"...Hôm nay tôi không đến công ty, có hợp đồng cần ký tên cô để người đưa đến
nhà họ Thẩm, biết địa chỉ không?"
Miêu Miêu: "Biết."
"Vậy cứ như vậy, có việc thì gọi."
"Được."
Tắt máy, đúng lúc một chiếc xe taxi dừng trước mặt, Thẩm Loan ngồi vào, báo
địa chỉ nhà cũ.
40 phút sau, xe taxi dừng trước cửa sắt cao lớn, quản gia Chu thấy thế, bước lên
nhìn, thấy Thẩm Loan từ trên bước xuống, vị trí khuỷu tay tay phải quấn một
vòng băng gạc trắng, rất dễ thấy.
"Cô ba." Chu Khánh Phúc duỗi tay nhận túi mua hàng của cô.
Thẩm Loan lẳng lặng tránh đi, đối phương cũng tinh mắt, không thể hiện sự bất
mãn, chỉ bình tĩnh rụt tay về, thần thái hay động tác đều khá tự nhiên.
"Cô ba bị thương?" Chu Khánh Phúc dường như không chú ý bản thân đã chịu
lạnh nhạt, quan tâm dò hỏi tình hình của Thẩm Loan.
"Vết thương nhỏ, đã xử lý qua, không có vấn đề gì lớn. Cảm ơn đã quan tâm."
Nói xong, lướt qua ông ta, lập tức đi vào.
Chu Khánh Phúc nhìn bóng dáng yểu điệu của cô gái càng đi càng xa, ánh mắt
bỗng chốc tối sầm lại, cảm xúc phức tạp đan xen trong đó, giống như sợi dây bị
buộc chặt, cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
"Quản gia Chu, đưa đến phòng cậu chủ, hay là chờ cậu chủ trở về rồi đưa?" Bác
Đinh ôm một cái chậu hoa nhỏ, bên trong là một xương rồng cây xanh mượt,
màu mỡ rắn chắc, tươi mới nhiều nước, ông ta thuận tay để thấp chậu hoa, Chu
Khánh Phúc nhìn rõ hơn.
Buổi sáng hôm nay, cậu cả đến công ty, đi ngang qua vườn hoa đột nhiên dừng
lại ——
"Còn xương rồng không?"
Bác Đinh không nghĩ nhiều, tất nhiên cũng xem nhẹ chữ "Còn", Chu Khánh
Phúc cách đó không xa nhìn thấy.
"Có có, hơn mười chậu!"
"Đưa một chậu đến phòng tôi."
Cậu chủ phân phó, bác Đinh không dám có lệ, vội vàng gật đầu, chọn một chậu
tốt nhất, tìm quản gia Chu hỏi xem khi nào đưa tới nên mới có cảnh này.
Chu Khánh Phúc trầm ngâm một lát: "Bây giờ đưa luôn."
Bác Đinh gật gật đầu, ôm xương rồng xoay người rời đi, trong lòng buồn bực:
ngày thường cậu cả luôn thích trồng vài loại hoa cỏ tinh tế, ví dụ như hoa lan,
khảo nghiệm sự kiên nhẫn, cần phải có kỹ xảo chăm sóc hoa chuyên nghiệp,
yêu cầu rất cao, khinh thường mấy loại cây hoang dại lớn lên, đặc biệt là xương
rồng, loại dễ chăm mà khó chết... Sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính?
Thật đúng là kỳ quái!
Buổi sáng hôm đó, bác Đinh đã chọn lựa kĩ càng từ hàng vạn chậu để đưa đến
phòng anh ta.
Mà lúc này, Thẩm Loan đang nằm ở trên giường ngủ, lại không biết mưa rền
gió dữ đang ở ấp ủ, nhanh chóng ngủ say,
Lại mở mắt, cô bị tỉnh vì đói.
Nhìn chiều hoàng hôm buông xuống ngoài cửa sổ, Thẩm Loan mới kinh ngạc
nhận ra thế mà mình ngủ từ buổi sáng tới lúc hoàng hôn.
Nhưng, ngủ được cũng tốt, bây giờ cô cảm thấy tràn đầy sức sống, cả người
thoải mái.
Lấy di động, có hai tin nhắn chưa đọc của Miêu Miêu gửi.
Thẩm Loan đầu ngón tay khẽ chạm, click mở.
Tin thứ nhất là cô ấy cử người đưa giấy tờ đến.
Tin thứ hai là người đó đã đưa giấy tờ cho một người là quản gia Chu, dặn
Thẩm Loan sau khi nhìn thấy tin nhắn thì đến chỗ người đó lấy.
"Được." Cô nhắn lại một chữ.
Đúng lúc bụng cũng đói bụng, Thẩm Loan khoác một chiếc áo dài lên, xuống
lầu kiếm đồ ăn, tiện tay lấy giấy tờ.
Từ cầu thang xoắn ốc xuống dưới, phòng khách không bật đèn, rèm cửa kéo
kín, bóng tối bao trùm, giống như không có người ở.
Thẩm Loan thay đổi phương hướng, trực tiếp đi đến nhà ăn.
Phòng bếp có mùi thơm truyền ra, nhưng trên bàn cơm lại trống không, không
có thức ăn, cũng không bày chén đũa, phải biết rằng, bình thường bây giờ là giờ
cơm, nhưng lại không có một bóng người.
Sao lại thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT