Lục Thâm ngồi thật lâu trên sô pha, lâu đến mức uống hết một bình nước vào

bụng, rồi hai bình, bình thứ ba đã uống hết được một nửa.

Đột nhiên, trước mắt sáng ngời!

Không cho tìm Thẩm Loan đòi lắc tay?

Được thôi, vậy anh ta không đòi lắc tay, muốn chỉnh cô ta cũng được chứ?

Lục Thâm cảm thấy, mình thật quá là thông minh, cần được khen thưởng!

...

Minh Á, văn phòng tổng giám đốc.

Thẩm Loan ngồi trên ghế, quay mặt về phía cửa sổ sát đất, ánh sáng sáng ngời

kích thích tròng mắt cô, đồng thời cũng chiếu vào trên chiếc lắc tay màu bạch

kim được khảm kim cương màu trắng đến rực rỡ lấp lánh.

Mặt cắt kim cương hoàn mỹ, thân vòng được làm thủ công một cách tinh xảo.

Nhưng hôm nay, thứ mang giá trị xa xỉ như nó lại bị một bàn tay trắng nhỏ dài

tùy ý xách lên, chỉ cần nhẹ nhàng buông ra, sẽ phải tiếp xúc ngay cùng tro bụi

trên mặt đất.

Thẩm Loan nhìn lắc tay này, trong mắt đã không còn vẻ ngạc nhiên trước vẻ

đẹp của nó khi mới gặp nữa, chỉ còn sự trầm tư.

Vì sao Thẩm Khiêm tặng cho cô?

Chỉ là một món quà tùy tay mang về sau khi đi công tác, hay là có ý nghĩa được

ám chỉ qua cái tên, hay còn có ẩn ý càng sâu hơn nữa?

Mà Lục Thâm, một người là con cháu nhà giàu, gia đình danh giá chân chính,

từng gặp nhiều thứ tốt đến đếm không xuể, vì sao cứ chấp nhất với một cái lắc

tay như vậy? Thậm chí không tiếc phải lì lợm la liếm, vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Mà hôm nay cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Quyền Hãn Đình, khi

nghe đến việc Lục Thâm vì một cái lắc tay mà gây chuyện cũng không quá

ngoài ý muốn, cũng không ép hỏi chi tiết trong đó, giống như...Anh ta đã sớm

biết đến sự tồn tại của chiếc lắc tay, và gây ra tranh chấp.

Cho nên, Quyền Hãn Đình và chuyện này có quan hệ gì? Có vai trò như thế

nào?

Khách qua đường? Người gây chuyện? Người qua đường Giáp?

Thẩm Loan nắm lắc tay vào trong lòng bàn tay, bỗng dưng cười lên, hoàn toàn

khác so với khi ra vẻ ngoan ngoãn ở nhà họ Thẩm, giỏi về ngụy trang khi ở

công ty, cùng với vẻ gầy yếu mềm dẻo khi đối mặt Thẩm Khiêm.

Nụ cười này bình tĩnh vô cùng, tự tin và chắc chắn. Bộc lộ mũi nhọn!

"Bất kể là người hay quỷ, tôi đều sẽ đi từng bước từng bước bắt lấy toàn bộ các

người!"

...

Lúc Miêu Miêu nhận được thông báo nội bộ đã sắp đến lúc tan tầm, bàn làm

việc của cô ấy hiện giờ là ở ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, hai chiếc bàn

làm việc loại nhỏ ghép vào nhau, tuy rằng không có khí thế như Thẩm Loan,

nhưng kiểu cách lại khác khu của nhân viên bình thường ở gian ngoài.

"Tổng giám đốc Thẩm?"

"Vào đây một chuyến."

"Vâng."

Đặt điện thoại xuống, Miêu Miêu khóa kỹ tài liệu lại, đứng dậy đi về phía văn

phòng.

Cốc cốc.

"Mời vào." Thẩm Loan nâng cằm: "Ngồi."

"Cảm ơn. Ngài tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tra thử hướng đi gần đây của bất động sản Thiên Thủy."

Miêu Miêu trầm ngâm trong một cái chớp mắt: "Ý ngài là phương diện hạng

mục hợp tác? Hay là phương diện quyết sách đầu tư?"

"Toàn bộ."

Miêu Miêu gật đầu: "Khoảng khi nào thì cần?"

"Càng nhanh càng tốt."

...

Sáu giờ, Thẩm Loan rời công ty, không trực tiếp về nhà cũ, mà lái xe chạy về

phía phố Đồng Thau.

7 giờ rưỡi, màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ chiếu trên mặt nước.

Phố hẻm bình thường lúc ban ngày hóa thành một dải màu sặc sỡ mê tình, ở gần

là một quán bia có nướng BBQ, phía xa là quán Paris Night khách đông như

mây, tạp âm truyền ra rất xa...

Maserati màu đỏ phanh gấp một cái, vững vàng dừng lại trong tiếng lốp xe cọ

xát mạnh trên mặt đất. Chàng trai gác bãi đậu xe thấy thế, mắt trong nhất thời

sáng ngời, hai tay cắm túi cười ha hả tiến lên.

Cửa xe mở ra, một chiếc giày cao gót màu đỏ đặt xuống đất, tất chân màu đen

bọc lấy bắp chân gợi cảm khác thường, ngay sau đó người phụ nữ khom người

bước ra, một chiếc giày cao gót màu đỏ khác cũng theo đó mà đặt xuống đất,

vững vàng đứng yên trước cửa vũ trường.

Ánh đèn màu đỏ chiếu lên người cô, khiến cho làn da trở nên càng thêm trắng

trẻo bóng loáng, giống như miếng đậu hũ mới ra nồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play