Đáng tiếc, người phụ nữ kia vẫn vẻ mặt lạnh nhạt đó, ánh mắt gợn sóng không

sợ hãi, giống như cái gì cũng hiểu, nhưng lại giống như không hiểu chuyện gì.

Không truy hỏi tới cùng, không tỏ thái độ, cũng không quan tâm.

"Tôi rất cảm ơn chú Lục ra tay cứu giúp, người ta thường nói, tích thủy chi ân,

dũng tuyền tương báo ( ngay cả một ân huệ nhỏ cũng phải trả lại), cho nên, chỉ

cần là thứ tôi có thể làm thì nhất định sẽ dâng hai tay lên, nhưng có những thứ,

tôi không thể cho, cũng không cho nổi."

Không trốn tránh, cũng không nói gần nói xa, đây là lần đầu tiên Thẩm Loan

trực tiếp tỏ vẻ từ chối.

Đều là người thông minh, cô tin Quyền Hãn Đình nhất định có thể hiểu.

Quả nhiên —

Tia sáng trong mắt người đàn ông dần dần ảm đạm xuống, như bức tranh bị phai

màu, chiếc lá khô héo, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, thâm thúy

xen lẫn một tia cười khổ: "Em nhất định phải dứt khoát thế sao?"

Thẩm Loan im lặng một giây: "Tôi cho rằng chú Lục thích người quyết đoán

như vậy."

Quyền Hãn Đình thay cô lau giọt nước cuối cùng trên mặt, rồi thu tay lại, nhân

tiện treo khăn lông lên trên giá: "Được, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho em, tôi không

thích."

Rất không thích!

Thẩm Loan rũ mắt, lông mi hơi run rẩy.

Quyền Hãn Đình như vậy đúng là làm cô đau đầu.

"Cho nên câu nói kia, tôi coi như chưa từng nghe thấy." Người đàn ông nói

xong, giả bộ tùy ý dời tầm mắt, nhưng thật ra là không dám nhìn sắc mặt của cô

lần nữa, sợ sẽ nhận được đáp án mình không muốn.

Thẩm Loan há hốc mồm, còn có thể chơi như vậy sao?

Người đàn ông nhướng mày, một khuôn mặt tinh xảo dưới ánh đèn màu ấm áp

có sức quyến rũ lạ thường, bỗng nở một nụ cười: "Không nói gì nghĩa là đồng

ý."

"Tôi không..."

"Xuỵt! Nghe tôi, OK?"

"..." Thẩm Loan cảm thấy không OK chút nào.

Không tiếp tục cho cô cơ hội phản đối, Quyền Hãn Đình không biết từ chỗ nào

đã lấy ra một cái chậu, đưa đến bên chân Thẩm Loan, đổ đầy nước, ra hiệu cho

cô ngồi trên nắp bồn cầu.

"Làm, cái gì?"

"Rửa chân."

Người đàn ông giả vờ ngồi xổm xuống, Thẩm Loan co chân lại: "Khoan đã!"

Quyền Hãn Đình ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt lộ ra dò hỏi.

"Ừm... Chuyện này tôi có thể tự mình làm."

Lão đại giúp cô rửa chân? Trò đùa quốc tế gì thế?

Thẩm Loan nghĩ đã nổi da gà, cũng may, Quyền Hãn Đình cũng không ép cô,

lấy một cái khăn lông màu xám đưa cho cô: "Dùng lau chân đi, chưa từng dùng

qua, rất sạch sẽ."

"... Cảm ơn."

Rửa mặt xong, cô ra khỏi phòng tắm, người đàn ông ngồi trên sô pha cạnh cửa

sổ, vẫy tay với Thẩm Loan: "Lại đây."

Đến gần mới phát hiện trên bàn trà có một chén thuốc Bắc đen sì, vị đắng tỏa

khắp trong không khí, chỉ cần ngửi đã biết không dễ uống.

"Sợ đắng sao?" Anh hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu.

Quyền Hãn Đình đưa thuốc cho cô: "Nhiệt độ vừa phải, uống khi còn nóng."

Thẩm Loan nhận lấy, há miệng, khó chịu uống một hơi.

Ánh mắt của người đàn ông nhìn cô với cảm xúc vô tận, cuối cùng than khẽ:

"Phụ nữ có thể không cần phải quá mạnh mẽ như thế."

"Sao thế, chú Lục khinh thường phụ nữ?"

Anh kéo cô đến bên người ngồi xuống, Thẩm Loan nghĩ nghĩ, không phản

kháng.

Quyền Hãn Đình: "Không phải khinh thường, là cảm thấy nếu có thể đi con

đường dễ dàng hơn, thì vì sao phải chọn cái khó kia."

"Bởi vì phụ nữ cũng muốn có được địa vị như đàn ông, cũng hy vọng hưởng thụ

sự chú ý của đàn ông trên thế giới này, cho nên, cô ta cần phải sống như một

người đàn ông."

"Nhưng dù sao cũng không phải đàn ông, có một số mặt cũng sẽ bị hạn chế."

Thẩm Loan phải thừa nhận đây là sự thật.

Nhưng, như vậy thì sao?

"Đàn ông có sở trường của đàn ông, phụ nữ cũng có ưu thế của mình, thiếu mặt

này, thì có thể dùng mặt khác bù đắp."

Quyền Hãn Đình: "Nhanh mồm nhanh miệng!"

Thẩm Loan hừ cười, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là chú nói nên tôi mới trả lời lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play