Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, nghiêng nghiêng chiếu vào trong văn
phòng, gần như bao trùm lên đôi nam nữ đang đứng bên trong, giống như một
bức tranh tĩnh.
Một lúc lâu sau, Quyền Hãn Đình mới nói: "Thằng bảy làm sai, anh thay nó xin
lỗi em." Cúi người xuống, vô cùng chân thành.
Có thể để Lục gia phải bỏ mặt mũi để hạ mình như vậy, làm được như thế, có
thể thấy được trong lòng anh Lục Thâm có một địa vị không hề nhẹ.
Thẩm Loan tránh khỏi động tác này của anh, bình tĩnh và tỉnh táo hỏi: "Chú Lục
có thể cam đoan anh ta chỉ sai một lần này, sau này sẽ không như thế nữa
không?"
"... Không thể."
Thẩm Loan bị câu trả lời rõ ràng trong vô thức này của anh làm cho tức quá hóa
cười: "Nếu như Thất gia tái phạm, còn tôi thì không kịp gọi anh đến, có phải sẽ
phải chịu ngồi yên chờ chết không, để anh ta dùng hành động thực tế nói cho tôi
biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy?"
"Không phải."
Thẩm Loan nhíu mày.
"Em có thể đồng ý với nó, giao vòng tay ra."
"Rất xin lỗi, "Nước mắt Ares" là món quà mà anh trai tôi tặng cho tôi."
"Cho nên?" Đôi mắt sắc bén có vẻ nặng nề, ánh mắt như dao.
Thẩm Loan khẽ cười: "Không tiện nhường lại."
Lời nói này đương nhiên là giả. Chẳng qua, trước khi làm rõ được mục đích thật
sự của Thẩm Khiêm, Thẩm Loan còn chưa thể quyết định được có bỏ chiếc
vòng tay này đi hay không.
Nhưng những lo lắng này không có cách nào để cho người ngoài biết được, còn
Quyền Hãn Đình cứ ép hỏi, rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nói dối không
chớp mắt.
Không biết vì sao, vừa nói xong câu đó, Thẩm Loan cảm thấy rõ ràng nhiệt độ
trong phòng chợt hạ xuống, rất nhanh, hai cánh tay cô nổi đầy da gà.
Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn điều hòa không khí đang bật, lấy điều khiển từ trong
ngăn kéo ra, tăng thêm hai độ.
"Không nỡ à?" Quyền Hãn Đình cười lạnh.
Thẩm Loan nhìn nụ cười ấy của anh, không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, nhưng
cũng không ảnh hưởng đến cô "Ra vẻ hiểu biết", nghe vậy, ánh mắt bình tĩnh,
giọng điệu bình thường: "Vẫn là chú Lục thấu tình đạt lý."
Gián tiếp chấp nhận giả thuyết của Quyền Hãn Đình.
Vốn là một lời khen, vừa cho thấy lập trường, vừa vô tình nịnh nọt, nhưng kết
quả lại không được như ý, bởi vì nụ cười chẳng còn bao nhiêu trên gương mặt
của vị này chỉ vì một câu nói như vậy, lại từ từ biến mất, cuối cùng trở về gương
mặt lạnh như đá, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lạnh run.
Cô... có nói gì sai sao? Thẩm Loan để tay lên ngực tự hỏi.
"Xem ra, Cô ba họ Thẩm đây thật có tay nghề điêu luyện, ngay cả anh trai cùng
cha khác mẹ cũng mua chuộc được, vòng tay giá trị mấy triệu chỉ cần nói tặng
là tặng, đúng là hào phóng quá mức chấp nhận được rồi!"
Thẩm Loan cảm giác trong lời nói của đối phương có ẩn ý gì đó, nhưng điều
này cũng không thể hiện rằng cô sẽ thờ ơ và dễ dàng tha thứ cho những người
không liên quan lại đi hắt nước bẩn lên đầu mình: "Chú Lục vẫn nên quản lý
anh em của mình cho tốt đi, đừng có gây chuyện thị phi nữa, để tránh mèo ngại
chó ghét. Còn chuyện của nhà họ Thẩm, không phiền ngài quan tâm."
Nhiệt độ trong không khí lại hạ xuống hai độ, sự im lặng lan tràn giữa hai
người.
"Tôi hỏi lại lần nữa, vòng tay này em giao ra hay không?" Quyền Hãn Đình
lạnh lùng mở miệng, hơi thở chèn ép quanh người toát ra toàn bộ.
Hiện tại Thẩm Loan rốt cuộc đã hiểu ra, vì sao mọi người luôn luôn bày ra bộ
mặt kính sợ với "Lục gia", luồng hơi thở sát phạt kia đập vào mặt, ngay cả cô là
người đã sống hai đời rồi cũng thấy run sợ, muốn chạy trối chết.
Thẩm Loan ổn định lại tinh thần, tránh khỏi ánh mắt sắc nhọn của người đàn
ông, môi đỏ khẽ mở: "Không – giao!"
"Ha ha... Tốt! Rất tốt!" Quyền Hãn Đình cười lạnh, cất bước tới gần, rút khoảng
cách giữa hai người lại tới mức ngắn nhất, chỉ cần hơi cúi đầu, môi mỏng sẽ
chạm đến cái trán căng bóng của cô gái.
Thẩm Loan không hề lùi bước, vẻ hờ hững trong mắt tựa như nơi nào đó xa
xăm, bình tĩnh và trống trải.
Cô không sợ, không sợ, nguội lạnh đến như vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT