Sau khi nghe xong, ý cười trong mắt Thẩm Loan càng nhiều.

"Vậy, Loan Loan..." Quyền Hãn Đình dè dặt hỏi: "Em có tha thứ cho anh

không?"

"Được rồi." Không có chút xấu hổ nào:"Em tha thứ cho anh." Vào lúc đó,

Quyền Hãn Đình cảm thấy tâm hồn mình như muốn bay ra khỏi cơ thể.

"Nhưng—" Thẩm Loan nói: "Nhớ kỹ lời vừa nói, không có lần sau."

"Loan Loan!" Trong giây tiếp theo, người đàn ông trực tiếp ôm cô vào lòng.

Ngay từ khi gặp mặt, Quyền Hãn Đình đã muốn ôm cô nhưng lại không dám

làm, hiện tại cuối cùng anh cũng đạt được nguyện vọng của mình.

Anh như ôm một bảo bối đã mất vừa tìm lại được.

Chặt như thể cô sẽ biến mất ngay.

"Anh..." Anh thì thầm vào tai người phụ nữ một cách lộn xộn: "Loan Loan...

cảm ơn... cảm ơn em vẫn yêu anh..."

Thẩm Loan hít sâu, không khỏi ho khan hai tiếng: "Anh làm em không thở

được... khụ khụ..."

Sức lực Quyền Hãn Đình lúc này mới giảm đi một nửa, nhưng anh vẫn không

buông tay ra, ít nhất Thẩm Loan không dễ dàng chạy thoát.

"Xin lỗi, anh đã không thể ở bên em suốt những năm qua, không làm tròn trách

nhiệm của người cha... Anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho

mẹ con em và cho em những điều tốt đẹp nhất trên đời..."

Anh nói rất nhiều, không thể chờ đợi được mà nói tất cả những lời yêu thương

và hứa hẹn cho tương lai.

Mà câu trả lời của Thẩm Loan chỉ có một từ -

"Được."

"Loan Loan..."

Bốn mắt chạm nhau, sự mơ hồ từ từ lên men trong sương mù suối nước nóng.

Môi của hai người càng ngày càng gần...

Cho nên, lúc Lục Thâm vừa đi vào, nhìn thấy hai người hôn nhau đến khó có

thể tách ra, anh ta đã ngây ngốc tại chỗ.

Bàn tay buông lỏng, rầm——

Gói thuốc rơi khắp sàn nhà.

Tất nhiên, không có làm kinh động tới hai người đang ở trong bể suối nước

nóng.

Quyền Hãn Đình đột nhiên giương mắt, làm Lục Thâm đang bình tĩnh khí thế

kia hoảng loạn, cực kỳ hung bạo như một giây tiếp theo sẽ bạo phát mà đánh

người.

Tiểu Thất gia rùng mình, thậm chí không thể nói rõ ràng: "Tôi, tôi, tôi... tôi ở

đây để đưa gói thuốc! Tôi, tôi, tôi... không nhìn trộm! Tôi, tôi, tôi... tôi vô tình

nhìn thấy nó... Tôi Tôi... tôi nói dối một chút..."

Thẩm Loan quay lưng ra cửa, nghe tiếng động cũng không hề quay lại nhìn, chỉ

đợi hơi thở và trạng thái của mình trở lại bình thường, sau đó đẩy Quyền Hãn

Đình ra rồi muốn đi lên.

Thật không may, ngực của người đàn ông cứng như một bức tường, đẩy như thế

nào cũng không đẩy ra được.

Thẩm Loan nhướng mắt cảnh cáo: Thành thật một chút, có người ở đây, đừng

đùa giỡn quá trớn!

Mặt Quyền Hãn Đình không cảm xúc, khóe mắt mang theo cự tuyệt: Đừng đi,

anh muốn em ở lại với anh!

Ngay lúc cả hai đang đối diện giằng co, đột nhiên: "Khụ... Lục ca, hai người

đang làm gì vậy?"

Lục Thâm đã kịp phản ứng: "Đang diễn "Trường đình đưa tiễn" sao?"

Nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến như vậy làm gì?

Nhưng điều anh ta quan tâm nhất là-

"Hai người làm hòa rồi sao?"

Quyền Hãn Đình lạnh lùng nói: "Sao cậu vẫn ở đây?"

"Hí hí, emi thay ông Trâu giao thuốc! Đương nhiên là ở đây rồi!" Anh ta bắt đầu

ngồi xổm xuống nhặt từng gói thuốc rơi trên mặt đất.

Trong khi nhặt chúng, anh ta còn nhìn lén "chuyện" ở bể suối nước nóng.

Quyền Hãn Đình: "?" Đây có phải là "đồng đội heo" trong truyền thuyết sao?

Nhưng tình huống hiện tại của anh, thật sự khôngcó cách nào với Lục Thâm!

Chỉ có thể nhìn anh ta đứng ở đây như một bóng đèn lớn.

Nhân lúc Quyền Hãn Đình đang phân tâm, Thẩm Loan được tự do như ý mình,

nhanh chóng bay lên bờ, trong nháy mắt đã kéo khăn tắm quấn mình lại.

Cô liếc nhìn về phía Lục Thâm, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thất gia, có muốn giúp

không?"

Sau đó, cô định bước tới.

"Đừng – tôi sắp nhặt xong rồi!" Anh ta vừa nói vừa tăng tốc.

Quả nhiên trong chốc lát những gói thuốc đó trở lại tay anh ta, ôm vào trong

ngực, sau đó đi tới mép bể suối nước nóng ném tất cả vào.

Thẩm Loan: "Không cần đun sôi rồi mới đổ vào sao?"

Lục Thâm: "Lão Trâu nói, đã qua hai ngày rồi, không thể dùng nước thuốc lại.

Ông ta đã đổi đơn thuốc, những dược liệu này dễ hòa tan trong nước, trực tiếp

bỏ gói thuốc vào là được. Điều đó không sao, nhưng nước trong hồ bơi suối

nước nóng không thể không đổi. Phải được thay kỹ lưỡng ít nhất hai lần một

ngày và phải giữ cho nước chảy thường xuyên."

Thẩm Loan nhớ từng lời một:"... Tôi sẽ thay quần áo trước, anh ở lại xem một

chút giúp tôi. "

"Ông Trâu nói khi Lục ca tỉnh dậy không cần ai canh giữ, tôi sẽ đi ra ngoài cùng

với cô. "

Hai người rời đi.

Chính xác mà nói, Thẩm Loan đang rời đi, trong khi Lục Thâm đơn giản là

đang "chạy trốn."

Ra khỏi bể suối nước nóng, Thẩm Loan nhìn anh ta lúng túng như vậy, không

khỏi thốt lên: "Anh sợ anh ấy như vậy sao?"

"Cô cứ thử hơn nửa đêm bị kéo ra ngoài tập luyện thể lực đi?" Vừa nói vừa liên

tục nhìn về phía sau, như sợ Quyền Hãn Đình đuổi theo.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, làm sao có thể đuổi theo chứ?

Nhưng Lục Thâm đã quen rồi!

Đó là những bài học đầy máu và nước mắt.

Sau khi đi được một quãng đường dài, chắc chắn an toàn, ánh mắt của tiểu Thất

gia rơi vào mặt Thẩm Loan.

"Cô... làm hòa với Lục ca rồi à?"

"Ừ."

"Chẳng trách anh ấy tỉnh lại, chắc là anh ấy rất vui. Này—"

Thẩm Loan nghiêng người nhìn anh ta.

Lục Thâm không có trốn tránh hay giấu diếm: "Lục ca tuy rằng không nói gì,

nói đi là đi bỏ lại cô cùng Tán Tán, nhưng mấy năm nay anh ấy cũng không

chịu nổi, tính mạng gần như không còn, cô cũng đừng trách anh ấy... "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play