đã âm thầm nắm chặt thành quyền.

Thẩm Loan nhìn thẳng vào anh ta, chợt cười một tiếng, lại đâm thêm một nhát:

"Không tin thì thử xem, em nói được làm được."

Lúc lâu sau, yết hầu Thẩm Khiêm khẽ động, giọng nói khàn đi: "... Em thắng

rồi."

Thẩm Loan lướt qua anh ta, mở cửa ra: "Ra ngoài."

"Nhắc lại lần nữa, đừng trêu chọc đến Quyền Hãn Đình." Nói xong, quay người

bỏ đi.

Rầm!

Thẩm Loan tức giận đóng cửa.

Cô cứ chọc đấy, thì sao nào?

Nửa đêm, Thẩm Loan mơ một giấc mơ, nội dung cụ thể không nhớ rõ, nhưng có

một điều có thể chắc chắn, trong đó có Quyền Hãn Đình.

Ngày thứ hai, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức cô.

Vừa chuẩn bị duỗi người, để tứ chi thoải mái một chút, Thẩm Loan vừa giơ tay,

thì đau lòng nhận ra cơ bắp cứng đờ, bủn rủn không có sức, cứ như tay không

phải là của cô vậy.

Trừ chỗ đó ra, eo với chân cũng không may mắn thoát khỏi cảnh tương tự.

Thở dài, cô cho phép bản thân nằm thêm một lúc nữa.

Mười lăm phút sau, Thẩm Loan xốc chăn lên, xoay người xuống giường. Rửa

mặt xong, thay đồ tập thể dục, trải thảm tập yoga.

Bình thường chỉ cần hai mươi phút là có thể làm xong các động tác, hôm nay lại

mất gần một tiếng, còn mệt muốn chết.

Tắm xong, xuống tầng ăn sáng.

Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đều ở đó, không thấy Thẩm Như và Thẩm

Yên đâu.

"Chào buổi sáng, ba, dì."

"Mì với cháo, cô ba muốn ăn gì?" - Người hầu bước lên, cung kính hỏi.

"Mì là được rồi."

Thẩm Loan kéo ghế ngồi xuống, không đến hai phút, Thẩm Khiêm cũng xuống.

Chào hỏi một câu trước, ngồi vào chỗ, vừa vặn đối mặt với Thẩm Loan.

Thẩm Xuân Giang bỏ tờ báo xuống, bỗng lên tiếng: "A Khiêm, ba nghe nói bất

động sản Thiên Thủy dạo này dính phải phiền phức? Chuyện gì vậy?"

"Vấn đề nhỏ thôi, đang giải quyết."

"Ừ. Nếu thật sự khó giải quyết, đừng quên trong nhà cũng có thể giúp đỡ."

"Cảm ơn ba." - Thẩm Khiêm dừng một lúc: "Tài chính của kỹ thuật công nghệ

Lâm Sang đã dồn vào sổ sách của tập đoàn, đối phương cũng là lần đầu tiếp

nhận Minh Á. Con đã để bộ phận tài vụ của công ty xem xét chỉnh sửa lại số

liệu, ngày mai là có thể lấy được mức tài vụ mới nhất từ kế toán, như vậy về cơ

bản hạng mục thông Hồng Á chúng ta đã nắm được hơn nửa, còn lại phần nhỏ

tin chắc sẽ trong tầm tay."

Thẩm Xuân Giang gật đầu tán thưởng, đôi mắt già nua vui vẻ: "Chuyện ở Minh

Á, con có thể nắm bắt cơ hội, làm tốt lắm."

"Cảm ơn ba."

"Đúng rồi Loan Loan", nghe con trai nhắc đến Minh Á, Thẩm Xuân Giang như

nhớ đến cái gì, dời mắt nhìn sang Thẩm Loan: "Bây giờ Minh Á đã đổi chủ, con

cũng không thể quay lại làm việc được. Lúc trước ba và anh con đã bàn qua,

trước tiên qua bên Thiên Thủy làm trợ lý cho anh con, đợi đến lúc thích hợp thì

sắp xếp cho con vào tập đoàn."

Không đợi Thẩm Loan tỏ thái độ, Dương Lam bỗng lên tiếng: "Đến Thiên Thủy

làm trợ lý? Ai? Nó sao?"

Thẩm Xuân Giang nhíu mày, trầm giọng lạnh lùng: "Quyết định của công ty, bà

vớ vẩn dính đến làm gì?"

"Tôi không biết quyết định công ty gì, tôi chỉ biết bất động sản Thiên Thủy là

sản nghiệp của riêng A Khiêm, dựa vào cái gì mà ông nhét người vào? Lúc đầu

con trai thành lập công ty không hề đưa ra yêu cầu gì với nhà, tự mình cắn răng

chống đỡ, nó khổ như thế nào, chúng ta đều biết, người làm ba như ông nhẫn

tâm làm ẩu vậy sao?"

Thiên Thủy là Thiên Thủy, Minh Đạt là Minh Đạt. Mặc dù lúc đầu Dương Lam

không đồng ý để Thẩm Khiêm bỏ miếng thịt có sẵn Minh Đạt này ra ngoài làm

lại từ đầu đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng theo thời gian, quy mô của bất động

sản Thiên Thủy ngày càng lớn, danh tiếng cũng ngày một vang xa, dù Dương

Lam có bao nhiêu không đồng ý đi nữa thì cũng trở thành vui vẻ và tự hào.

Tự bà ta bấm bụng nhẫn nhịn thì không sao, nhưng nếu có người đe dọa đến

quyền lợi của con trai, không cần biết người đó là ai, cho dù là lão gia tử đến, bà

ta cũng không chịu để yên.

"Bà nói cái gì vậy, tôi làm ẩu?" Vẻ mặt Thẩm Xuân Giang cực kỳ xấu, bị vợ

trách mắng ngay trước mặt con cái, mặt mũi cũng mất sạch rồi: "Đến tình hình

như nào bà còn không rõ được, đã mở miệng nói linh tinh! Chuyện này bản thân

A Khiêm cũng đồng ý rồi, tôi cũng không ép nó!"

Dương Lam bán tín bán nghi, quay sang nhìn Thẩm Khiêm: "Là vậy sao?"

Người sau nhàn nhạt gật đầu: "Vâng".

"A Khiêm, mẹ không hy vọng con nhân nhượng vì lợi ích chung, nếu như thật

sự không muốn, thì nói ra, mẹ tuyệt đối sẽ không để ai ỷ vào quan hệ máu mủ

khoa tay múa chân với con, ép con làm chuyện con không thích!"

Mặt Thẩm Xuân Giang lúc này đã từ đỏ chuyển sang xanh, áp suất thấp bao phủ

toàn thân, dường như lúc nào cũng có thể bạo phát.

Nhìn mâu thuẫn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, Thẩm Khiêm

không nhanh không chậm rót một cốc sữa, đẩy đến trước mặt Dương Lam. Vì

động tác này của anh ta, không khí hơi hòa hoãn lại.

"A Khiêm..." Nét mặt Dương Lam mềm đi.

"Mẹ, không có ép buộc gì cả, đây là quyết định sau khi bàn bạc của con với ba."

"Xem đi! Xem đi!" - Thẩm Xuân Giang vỗ một cái lên mặt bàn, chén đĩa đều

rung lên: "Ngần này tuổi rồi, vẫn còn hồ đồ, sau này làm rõ rồi hãy nói chuyện,

đừng giống mụ điên vớ được ai cũng cắn!"

Mặc dù Dương Lam tức giận, nhưng do bản thân đuối lý, cũng không phản bác,

chỉ buồn bực ăn bữa sáng.

Thẩm Xuân Giang còn muốn dạy dỗ thêm vài câu, mắt thấy con trai khẽ nhíu

mày, nghĩ một lúc, vẫn nên thôi không nói nữa.

Lúc này, người làm đương sự Thẩm Loan luôn yên tĩnh ngồi ăn sáng, dù Dương

Lam có giơ tay chỉ cô, cô cũng không ngẩng đầu.

Trái lại lại thành người bình tĩnh nhất trong bữa ăn.

Ăn xong miếng cuối cùng, Thẩm Loan buông đũa: "Ba, có lẽ con không có cách

nào đến Thiên Thủy làm trợ lý cho anh trai."

Lời vừa nói ra, ba người đồng loạt dừng động tác.

"Loan Loan, con có biết mình đang nói gì không?!" Vốn dĩ Thẩm Xuân Giang

còn chưa hết giận, lời này của Thẩm Loan vừa hay đụng vào họng súng, trong

nháy mắt thành người để trút giận.

Ông đây ngồi lấy lý tranh luận, mặt mũi không còn rồi, con lại nói không đi là

không đi, chẳng khác nào...phụ lòng người khác!

Thẩm Khiêm cau mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn cô: "Đừng nói lời ngu ngốc."

Chỉ có mắt Dương Lam lộ ra ý vui.

Con trai luôn coi trọng nguyên tắc, lại đồng ý để đứa con gái riêng này vào công

ty, lại còn làm trợ lý "gần gũi với vua", vốn dĩ đã là chuyện lạ rồi.

Trực giác nói cho bà ta biết, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Nhưng ngại vì sự kiên trì của Thẩm Xuân Giang, đã thế Thẩm Khiêm còn ngầm

thừa nhận, không nên cản nữa. Bây giờ, Thẩm Loan chủ động từ chối, vẫn coi

như còn có chút tự mình biết mình, Dương Lam nhạc kiến kỳ thành (vui mừng

nhìn thấy thành quả).

"Trải qua thời gian rèn luyện này, con nhận ra bản thân còn có nhiều chỗ còn

thiếu sót, trạng thái như thế này vốn dĩ không có cách nào lại vào công ty nhậm

chức. Vậy nên, con quyết định trước tiên phải phát triển bản thân, đến học viện

Khởi Hàng học một khóa liên quan đến quản lý công ty rồi lại tính tiếp." - Thẩm

Loan hoàn toàn miễn dịch với cơn giận của Thẩm Xuân Giang, không nhanh

không chậm, nói ra kế hoạch của mình một cách rõ ràng.

Bỗng nhiên tất cả im lặng.

Cho đến khi một tiếng cười lạnh vang lên, Dương Lam nhìn cô không khác gì

người điên: "Là tôi nghe nhầm rồi, hay là cô đang nói đùa? Học viện Khởi

Hàng? Cô tưởng đó là khu vui chơi, mua vé vào cổng là vào được sao?"

Học viện Khởi Hàng, còn được gọi là "cái nôi của xí nghiệp", do một tay Thẩm

Xuân Hàng lập nên, đạt được bộ giáo dục quốc gia Trung Quốc phê chuẩn là

trường kinh doanh tư nhân duy nhất trong nước có tư cách trao bằng Thạc sĩ về

kinh tế, quản lý, pháp luật.

Đối tượng tuyển sinh phải có ba năm kinh nghiệm làm nhân viên, liên quan đến

các lĩnh vực: tài chính, chứng khoán, scalp*, quản trị rủi ro, thương mại điện

tử, quản lý công thương, quản lý tài vụ, thị trường kinh doanh,...

*Scalp là chiến lược thu lại lợi nhuận nhỏ từ các giao dịch, nhằm hạn chế đi

nguy cơ rủi ro của sự biến động mạnh trên thị trường.

Mỗi một lĩnh vực căn cứ vào điều kiện của bản thân học sinh mà chia làm ba

lớp ABC.

Lớp A được gọi là "Lớp xí nghiệp", để thỏa mãn những xí nghiệp đã thành công

tiến hành thay đổi mà mở lớp, trong lớp này tùy tiện tìm một học sinh cũng là

người cầm lái cả một công ty. Không cần thi cử, chỉ cần nộp tiền học phí là

được, tất nhiên, học phí chắc chắn sẽ không rẻ.

Lớp B được gọi là "Lớp người kế thừa", nghĩa trên mặt chữ, là để dạy dỗ một

số con nhà giàu sau này sẽ kế thừa gia nghiệp cung cấp tài chính mà mở lớp.

Cũng không cần thi, học phí đắt hơn lớp A.

Lớp C được gọi là "Lớp tổng giám đốc điều hành" đa số học viên đều đã giữ

chức ở các xí nghiệp lớn, còn ở vị trí tổng giám điều hành, muốn tự nâng cao

bản thân vì để đạt được vị trí cao hơn, hoặc là được công ty đưa đến để đào tạo

chuyên nghiệp. So với hai lớp A B, mỗi kỳ số lượng tuyển sinh ở lớp này là

nhiều nhất, học phí cũng tương đối rẻ, nhưng phải trải qua hàng loạt bài kiểm

tra và phỏng vấn, mới có thể nhận được tư cách nhập học.

Bởi vậy có thể thấy, chính sách tuyển sinh của học viện Khởi Hàng rất nghiêm

ngặt. Nhưng một khi vào được rồi, đồng nghĩa với việc người bên cạnh bạn

không phải tổng giám đốc thì sẽ là tổng giám đốc tương lai, dù gì cũng cùng là

người xuất sắc trong nghề liên quan.

Mối quan hệ rộng rãi là một khoản tài sản không nhỏ.

Bao nhiêu người đầu óc mê muội muốn chen vào, nhưng thành công thì chỉ

được lác đác vài mống.

Thẩm Như ở Minh Đạt làm đến năm thứ ba, thì báo danh tham gia thi tuyển

sinh vào lớp C, đáng tiếc điểm số không đủ, không thể thi vào.

Lúc đó, Thẩm Xuân Giang vì việc này mà còn cố ý tìm Thẩm Xuân Hàng, nói

hết lời, đến cùng còn lôi cả cái danh anh trai ra rồi, Thẩm Xuân Hàng vẫn không

nới lỏng cho, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu:

"Muốn nhập học phải dựa vào bản lĩnh thật sự, bớt đi cửa sau đi."

Thẩm Xuân Giang lại đi tìm ông cụ, ngược lại còn bị Thẩm Tông Minh mắng té

tát.

Năm thứ hai Thẩm Như lại thi hai lần nữa, cuối cùng mới có thể lấy được tư

cách nhập học.

Bây giờ, Thẩm Loan nói cô muốn đến học viện Khởi Hàng, phản ứng đầu tiên

của Dương Lam chính là buồn cười!

Cũng thật sự cười ra tiếng.

"Một người đến đại học còn chưa học như cô, mà đã muốn thi vào Khởi Hàng

sao?"

Thẩm Loan hỏi lại: "Yêu cầu tuyển sinh nhất định phải là đã lên đại học sao?"

Dương Lam ngừng lại.

Cái này... Thật sự là bà ta không rõ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía con trai.

Thẩm Khiêm: "Không có. Có điều..." Anh ta mở to mắt, thâm trầm nhìn Thẩm

Loan một cái: "Khởi Hàng chỉ tuyển người có ba năm kinh nghiệm đi làm trở

lên."

Ánh mắt Thẩm Loan bình tĩnh: "Kinh nghiệm đi làm lại không yêu cầu cụ thể

làm cái gì. Tôi tốt nghiệp trung học chuyên đến nay, không nhiều không ít, vừa

đúng ba năm. Mặc dù thường xuyên đổi việc, nhưng tổng thể mà nói chưa

ngừng đi làm bao giờ."

Ấn đường người đàn ông căng chặt.

Dương Lam hừ lạnh: "Ngụy biện! Cho dù cô thỏa mãn được điều kiện tuyển

sinh, thì cũng không thể nào thi vào được!"

"Vậy sao?" - Ánh mắt Thẩm Loan lưu chuyển: "Vậy tôi chỉ đành đến công ty

của anh trai..."

Dương Lam giật mình, lập tức phản ứng lại. Bà ta dồn sức đả kích tự tin của

Thẩm Loan, một khi cô từ bỏ báo danh, vậy chẳng phải sẽ đến Thiên Thủy làm

trợ lý cho con trai bà ta sao?

Tuyệt đối không được!

Lúc này bà ta liền chuyển đề tài: "Mặc dù cơ hội không lớn, nhưng dù thế nào

thì cũng phải thử, như vậy mới không để lại tiếc nuối. Nhỡ đâu thi được vào thì

sao?"

Thẩm Loan tựa như đang suy nghĩ, dường như đang băn khoăn giữa thi và

không thi, cuối cùng dưới ánh mắt "khích lệ" của Dương Lam, từ từ trở nên

kiên định: "Dì nói đúng, dù sao cũng phải thử một lần."

Dương Lam thở phào nhẹ nhõm.

Nét mặt Thẩm Khiêm không đổi, ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ.

Thẩm Xuân Giang trầm ngâm một lúc, tức giận lúc trước đã hết hoàn toàn:

"Loan Loan, con nghĩ kĩ chưa?"

"Vâng."

"Sắp đến mùa tuyển sinh tháng chín, con ở nhà chuẩn bị thi cử cho tốt, tạm thời

không cần đến công ty nữa."

Ý cười của Thẩm Loan đậm dần.

Mà ánh mắt của Thẩm Khiêm ở đối diện thì không ôn hòa như vậy, ý lạnh dần

dần trở nên tiêu điều.

Sau bữa sáng, Thẩm Xuân Giang đến công ty, Dương Lam hẹn với mấy phú bà

chơi bài, cũng đi rồi.

Thẩm Loan vừa định lên tầng.

"Lên kế hoạch từ khi nào?" Từ phía sau truyền đến giọng trầm lạnh chất vấn của

người đàn ông.

Bước chân dừng lại, cô từ từ quay người.

Một người đứng trên bậc thang, một người đứng dưới bậc thang, vị trí của hai

người vừa vặn để Thẩm Loan dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn anh

ta.

Ấn đường người đàn ông nhăn lại, rõ ràng là không quen với tư thế ngẩng đầu

nhìn lên.

Nhưng, vẫn nhịn lại được.

Thẩm Loan: "Từ hôm anh thành công thuyết phục được ba để Minh Á phá sản."

"Vì sao?"

"Không muốn làm trợ lý cho anh." - Thẩm Loan nói một cách thẳng thắn thản

nhiên, không hề để ý đến người nghe liệu có bị tổn thương.

Mà trên thực tế, ngoại trừ trong lòng Thẩm Khiêm bị đâm một cái, thì không có

thêm một cảm xúc nào khác.

Anh ta nỗ lực nói với bản thân, một cái đâm này là do "bị ghét bỏ", chứ không

phải là do "bị Thẩm Loan ghét bỏ".

Xem đi!

Anh ta cũng không phải để ý đến cô như vậy.

Ám thị có tác dụng, vốn dĩ nơi mềm mại nhất trong lòng Thẩm Khiêm thoáng

chốc bỗng nguội lạnh: "Anh thừa nhận, em là đứa nhóc thông minh, nhưng học

viện Khởi Hàng không phải em muốn thi là có thể thi vào được! Đến lúc đó,

cũng không phải vẫn phải ngoan ngoãn làm trợ lý cho anh sao? Sao phải làm

thế? Nếu đấu tranh đã định sẵn là tốn công vô ích, tại sao không lựa chọn cách

dễ dàng hơn?"

"Ví dụ như?" Cô cười nhẹ.

Anh ta cười lại một cái: "Trực tiếp nhận thua."

"Vậy không phải quá nhàm chán rồi sao?"

"Thì ra em thích thú vị."

Thẩm Loan nghiêng về phía trước, cười nhẹ nhàng: "Tôi ấy à, không chỉ thích

thú vị, còn thích thử thách". Nói xong, trực tiếp quay người, bước chân trầm ổn

bước lên cầu thang: "Dì có nói một câu rất đúng, biết đâu lại thi được thì sao?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng không ngừng bước lên của cô,

cảm xúc trong mắt nổi lên, cuối cùng lại bị lý trí ép xuống, chỉ còn lại bình tĩnh.

Thử thách sao?

Thật trùng hợp, tôi cũng thích.

....

"Tổng giám đốc Thẩm, đây là tất cả tư liệu của khoa học kỹ thuật Lâm Sang." -

Đàm Diệu đưa một bộ văn kiện đến trước mặt anh ta.

Thẩm Khiêm mở ra, xem lướt qua, bỗng nhiên!

Bắc Hải đăng ký?"

"Vâng"

"Sai người đến tận nơi điều tra chưa?"

"Tra rồi, có địa điểm làm việc, có phòng nghiên cứu, cũng có nhiều khoản thu

vào từ kinh doanh nghiệp vụ chủ yếu, chắc hẳn không phải là công ty rỗng."

Thẩm Khiêm đóng văn kiện lại, nhíu mày trầm tư.

Đàm Diệu cân nhắc trong chốc lát: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi không hiểu, Nếu

Minh Á đã bán đi rồi, sao ngài còn bỏ số tiền lớn ra để điều tra người mua?"

Làm mọi thứ đều là không công.

"Cậu không thấy lạ sao? Minh Á đã sớm lỗ vốn mấy năm rồi, lại một mực đợi

người mua thích hợp thu mua, nhưng luôn không có ai hỏi đến, nhưng đến lúc

sắp phá sản thì lại có người tìm đến.

Đàm Diệu: "Thông tin phá sản để cho bọn họ có cơ hội ép giá, người âm thầm

quan sát tất nhiên nghe thấy sẽ hành động ngay, điều này không phải bình

thường sao?"

"Hành động là điều bình thường, nhưng quan trọng là gió ở đâu đến? Chuyện

Minh Á tuyên ba phá sản chỉ có nội bộ Minh Đạt đóng cửa thương lượng, ai lại

có thể nhận được tin tức nhanh như vậy?"

Đàm Diệu cả kinh: "Ngài nghi ngờ trong nội bộ có nội gián?"

Thẩm Khiêm cười gằn: "Nội gián này không những nuốt Minh Á, còn rất có

khả năng phá hỏng cả hạng mục làng du lịch của Thiên Thủy ở Bắc Hải!"

"Không thể nào!" - Đàm Diệu vô ý thức cự tuyệt tra cứu theo hướng này, nếu

như là thật, vậy thì người đứng sau cũng... đáng sợ quá rồi.

Thẩm Khiêm cong ngón tay, gõ nhẹ lên tài liệu: "Khoa học kỹ thuật Lâm Sang

Bắc Hải, Bắc Hải... Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp đến vậy? Tiếp tục

điều tra!"

Đàm Diệu: "Vâng."

"Bên Nhị gia nhà họ Tống, có liên lạc không?"

"Bên kia trả lời, buổi tối bảy giờ ở Paris Night. Nếu như hắn lại đùa giỡn chúng

ta như lần trước..."

"Sẽ không." Ánh mắt Thẩm Khiêm chắc chắn.

Bởi vì nơi hẹn là Paris Night.

Tống Cảnh sẽ không tự tìm phiền phức ở địa bàn của mình.

...

Chín giờ, Thẩm Loan thay xong quần áo, đúng giờ ra ngoài.

Chín giờ rưỡi, đến quảng trường trung tâm thành phố.

Đứng ở lề đường không đến hai phút, chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng

trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, vẻ mặt người đàn ông không che giấu ý cười

càng rạng rỡ, suýt nữa khiến Thẩm Loan choáng váng.

"Lên xe."

Cô mở cửa ghế phụ, ngồi vào, lần này không cần Quyền Hãn Đình nhắc, tự cô

thắt dây an toàn.

Một lần lạ hai lần quen, người đàn ông nhìn vào trong mắt, tự dưng không hiểu

nảy ra sự vui mừng nhảy nhót.

Rồi sẽ có ngày cô sẽ quen có anh giống như thói quen cài dây an toàn vậy.

Lần sau tôi sẽ trực tiếp đến nhà họ Thẩm."

"Ờ, nếu như anh muốn được mời vào làm khách."

Mặt Quyền Hãn Đình khẽ động: "Như thế thì có tính là gặp phụ huynh không?"

Ý cười của Thẩm Loan chợt thu lại, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm, chỉ thoáng

qua rồi biến mất, nhưng vẫn bị Quyền Hãn Đình nhìn thấy qua kính chiếu hậu ở

giữa.

"Người trong nhà đó, không phải phụ huynh của tôi."

Quyền Hãn Đình rất biết lắng nghe: "Được."

Thẩm Loan nghiêng đầu nhìn anh: "Anh không thấy lạ sao?"

"Lạ chứ." Người đàn ông gật đầu, bỗng dưng chuyển giọng: "Nhưng cũng

không phải không thể tiếp thu."

Từ sau lần ở ôn tuyền trong sơn trang, hai người gặp nhau lần thứ hai, ở lần

trong quán trà Bắc Hải đó, Quyền Hãn Đình biết được là cô chơi một phen gây

họa, hại Thẩm Khiêm trong lúc mất hết vốn liếng, trong lòng đã có chút phỏng

đoán.

Thẩm Loan và nhà họ Thẩm nhất định là có tồn tại sự lục đục.

Từ mức độ ra tay nặng nhẹ mà thấy, dường như mâu thuẫn không hề nhỏ, thậm

chí có khả năng còn nghiêm trọng đến mức không chết không thôi.

Bởi vì sớm đã có dự đoán trước, nên lúc này không ngạc nhiên lắm.

Nếu cô đã lựa chọn làm vậy, thì nhất định là có lý do không thể không làm.

Thẩm Loan: "Không hỏi tôi vì sao?"

"Hỏi rồi thì em sẽ nói cho tôi biết?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Tạm thời không thể."

Lúc hai chữ "tạm thời" từ miệng cô nói ra, Quyền Hãn Đình hơi thở phào nhẹ

nhõm, đáy lòng hiển hiện chút vui vẻ giấu kín.

Thật là, anh bị ngược đến ngu rồi.

Giống như người ăn mướp đắng một thời gian dài, cuối cùng một ngày nào đó

được ăn một hạt sen, mặc dù ăn vẫn thấy đắng, nhưng lại không thấy đắng như

thế nữa.

Tạm thời không thể, ừm, chỉ là tạm thời thôi...

Quyền Hãn Đình: "Tôi sẽ đợi đến ngày em nói có thể."

Thẩm Loan: "..."

Rõ ràng là một vấn đề rất nghiêm túc, sao lại không kịp đề phòng bị tán tỉnh là

cái quái gì?

"Không thể lần nào cũng gặp nhau ở quảng trường trung tâm, như vậy phiền

phức quá..." - Người đàn ông trầm ngâm một lúc: "Không thì, gia tặng em một

chiếc xe?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi có xe, mang đến tiệm 4S sơn lại, còn chưa lấy về.

Hôm nay lúc về tiện đường, vừa hay lấy luôn."

Vấn đề xe cộ này, tạm thời bỏ qua.

Đến Đông Li sơn trang, vẫn là phòng luyện công hôm qua.

Thẩm Loan thay áo thể thao ba lỗ, bắt đầu làm nóng người.

Quyền Hãn Đình đứng ở bên cạnh nhìn, thấy độ cong động tác của cô không

lớn, nghĩ một chút là biết nguyên nhân: "Ngủ một giấc dậy, mỏi tay?"

Thẩm Loan bĩu môi: "Không chỉ mỏi tay, chân cũng nhũn ra rồi."

Anh cau mày đi đến, Thẩm Loan dừng lại: "Làm sao vậy?"

Vừa dứt lời, đã thấy người đàn ông ngồi xổm xuống, đỉnh đầu bằng với bụng

dưới của cô, mà tầm mắt thì nhìn thẳng vào đùi cô, động tác này...

Ờ, nói thế nào nhỉ?

Nếu như nam nữ đổi vị trí cho nhau, sẽ cực kì khiến người khác nghĩ linh tinh,

mà bây giờ thì hoàn toàn ngược lại!

Cô đứng, anh ngồi, đầu đối diện với bụng.

Bỗng nhiên, cả người Thẩm Loan cứng đờ, người đàn ông hơi kéo lòng bàn tay

nhéo một vị trí trên bắp đùi cô, còn thử bóp mấy cái, trong lúc cô đờ ra, Quyền

Hãn Đình chợt ngẩng đầu!

"Ở đây đau không?"

Ánh mắt cô lóe lên, thành thật trả lời: "Không đau."

Người đàn ông lại đổi chỗ khác, tiếp tục bóp: "Ở đây?"

"...Có hơi."

"Ở đây?"

"Ss! Đau!"

Ánh mắt anh lộ ra nghi ngờ: "Theo lý mà nói, không nên bị thương dây chằng ở

đây. Em làm cái gì?"

"Không có..."

"Chắc chắn?" Ánh mắt đen láy chứa ánh sáng sâu thẳm, kèm với động tác

nhướng mày, vô cùng gợi cảm.

"... Sáng nay tôi tập Yoga 40 phút."

"Chẳng trách."

"Có vấn đề gì sao?"

"Không sao, chỉ là như thế này thì đến lúc đánh bao cát sẽ đau hơn thôi."

"..."

Quyền Hãn Đình không dọa cô, thực sự đau hơn hôm qua, bất quá cắn răng vẫn

có thể cứng rắn chịu đựng được.

Một quyền, lại một quyền

Nếu anh không hô dừng, cô có tư thế sẽ không thu tay.

Người đàn ông không khỏi than nhẹ, thật bướng bỉnh.

"Được rồi."

Cô dừng lại, ánh mắt dò hỏi.

"Hôm nay luyện cái khác."

Trước mắt Thẩm Loan sáng lên, tháo găng tay đấm bac để sang một bên, vội

đuổi theo: "Đi đâu?"

"Sân tập bắn."

"Anh muốn dạy tôi xạ kích?"

"Sao nào, không muốn học?"

"Muốn!"

Khi Thẩm Loan đứng trong sân tập bắn dưới lòng đất, bỗng nhiên cô muốn hỏi,

rốt cuộc sơn trang này to đến mức nào?

Không chỉ có phòng khám chữa bệnh dưới lòng đất, còn xây cả sân tập bắn!

"Sao lại không thấy súng?" Cô nhìn quanh một vòng, ngoại trừ bia ngắm, thì

vẫn chỉ là bia ngắm.

"Cái đồ đó bây giờ em vẫn chưa thể động vào."

"Không dùng súng sao luyện ngắm bắn?"

Quyền Hãn Đình cầm một cái phi tiêu đưa cho cô: "Có thấy cái vòng tròn ở đối

diện không? ngắm chuẩn hồng tâm rồi ném sang. Bây giờ tôi điều chỉnh khoảng

cách đến mức ngắn nhất, không cần lực quá lớn, như vậy thì gánh nặng trên

cánh tay của em sẽ giảm bớt đi rất nhiều, hiểu chưa?"

"Ừm."

"Ném một cái thử xem."

Thẩm Loan nhắm chuẩn, điều chỉnh góc độ, dùng lực ném một cái

Phi tiêu rời khỏi tay, theo đường parabol phịch một tiếng, cắm ở vòng tròn

chính giữa hơi lệch sang trái.

Quyền Hãn Đình kinh ngạc nhìn cô một cái: "Trước đây có luyện qua?"

"Chưa từng."

"Thiên phú không tệ, miễn cưỡng vòng tám."

Một người ném, một người xem, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài câu, giúp điều

chỉnh góc độ.

Thời gian tiếp theo cứ vậy trôi qua.

Lúc điều chỉnh góc độ, Quyền Hãn Đình đứng đằng sau cô, lồng ngực dán vào

lưng cô, tay nắm lấy tay của cô, dùng sức ném ra.

Hơi nóng từ chỗ hai người dính lấy nhau men theo cổ lan lên trên, lên đến cả

mặt.

"Tôi mệt rồi." Bỗng nhiên Thẩm Loan lên tiếng: "Nghỉ một chút đi."

Quyền Hãn Đình có chút lưu luyến mà lùi lại, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Khóe miệng người phụ nữ nhếch một cái, tên này còn tưởng mình giấu được tí

tâm tư này tốt lắm, không ngờ đến, sớm đã lộ sạch sành sanh.

Cái đức hạnh này!

Có điều nhìn vào việc anh thật sự đã tận tâm tận lực dạy cô, thì... miễn cưỡng

giả vờ như không biết đi.

"Nước." Anh đã mở nắp chai, Thẩm Loan nhận lấy có thể uống luôn.

Uống hai hớp lớn, mới coi như tỉnh lại.

Không biết là vận động ra mồ hôi, hay là hai người dính lấy nhau sát quá, hơi

nóng truyền đến khiến cho gương mặt Thẩm Loan cũng phiếm hồng, ở trong

mắt người đàn ông, sắc hồng nhạt ấy so với ráng chiều còn khiến người say đến

ba phần.

Bỗng thấy miệng đắng lưỡi khô, yết hầu Quyền Hãn Đình khẽ động, vơ chai

nước cạnh tay uống mạnh hai hớp mới có thể kiềm chế được nội tâm đang rục

rịch.

"Ê! đó là chai tôi uống qua rồi!"

Anh dừng lại, ầm một tiếng, xao động vừa ép xuống lại ngóc đầu lên.

Thẩm Loan giành lại chai nước, lại mở chai mới đưa cho anh: "Đừng uống linh

tinh, đây mới là của anh."

"Uống cũng uống rồi còn già mồm làm gì?" - Như muốn nói...

Hôn cũng hôn rồi, ai thèm quan tâm tôi hay em nữa?

Nước bọt sớm đã hòa vào làm một rồi.

Thẩm Loan: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play