Thẩm Loan: "Anh muốn giam lỏng tôi sao?"
"Không phải." Người đàn ông lắc đầu: "Là mời em tới làm khách."
"Khách phải bị nhốt ở trong phòng à?"
"Em cũng có thể đi ra ngoài đi một chút mà."
Thẩm Loan lập tức nâng bước.
"Khoan đã..."
Cô quay đầu lại.
Khóe miệng người đàn ông mỉm cười: "Ăn cơm trước."
Nói xong thuận tiện kéo ghế dọn giúp cô, dọn xong chén đũa, cuối cùng giống
như một quản gia quý tộc chu đáo, nhẹ nhàng nâng tay: "Mời—"
Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt.
"À, suýt chút nữa quên mất em không có sức, không cầm được đũa." Anh ta bất
giác nhớ lại.
Sau đó ôm ngang cô đặt trên ghế, cầm lấy muỗng dưới ánh mắt lạnh như băng
của Thẩm Loan.
"Không quan trọng, tôi đút cho em ăn."
Ánh mắt người phụ nữ lạnh hơn, tựa như muốn kết băng.
Anh ta lại làm như không thấy, chỉ vào đồ ăn hỏi Thẩm Loan: "Thịt kho tàu hay
gà Cung Bảo?"
Không ngoài dự đoán, thật sự không hề có câu đáp lại.
Người đàn ông cũng không giận, nhẫn nại mười phần: "Nếu không thích món
mặn, vậy nếm thử thức ăn chay đi. Đậu phụ nhồi, có thích không?"
Vẫn không nói.
Anh ta dứt khoát dùng muỗng xúc đồ ăn và cơm đút đến bên miệng Thẩm Loan.
Cô không nhúc nhích.
"Em vẫn luôn rất thông minh, mà người thông minh thì biết nhất là xem xét thời
thế, tình huống như bây giờ, rốt cuộc phải làm gì để có lợi nhất cho mình."
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe, há miệng ăn đồ ăn anh ta đút.
Người đàn ông lặng lẽ bật cười, lại xúc một muỗng nữa.
Cô ăn hia món chay và một chén cơm trắng, một người đút một người vừa nhai
vừa nuốt, cuối cùng: "Uống chút canh đi, hầm với xương đã hớt dầu rồi."
Thẩm Loan uống một nửa, sau đó lắc đầu.
Anh ta cũng không miễn cưỡng, buông chén và muỗng xuống đẩy mâm sang
bên cạnh, sau đó đưa lưng về phía cạnh bàn, ngả người ra sau.
Từ góc độ này chỉ cần thoáng rũ mắt là có thể thấy cả khuôn mặt của người phụ
nữ, trán no đủ, làn da trắng nõn như ngọc, mũi tinh xảo cùng cánh môi đỏ bừng.
"Nhìn em ăn cơm mà tôi cũng đói bụng."
"..."
"Vì sao lại nghiêm túc như vậy? Có nguyên nhân nào đặc biệt sao?"
"..."
"Là kính trọng với thức ăn, hay tôn trọng đầu bếp thế?"
"..."
Người đàn ông không biết mệt, khuôn mặt người phụ nữ lại không cảm xúc, chỉ
một mình tự nói như thế, không có bất kỳ lời đáp lại hay phụ họa nào.
Từ đầu tới cuối chỉ như lẩm bẩm một mình.
Nhưng vẫn rất thích thú.
"Không phải muốn ra ngoài một chút sao?" Cuối cùng, anh ta nhẹ nhàng hỏi.
Lần này Thẩm Loan không hề thờ ơ nữa: "Được."
Người đàn ông muốn đỡ nhưng bị Thẩm Loan bất động thanh sắc tránh đi.
"Đừng cậy mạnh." Anh ta nói.
Thẩm Loan không phản bác mà tự mình chống bàn đứng lên, dùng hành động
thực tế chứng minh cô không phải đang cậy mạnh.
Mỗi một bước đều cực kỳ ổn định.
Phòng này ở lầu hai, nên cần đi qua một đoạn cầu thang.
Thẩm Loan bắt lấy tay vịn, đi rất chậm nhưng không hề chật vật, ánh mắt nhìn
thẳng phía trước.
Xuống cầu thang là một sảnh lớn, cũng giống như phong cách Baroque trong
phòng ngủ, trên tường được chạm những bức tranh đầy màu sắc, đèn thủy tinh
rực rỡ lấp lánh.
Trên sàn nhà bóng tới mức có thể phản chiếu hình ảnh một trước một sau.
Tráng lệ, sâu sắc, nhiệt tình, giống như thiếu niên đang rơi vào tình yêu, mỗi
một chi tiết đều toát lên vẻ tinh tế.
"Thích không?" Người đàn ông dò hỏi sau lưng cô, mang theo một chút mong
chờ không dễ phát hiện.
Thẩm Loan hờ hững không nói chuyện.
Đi qua sảnh lớn sẽ đi thẳng ra ngoài.
Người đàn ông theo sát sau đó tựa như cái đuôi không thể dứt ra được.
Xuyên qua vườn hoa rồi đẩy hàng rào, đi thêm một quãng ra bên ngoài chính là
bờ cát trắng, nơi xa xa là biển lặng đang vỗ về.
Ánh trăng bao phủ lên tạo nên bức tranh yên tĩnh thanh bình.
Đi một khoảng nữa, sau đó quay đầu nhìn lại, tuy Thẩm Loan đã chuẩn bị từ
trước nhưng cũng không khỏi giật mình..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT