(mù mặt là hội chứng prosopagnosia: hội chứng mất nhận thức khuôn mặt,

không thể nhận ra gương mặt của bất kì ai kể cả người thân)

Còn giống thiên kim tiểu thư hơn cô cả.

Ánh mắt của người giúp việc có vài lần thay đổi, sao trong đầu lại nảy ra một ý

nghĩ như vậy.

Còn nhớ mấy tháng trước, cô vừa được quản gia Chu đón về đây, có không ít

người giúp việc tụm vào một chỗ chỉ chỉ chỏ chỏ cô, câu nào cũng là "con gái

riêng", vừa xem thường, vừa ghen ghét cô.

Khi đó, mặc dù cô ta không tham gia vào, nhưng cũng đứng bên cạnh nghe

ngon lành, say sưa.

Chuyện bà tám, ai mà không thích xem chứ?

Ngay lúc đấy, có một người giúp việc lớn tuổi đứng ra, như than thở một câu—

"Đợi mà xem, dáng điệu yếu đuối này thể nào cũng bị người khác bắt nạt!"

Lời này là thật, cũng thành sự thật rồi.

Cuộc sống của cô ba này cũng không dễ dàng gì.

Bà chủ gần như coi cô ấy như không khí, ông cụ vẫn luôn uy nghiêm, từ trước

đến nay không hề nhúng tay vào việc nhà nhỏ nhặt không đáng kể này, cô hai

thì lại càng năm lần bảy lượt khiêu khích, còn cả ra tay rất mạnh mẽ.

Ngược lại ông chủ lại có rất quan tâm cô con gái này, có lẽ là thương hại nhiều

hơn, dù sao cũng là ruột thịt lại bị lưu lạc bên ngoài, không trải qua được mấy

ngày tốt đẹp, là một người ba sao lại có thể không đau lòng?

Nhưng là một người đứng đầu của một công ty niêm yết, Thẩm Xuân Giang bận

rộn với công việc, không thể lúc nào cũng chú ý đến cô ấy được, mà như vậy thì

tình thương này này ngược lại lại biến thành một tấm bùa đòi mạng cô ấy.

Cô ta không chỉ nhìn thấy cô hai vênh mặt hất hàm sai khiến cô ba một hai lần,

thậm chí còn ra tay với cô ấy.

Người giúp việc sợ hãi, kiêng dè tính khí vui giận bất thường của cô hai, nửa

bước cũng không dám tiến lên, chỉ có thể cúi thấp đầu tránh xa.

Vốn tưởng rằng nếu cô ba cứ tiếp tục chịu sự lạnh nhạt và sự tra tấn này sẽ

không chịu được bao lâu, nhưng ngày qua ngày, Thẩm Loan không những

không ngã xuống mà còn ngày càng sống một các ngoan cường.

Ngày trước xanh xao vàng vọt, gần như thổi có thể bay, bây giờ lại trắng trẻo

hồng hào, duyên dáng yêu kiều.

Khí chất trên người cũng thay đổi theo từng ngày, càng ngày càng tao nhã, càng

ngày càng cao quý, bây giờ xem ra cũng không kém cô cả là bao!

Đặc biệt là ánh mắt lạnh nhạt lỡ đãng lướt qua, giống như tuyết trắng trên ngọn

núi cao, lại như gió mát trong đầm lạnh, khiến người khác không hiểu tại sao lại

cảm thấy hơi sợ, nhưng lại không thể không thừa nhận đôi mắt đó rất đẹp.

Trong veo, thấu hiểu, sáng ngời làm người khác sợ hãi.

Người giúp việc vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, một người thật sự có thể xảy ra

sự thay đổi lớn như vậy sao?

Cô ta không tìm thấy đáp án, chỉ có thể quy cho—

Dù sao cũng là con nhà giàu thì trong máu sẽ chảy dòng máu của sự cao quý,

cho dù phiêu dạt nhiều nơi, viên ngọc quý bị bụi bặm bao phủ, đợi loan phượng

về tổ, tất nhiên sẽ tỏa sáng.

"Giá đỗ có hơi mặn."

Mạch suy nghĩ của người giúp việc đột nhiên bị câu nói này kia kéo trở lại, cô

ta bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn vào đĩa giá đỗ sào bị Thẩm Loan chỉ ở trên bàn ăn.

"...Vâng, vậy sau này tôi sẽ bỏ ít muối hơn."

"Ừm."

"Cô ba cô còn muốn ăn thêm cơm không?" Người giúp việc thấy bát của cô đã

trông không, cố ý hỏi câu này.

Thẩm Loan gật đầu: "Nửa bát nữa là được."

Người giúp việc: "....Vâng" Không có gì ngạc nhiên khi cô ta hơi ngừng lại một

lát như thế, trước đó đã lấy thêm một lần, trong lòng nghĩ thế nào cũng không

có lần thứ hai, không ngờ lại thật sự có, cô ta hơi khựng lại một lát không kịp

phản ứng.

Cô cả và cô hai đều rất chú ý đến thân hình của mình, vì thế lượng thức ăn được

khống chế rất chặt, nhưng cô ba này sao lại...

Ăn xong nửa bát cơm, Thẩm Loan không lấy thêm nữa, từ từ đặt đôi đũa xuống:

"Tôi ăn xong rồi."

Đứng dậy rời đi.

Người giúp việc chỉ cảm thấy một hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng quanh

mũi, không giống như hương nước hoa, nhưng lại rất dễ ngửi.

Lại ngước mắt lên, chỉ có thể bắt được một bóng lưng đang rời đi, thẳng tắp,

mảnh khảnh.

Thẩm Loan đi vòng quanh vườn hoa hai mươi phút để tiêu cơm, sau đó đi lên

tầng ngủ trưa.

...

Sau đó bị tiếng ồn làm hoảng sợ đánh thức.

Trong lúc mơ màng, Thẩm Loan còn tưởng mình trở về kiếp trước, lúc làm việc

ở đêm Paris, tiếng ồn chậm rãi vang lên.

Phòng khách dưới tầng một.

"Tiểu Yên, hóa ra nhà của cậu to như vậy!"

"Không chỉ to, mà còn rất đẹp nữa!" Một người con gái cười hihi nói bổ sung,

trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ và nịnh bợ Thẩm Yên.

"Tiểu Yên, cậu đang dùng chiếc đàn Steinway kia sao?"

Thẩm Yên gật đầu.

Bạn học nữ "Woa" một tiếng: "Thì ra cậu còn biết đánh piano cơ đấy,... không

chỉ xinh đẹp, trong nhà có điều kiện, lại còn đa tài đa nghệ, những người như

chúng tôi biết sống thế nào đây?"

Thẩm Yên bị giọng điệu pha trò của cô ta khen ngợi, lại có chút khiêm tốn nói:

"Đâu có đâu? Đừng nói như thế, mọi người đều rất ưu tú mà!"

"Vừa nãy lại lộ ra một điểm, tính cách cũng rất tốt, làm bây giờ tôi muốn hôn

cậu một cái, làm thế nào đây?"

"Không được hôn! Không được hôn! Tiểu Yên người ta là của cậu chủ Kỳ, sao

có thể để cậu hôn chứ?"

Ngay lập tức một tràngcười ồ lên, hai má Thẩm Yên đỏ lên, một đôi mắt xinh

đẹp ngại ngùng luống cuống nhìn đi một phương hướng khác...

"Êy, Tử Thần, cậu nói xem có phải tiểu công chúa đang nhìn tôi không?" Nam

sinh chỉnh sửa lại cổ áo, bày ra tư thế đứng đắn, còn làm bộ làm tịch ho nhẹ hai

tiếng.

Thiếu niên có anh mắt luôn dừng trên sách không còn gì để nói, vô ý ngẩng đầu,

nhìn một cái về phía mấy bạn nữ đang tụ tập ở xa xa kia, nhưng không thể phân

biệt được rốt cuộc ai mới là "Thẩm Yên".

"Không rõ."

"Êy ya, cậu không rõ thì nhìn một chút đi, nhìn xong sẽ rõ...kìa! Xin lỗi, tôi

quên là cậu mất là cậu bị mù mặt."

Không phải nói đùa, Kỳ Tử Thần thật sự là bị mù mặt, hơn nữa, chỉ có như vậy

với con gái.

Chàng trai trẻ lắc đầu, gương mặt trắng trẻo trên mặt hiện ra một nụ cười ôn

hòa, tỏ vẻ không hề để ý.

"Không sao."

"Nói đi Tử Thần, rốt cuộc là cậu bị mù mặt đến mức độ nào, đến cả Thẩm Yên

cũng không nhận ra? Chính là cái người xinh đẹp nhất, đôi mắt to nhất kia kìa!

Các cậu không phải thanh mai, lớn lên cùng nhau sao?"

"Mặt mù đến..." Chàng trai trẻ dừng lại trong nháy mắt "Tây Thi và Đông Thi

trong mắt tôi đều giống nhau. Còn nữa, đính chính lại một chút, hai nhà chúng

tôi là có giao tình, tôi và cậu ấy cũng quen biết nhau từ nhỏ, nhưng gặp mặt

riêng rất ít, chẳng qua chỉ là đi cùng trong mấy bữa tiệc."

"Mẹ kiếp—" Người bạn tốt đảo đảo lòng trắng mắt "Tây Thi và Đông Thi là hai

khái niệm được không? Tên tiểu tử cậu chắc là đạo tặc hái hoa chuyển thế, kiếp

trước chắc là tạo nghiệp nhiều quá, kiếp này mới bị báo ứng, dứt khoát để cậu

không nhận ra mặt con gái, làm một tên tiểu hòa thượng thanh tâm ít ham

muốn!" Vừa nói vừa cười lớn.

Kỳ Tử Thần dơ tay ta: "Ai thanh tâm ít ham muốn? Ai là tiểu hòa thượng?

Miệng chó không thể nhổ ra ngà voi."

"Yo, còn biết phản kích lại, chứng tỏ vẫn còn có lòng tự tôn của đàn ông

Kỳ Tử Thần không thèm để ý đến anh ta, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Phòng khách ầm ĩ, âm nhạc kích thích màng nhĩ, xen lẫn những tiếng vui cười,

đùa giỡn giữa các cô gái, thật sự là không được coi là dễ nghe.

Nhưng biểu cảm của Kỳ Tử Thần không hề thay đổi, cứ như là có khả năng

ngăn cách với bên ngoài, động tác lật sách chậm rãi mang theo một phong thái

cao quý, tự phụ, làm cho anh ta và hoàn cảnh xung quanh chia thành hai không

gian.

Một bên tĩnh một bên động.

Một bên yên lặng một bên ồn ào.

Xa xăm mà bình tĩnh, lãnh đạm mà ung dung.

Bạn thân đùa mấy điều không thú vị, lúng túng sờ sờ mũi, không nói mấy câu

ngu ngốc nữa.

Bỗng dưng nổi lên sự tò mò: "Cậu nói xem cậu không nhớ mặt của Thẩm Yên,

vậy bình thường cậu làm thế nào để nhận ra cô ấy?"

Kỳ Tử Thần: "Giọng nói."

"Hóa ra là như vậy. Ôi chao—" Bạn thân bỗng nhiên khuých tay vào anh ta một

cái.

Kỳ Tử Thần chau mày: "Trịnh Điếu, cậu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play