"..." Đều là những món ông ta không thích ăn.
Có vẻ như người phụ nữ này không chỉ xấu tính mà còn rất độc ác.
Ăn sáng xong, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình đến công ty, Nhị tử ở lại dạy dỗ
Tán Tán, còn Tam tử thì ra bến tàu xử lý hai tên thuộc hạ không nghe lời.
Vì vậy, khi Lệ Hiểu Đàm rửa bát xong, dọn dẹp phòng bếp rồi bước ra, căn biệt
thự đã không còn ai cả.
Dường như cô ấy đã quá quen với việc vừa quay người đi thì cả phòng đã trống
không, nhoẻn miệng cười, lập tức bước ra cửa lớn, đi thẳng đến vườn hoa.
Mọi cây cối, hoa cỏ ở đây đều được một tay cô chăm sóc, căng tràn sức sống.
Sau khi cắt tỉa những cành hoa thừa như thường lệ, rồi dùng tay không để nhổ
cỏ dại xung quanh, Lệ Hiểu Đàm mới hoàn thành "khóa học bắt buộc hàng
ngày" này và chuẩn bị trở về phòng để ngủ bù.
Vừa mới xoay người, bước chân cô thoáng sững lại, cô nhìn người đàn ông thân
hình to lớn, cao ngạo trước mặt.
Cũng không biết đã đứng sau lưng cô ấy bao lâu rồi.
"Tâm trạng có vẻ rất tốt nhỉ." Hồ Chí Bắc cười: "Còn rảnh rỗi thoải mái đi tưới
hoa."
"Tam gia có chuyện gì?"
Ôngta bước lại gần, trong mắt hiện lên lửa giận: "Nơi này chỉ có hai chúng ta,
còn muốn giả bộ đến khi nào nữa?"
Nụ cười của Lệ Hiểu Đàm nhạt dần: "Tôi nghĩ giữa chúng ta đã nói chuyện rõ
ràng rồi, không cần dây dưa nữa làm gì. Dù sao thì chúng ta cũng có bạn bè và
người thân, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp nhau. Loại tình huống này bắt buộc chúng
ta phải vạch rõ ranh giới, không phải sao? "
"Vạch rõ ranh giới?"
"Bốn tiếng trước, tôi nói rằng trò chơi kết thúc ở đây, nghĩa là chúng ta nên cắt
đứt, không nên tiếp tục nữa."
Hồ Chí Bắc nhìn cô, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. "Chỉ vì tôi nói em nên đổi
công việc sao?"
Người phụ nữ nhìn anh, ánh mắt trong trẻo, lại cũng lạnh nhạt: "Cũng có thể nói
như vậy."
"Lý do."
"Là do tôi đưa ra, nên anh mới dây dưa như vậy?"
Hồ Chí Bắc nghiến răng, thái độ lảng tránh của người phụ nữ khiến mắt của anh
ta đau đớn, đột nhiên, anh cười khẽ: "Hừ... dây dưa? Cô cũng xứng sao?"
Tia sáng duy nhất trong mắt Lệ Hiểu Đàm biến mất, hoàn toàn trở thành một
màu đen tối.
"Đàn ông trưởng thành, phụ nữ trưởng thành, cô tình tôi nguyện, thật sự cho
rằng gia đối với cô có gì sao? Thật nực cười!" Nói xong, người đàn ông xoay
người rời đi, vẫn là bóng dáng cao lớn, đội trời đạp đất trong ấn tượng của cô
ấy.
Lệ Hiểu Đàm lắc đầu cười nhạo chính mình.
Ông ta là một người đàn ông to lớn, nhưng số phận đã an bài cô ấy không phải
là một người phụ nữ nhỏ bé.
...
Quay trở lại phòng ngủ, đi tắm rửa, kéo rèm cửa lại rồi bắt đầu ngủ bù.
Một lần chợp mắt, nửa ngày cứ trôi qua như vậy.
Lệ Hiểu Đàm mặc bộ đồ ngủ vào, đứng trước cửa sổ nhìn hình ảnh mình phản
chiếu trong kính, bắt đầu nhớ tới đoạn hồi ức với Hồ Chí Bắc.
Sáu tháng trước, ông ta đưa một vài người nước ngoài đi tới Mật Đường để mua
vui, Lệ Hiểu Đàm đang bị một vị khách ra tay sàm sỡ, vì cũng xem như là
người quen, nên ông đã ra tay giúp cô một phen.
Trong khoảnh khắc đó, tầm mắt hai người đã chạm phải nhau.
Ngày hôm sau, Hồ Chí Bắc đến Mật Đường một mình, vào đêm hôm đó bọn họ
đã lên giường với nhau.
Kể từ đó, bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ bạn giường.
Vốn dĩ Lệ Hiểu Đàm không muốn kết thúc sớm như vậy, dù sao Hồ Chí Bắc
cũng có thực lực.
Ít nhất cũng là người có biểu hiện tốt nhất trong số những người bạn giường
trước đây của cô.
Thật đáng tiếc là...
"Chủ nghĩa đàn ông" của anh đã bắt đầu sử dụng lên người cô.
...
Sau khi gặp nhau ở hoa viên, hai người nói chuyện xong thì họ đã cắt đứt hoàn
toàn.
Lệ Hiểu Đàm tiếp tục trấn trụ ở "Mật Đường", làm mẹ của trăm hoa phía dưới.
Về phần Hồ Tam gia, nghe nói anh ta cũng có tình mới.
Khi Lệ Hiểu Đàm biết, trong lòng cũng không hề dao động: "Ồ, có muốn tôi nói
lời chúc mừng không?"
Hồ Chí Bắc tức giận bỏ đi.
"?"
Chẳng bao lâu, Lệ Hiểu Đàm cũng có người theo đuổi mới.
"Lý Phục, sao cậu lại tới đây nữa?" "Chị Đàm" trang điểm hoa lệ, cau mày khi
nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang, đi giày da trước mặt.
Cậu ta say đến nỗi hai má ửng hồng, đôi mắt lờ đờ mông lung, trông cậu ta đặc
biệt...
Ngon miệng.
"Tôi đến đây để chiêu đãi đối tác làm ăn. Cái này gọi là nước phù sa không
chảy ruộng ngoài."
Câu cuối cùng, cậu ta dựa sát vào tai Lệ Hiểu Đàm, nói từng chữ một.
"Em trai, cậu dựa vào quá gần rồi." Lệ Hiểu Đàm duỗi một ngón tay ra chống
lên trước ngực người đàn ông.
Cậu ta đứng thẳng người rồi cười nhẹ: "Tôi cố ý làm vậy."
"Ý cậu là gì?"
"Chị, chị cảm thấy thế nào?"
Lệ Hiểu Đàm quay lưng bỏ đi, cô không có hứng thú với kiểu nói chuyện như
đánh Thái Cực này.
Ánh mắt Lý Phục lộ ra vẻ ảo não, trong giây tiếp theo, cậu ta nắm lấy cổ tay cô
và kéo người lại, ôm một cái, nhuyễn ngọc ôn hương đã nằm trong lòng cậu ta.
Cậu ta thở dài: "Lệ Hiểu Đàm, tôi muốn theo đuổi chị."
"Đổi từ khác đi."
"?"
Người phụ nữ trong ngực cậu cười đến quyến rũ: "Theo đuổi thì phiền phức
quá, tôi thích trực tiếp hơn."
Lý Phục: "?"
"Không hiểu thì thôi vậy." Đẩy cậu ta ra, có chút mất hứng.
"Tôi muốn ngủ với chị. Hài lòng chưa?"
"Theo đuổi" được thay thế bằng "ngủ".
Lệ Hiểu Đàm mỉm cười: "Chờ tôi tan việc."
Trái tim Lý Phục đập như sấm.
...
Rạng sáng ba giờ.
"Chị Đàm, chị đi rồi à?"
"Nhìn chỗ này đi, đừng có nhầm lẫn."
"Em biết rồi."
Lúc Lệ Hiểu Đàm bước ra khỏi ngõ, bước chân thoáng dừng, Lý Phục dựa vào
xe hút thuốc, trên đầu ngón tay có đốm sáng đỏ hồng, lúc sáng lúc tối.
Thân hình người đàn ông thon dài, do hành động dựa nửa người, có một cảm
giác suy sút, kèm theo thái độ khinh miệt khó giải thích.
Nghe thấy tiếng giày cao gót, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mình muốn gặp,
lập tức đứng thẳng người, ném tàn thuốc đi rồi dùng chân nghiền nát, sau đó đi
tới.
Lệ Hiểu Đàm cong môi: "Em trai, cậu thật sự đợi tôi?"
"Giáo viên đã dạy chúng ta khi còn nhỏ là nói chuyện phải giữ lời, chị nghĩ thế
nào?"
"Đi thôi."
Lý Phục mở cửa ghế sau, sau khi Lệ Hiểu Đàm ngồi lên, anh ta cũng ngồi vào.
"?"
"Uống rượu rồi thì không lái xe. Mười phút nữa tài xế sẽ đến."
"Ừ."
"Chúng ta... đi đâu vậy?"
Lệ Hiểu Đàm nhướng mày, nhìn ánh mắt cậu ta có chút kinh ngạc, hơi nghi
hoặc: "Qua đêm cùng một người phụ nữ ở đâu, cậu nói xem?"
Hai má Lý Phục nóng lên, cũng may trong xe không bật đèn, ngoại trừ chính
cậu cũng không ai phát hiện.
"À... vậy về nhà tôi?"
Lệ Hiểu Đàm gật đầu.
Lý Phục sở hữu một căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố, khi thị trường mở
cửa, cậu phải nhờ người quen mới mua được một căn hộ ở tầng cao nhất.
Lầu trên lầu dưới, trang trí đơn giản, giống như những người khác, quạnh quẽ.
Lúc Lý Phục đi tắm, Lệ Hiểu Đàm cũng không nhàn rỗi, tham quan từ trong ra
ngoài.
"Tôi... xong rồi." Người đàn ông đứng trước cửa phòng tắm, mái tóc ướt rũ
xuống còn đang nhỏ nước.
"Có áo sơ mi không?" Cô hỏi.
"Có."
"Cho tôi một cái, cám ơn."
"Làm gì?"
Lệ Hiểu Đàm nghe xong liền bật cười, vén mái tóc dài, bước vào phòng tắm.
Lúc đi qua cậu ta nhẹ giọng nói: "Quần áo ngoài việc để mặc ra còn có thể làm
cái gì?"
Hai tai Lý Phục nóng ran, hầu kết lên xuống: "... được rồi."
Thật ra cậu ta muốn nói là, còn có thể xé rách.
Ngoài việc mặc, còn có thể xé!
Thời điểm đèn tắt, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng hiểu rõ nhưng không
nói ra.
Lý Phục sẽ không bao giờ biết rằng khi Lệ Hiểu Đàm đối mặt với người đàn
ông trẻ tuổi như cậu ta, trong lòng lại sinh ra một sự căng thẳng từ lâu đã không
còn ở tuổi này, cũng như Lệ Hiểu Đàm không bao giờ biết rằng trái tim của Lý
Phục đang đập điên cuồng, đôi tay đang run.
Đêm nay, có người vui vẻ, có người điên cuồng.
Ngày hôm sau, Lý Phục tỉnh lại, đưa tay sờ sờ, bên cạnh trống rỗng.
Không có nhiệt độ ấm áp.
Cậu bàng hoàng ngồi bật dậy, không còn buồn ngủ, lục tung mọi ngóc ngách
trong nhà, thậm chí sân thượng cũng không bỏ sót, nhưng tiếc là không có gì.
Lệ Hiểu Đàm giống như một cơn gió, vội vàng thổi qua rồi vội vàng biến mất.
Nếu không phải ký ức vẫn còn, dư vị cảm giác kia vẫn còn, suýt chút nữa cậu ta
tưởng là mơ.
Cậu muốn gọi và hỏi cô ấy đang ở đâu.
Khi cầm lấy điện thoại, cậu mới nhận ra rằng cậu không có số của cô ấy.
Lý Phục nhướng mày rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Tối đó, cậu lại đến Mật Đường.
Lệ Hiểu Đàm rất bận, không có thời gian để tiếp đón cậu ta: "Có chuyện gì
vậy?"
"Ừ."
"Chờ."
Chờ một cái chờ hẳn năm tiếng đồng hồ, đại sảnh lúc hai giờ sáng vẫn ồn ào.
Lệ Hiểu Đàm đi vòng quanh từng phòng một, kính rượu ở đại sảnh xong, cuối
cùng đứng trước mặt cậu.
"Cậu muốn nói gì? Cậu chỉ có..." Cô ấy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ "Hai phút."
"Không phải đã đến giờ tan làm sao?"
"Công việc này chúng tôi không có thời gian đi làm cố định."
"Vậy thì ngày hôm qua..."
"Tôi muốn đi, nên tôi rời đi."
Lý Phục nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: "Cho nên, hôm nay là bởi vì không muốn
đi?"
Lệ Hiểu Đàm lắc đầu: "Hôm nay không rảnh. Còn 30 giây."
"Tại sao hôm qua chị lại đi?"
"Có chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
"Làm bữa sáng."
Lý Phục: "..."
"Hết giờ rồi."
"Chờ đã—"
"?"
"Chúng ta bây giờ... có tính là bạn trai bạn gái không? "
"Em trai à, có lẽ em... đã nghĩ sai gì đó. Đối với một người phụ nữ ở tuổi chị,
yêu đương là trói buộc, quá nhiều thứ phải bận tâm. Ranh giới quá rõ ràng, làm
người sẽ mệt mỏi. Chị đây còn muốn trẻ hơn mười tuổi."
Nói xong, dẫm lên giày cao gót, đi lên lầu một cách quyến rũ.
Lý Phục đứng tại chỗ, vẻ mặt vô cùng khó coi, ánh đèn nê ông nhảy loạn xạ
cũng không thể xua tan được mây mù ẩn hiện trong mắt.
"Tới rồi?" Đột nhiên, một bao thuốc được đưa cho cậu.
Lý Phục từ từ ngước mắt, là người quen.
"Tam gia." Cậu nhẹ giọng nói, cầm lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu rồi châm
lửa.
"Ngủ với cô ấy rồi?" Hồ Chí Bắc nhìn về hướng người phụ nữ rời đi, hừ cười ra
tiếng.
Lý Phục dừng lại, đồng tử nhíu chặt.
"Sao nào, không phải tối hôm qua cậu rời đi với cô ấy sao?"
"Ý anh là gì?"
Hồ Chí Bắc phớt lờ, phun ra một vòng khói, tự mình nói: "Cảm giác không tồi
nhỉ? Bởi vì—"
Anh quay đầu lại, nở một nụ cười khó giải thích: "Tôi cũng đã nếm thử."
Lý Phục giơ tay đấm một cái.
Hồ Chí Bắc sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lập tức đấm lại.
Âm nhạc chói tai đã che giấu hoàn toàn mọi thứ xảy ra trong góc.
Lệ Hiểu Đàm đứng trên lầu hai nhìn rõ hết thảy.
"Chị Đàm, chị không ra mặt sao?" Phó quản đốc thì thào.
"Tại sao phải ra mặt?"
Bọn họ muốn đánh nhau thì đánh đi, cô độc thân xinh đẹp không tốt sao?
Sau khi hút một hơi cuối cùng, cô ném tàn thuốc rồi quay lưng bỏ đi.
Bóng dáng vẫn phong tình như cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT