Buổi tối.
Sau khi Lục Thâm ăn xong cơm tối rồi xuống tầng ngầm, Thẩm Loan vẫn ngồi
ở trong, tư thế đó, góc độ đó giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh ta im lặng trong chớp mắt, càng cảm thấy người phụ nữ này không phải
người.
Nhưng cuối cùng vẫn đi lên gõ gõ cửa kính, cốc cốc cốc —
Nghe thấy có tiếng động, Thẩm Loan quay đầu lại.
Cách tấm cửa kính chỉ thấy Lục Thâm không ngừng há mồm nói, nhưng không
biết anh ta đang nói cái gì.
Lục Thâm nói xong mới ý thức được vấn đề này, sau một lúc ảo não bắt đầu giơ
tay múa chân.
Ánh mắt Thẩm Loan nhìn anh ta không khác gì đang nhìn đứa tâm thần, điểm
này, anh ta không thể nhịn được.
Cuối cùng dứt khoát làm động tác "cô ra đây", ngón trỏ ngoắc ngoắc, thật đúng
là rất lả lơi...
Nhưng bản thân anh ta lại không cảm nhận được.
Thẩm Loan đi ra ngoài, đứng trước mặt anh ta.
"Tốt nhất anh thật sự có việc." Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt không kiên nhẫn.
Đi ra đi vào lần này lại phải thay quần áo vô trùng.
Lục Thâm bị sự lạnh lẽo của cô làm đông cứng: "... Cô, cô đi ăn cơm trước đi,
tôi đến thay."
Thẩm Loan: "Ai bảo anh tới?"
Lục Thâm rất muốn đáp: Sao, tôi không thể chủ động sao?
Nhưng mà trên thực tế, anh ta không: "... Tam ca."
"Ngài ấy liên lạc với ông Trâu chưa?"
"Tôi không biết."
Thẩm Loan rời đi, trước khi đi không phải dặn dò, mà là cảnh cáo Lục Thâm:
"Anh sốc lại tinh thần tỉnh táo đi, một khi dụng cụ xuất hiện bất thường, bác sĩ ở
ngay cạnh, trực tiếp ấn chuông."
Cần cô lắm mồm sao? Tiểu gia không phải đứa thiểu năng!
Nhưng Lục Thâm cuối cùng vẫn đồng ý: "... Tôi biết rồi."
Thẩm Loan tìm được Hồ Chí Bắc.
"Đã liên lạc được với đảo, nhưng người nhận điện thoại nói ông Trâu ra biển hái
thuốc, trên người ngoài máy GPS định vị thì không còn bất cứ công cụ có thể
liêc lạc nào khác, họ sẽ căn cứ vào định vị ra biển tìm người, khi nào tìm được
sẽ đưa ông ấy đến đây."
Thẩm Loan: "Mất bao lâu?"
Hồ Chí Bắc im lặng.
"Nói đi."
"... Chậm thì hai ngày, nhiều thì một tuần."
Một tuần chắc chắn không được!
Nhưng ngoài đợi, trước mắt Thẩm Loan cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Đột nhiên —
"Phương thuốc lúc trước còn không?"
"Cái gì?"
"Lúc trước ông Trâu đã kê đơn cho Quyền Hãn Đình!"
"Có." Hồ Hai mắt Chí Bắc tỏa sáng: "Ngoài phương thuốc, còn có cả thành
phẩm."
Thẩm Loan: "Đưa hết cho tôi."
"Cô muốn làm gì?"
"Giao cho bác sĩ, để họ đối chiếu thành phần, xem có thể cho Quyền Hãn Đình
uống để giảm bớt tình trạng này không."
Mười lăm phút sau.
Hồ Chí Bắc chỉ vào mấy thứ trên bàn: "Tất cả đều ở đây."
"Nhiều như vậy?" Người phụ nữ nhướn mày.
"Mỗi ngày đều phải uống, còn phải phối hợp ngâm suối nước nóng, tăng thêm
phụ trợ."
Thẩm Loan rũ mắt, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, cho dù Hồ Chí Bắc cách gần
đến vậy cũng rất khó thấy rõ được bây giờ cô đang nghĩ gì.
Cất hết mấy thứ đó vào túi, Thẩm Loan xoay người xuống tầng ngầm.
"Đợi đã..."
Dừng bước quay, dò hỏi: "Tam gia còn muốn nhắn nhủ gì sao?"
"Để tôi xuống, cô đi ăn cơm đi."
"Không cần, chưa đói."
"Nhưng cô cứ vậy... Không thể có thêm người ngã xuống."
"Yên tâm, khi nào đói tôi sẽ ăn."
Nói xong, đi nhanh xuống dưới.
Hồ Chí Bắc nhìn bóng dáng cô đi xa, trong lúc nhất thời cắn răng rồi lại thở dài.
Nói cô có tình, vậy sao lúc trước lại không để ý đến lão lục, mỗi câu mỗi chữ
đều hận không thể bóp nát trái tim cậu ấy.
Nhưng nói cô vô tình, lúc cần chăm sóc lão lục, vội trước chạy sau cũng là cô.
Haizz...
Nghiệt duyên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT