Lục gia cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa...

Quyền Hãn Đình than nhẹ một tiếng trong lòng, sau đó chậm rãi mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh như đao, một người nhu tình như nước.

Thẩm Loan dời ngón tay khỏi đôi môi mềm mại của người đàn ông, cũng thu lại

động tác véo cằm anh.

Quyền Hãn Đình cũng không tránh, để cô hành động.

"Loan Loan..."

"Tỉnh lúc nào?"

"Vừa mới đây thôi."

"Vì sao lại giả vờ hôn mê?"

"...Anh sợ em thấy anh tỉnh lại sẽ xoay người đi luôn. Em thấy đấy, bây giờ dù

anh có muốn cũng không thể nào đuổi theo em được."

Anh không thể rời khỏi nước thuốc của suối nước nóng, nếu không sẽ thành

kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Cho nên anh lại tiếp tục gạt tôi sao?" Người phụ nữ cười lạnh: "Chơi vui

không?"

Quyền Hãn Đình nghiêm túc: "Anh chỉ đang tìm một cơ hội thích hợp, một thời

cơ tốt nhất để...em có thể chấp nhận mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra." Trong

mắt anh hiện lên một nụ cười khổ: "Hình như anh lại làm sai rồi."

Khuôn mặt Thẩm Loan không cảm xúc, cũng không hề dao động trước những

lời giải thích này của người đàn ông.

"Tôi đi gọi ngài Trâu." Cô nhàn nhạt mở miệng, đồng thời thu tay lại.

Không ngờ lại bị người đàn ông bắt lấy giữa không trung.

Anh nắm rất chặt, trên tay còn có nước thuốc làm truyền đến cảm xúc ướt át.

Nhưng lại không hề lạnh lẽo, ngược lại, nước nóng thấm vào cộng thêm nhiệt

độ cơ thể vốn đã nóng của người đàn ông tạo nên cảm giác nóng bỏng truyền

vào lòng bàn tay của Thẩm Loan lòng, lỗ chân lông mở ra, cũng truyền sự rung

động vào trong lòng.

"Loan Loan, đừng đi." Anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn bởi vừa tỉnh lại,

dường như còn kèm theo chút cầu xin.

Giờ phút này, dù cho anh cao ngạo thế nào cũng hèn mọn tới cực điểm.

Thẩm Loan cho rằng mình đã khống chế nhịp tim rất tốt, thế mà lại bỗng nhiên

hỗn loạn, cảm giác chua xót lên men ngập tràn trong lồng ngực.

Cô vô lực nhận ra vậy mà mình lại đang... Đau lòng cho anh?

Vớ vẩn!

"Buông tay." Thẩm Loan cố gắng dùng giọng điệu lạnh lùng nhất.

"Không buông." Nhưng có vẻ như vẫn vô dụng.

"Quyền Hãn Đình, bây giờ anh cần bác sĩ."

"Anh rõ cơ thể của mình nhất."

Cô cười lạnh: "Nếu anh rõ thì sẽ không tự mình đuổi theo người nhà họ Bình,

vũ khí trong tay bọn họ vẫn chưa làm anh đủ khổ sao?"

Năm đó, một cái đồng hồ quả quýt lazer đã khiến hai người chia cách ba năm.

Lúc này anh vẫn không sợ sao?

"Nếu..." Quyền Hãn Đình không chỉ không buông tay mà còn cầm chặt hơn,

giống như Thẩm Loan lúc nào cũng sẽ chạy đi nên anh không thể thiếu cảnh

giác được: "Nếu anh chết, vậy em có thể tha thứ cho anh không?"

"Sẽ không." Cô dường như không cần suy nghĩ đã trả lời.

Hiển nhiên, đây không phải là vấn đề làm cô bối rối hay do dự.

Người đàn ông ngẩn ra.

Thẩm Loan chờ mong nhìn ánh mắt thất vọng hoặc ảm đạm của anh, nhưng

cuối cùng trên mặt người đàn ông lại xuất hiện một nụ... Cười?

Nụ cười càng lúc càng đẹp: "Ha hả... Đúng rồi, đây mới là Loan Loan của

anh..."

Anh sống, mới có thể cầu xin được cô tha thứ.

Người chết sám hối cũng không có bất cứ giá trị gì cả.

"Cho nên, anh phải sống," Anh nói, đáy mắt ngập tràn chân thành và nóng bỏng

không thèm che dấu: "Sống để chờ em định tội."

Thẩm Loan không nói, ánh mắt ngầm có chút giãy giụa nhìn anh.

Cô không được mà nghĩ, mình muốn anh sống hay hy vọng anh chết đi?

Câu hỏi này không khó để có câu trả lời.

Bởi vì trong giây phút cô đặt câu hỏi thì trong lòng cũng đã có câu trả lời rồi—

Cô muốn anh sống!

Chết rồi thì cô biết đòi nợ ở đâu? Xả giận với ai đây? Người nào sẽ trả cho cô?

"Anh buông ra đã." Thẩm Loan rũ mắt, lông mi cũng run rẩy.

Lần này Quyền Hãn Đình không miễn cưỡng nữa mà nghe lời buông ra, bởi vì

anh đã thấy sự thả lỏng không hề lạnh nhạt nơi đáy mắt cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play