Một ly trà sữa, một hồi hiểu lầm.
"Cháu đang trừng phạt Quyền Hãn Đình, đồng thời cũng không buông tha chính
mình. Thế nhưng cháu đã quên, cậu ấy không phải kẻ thù của cháu, cậu ấy là bố
của Tán Tán, một người đàn ông yêu cháu ngay cả chết cũng không dám chết ở
trước mặt cháu."
"Xin lỗi, hôm nay dì nói hơi nhiều." Lệ Hiểu Đàm rũ mắt, áo khoác vắt trên vai
có hương vị cô đơn, cũng đủ diễm lệ, lại không phong trần: "Cháu coi như dì
uống say đi, ngày hôm sau cái gì cũng sẽ quên hết."
Nói xong, cô ấy xoay người rời đi, nhẹ nhàng đi lên cửa phòng.
Ban đêm, Thẩm Loan lăn qua lộn lại không có thể ngủ.
Trong đầu một lần lại một lần quanh quẩn lời nói kia của Lệ Hiểu Đàm, còn có
sự hoảng hốt không rõ.
Sáng sớm hôm sau lại tập thể dục buổi sáng trễ.
Chờ ăn xong cơm trưa, lời nói kia của Lệ Hiểu Đàm đã phai nhạt bên tai cô,
nhưng cảm giác hoảng hốt lại không vứt đi được.
Giống như có việc gì không tốt sẽ xảy ra...
Cảm giác này đã ứng nghiệm vào buổi chiểu.
"Cút ngay -" bên ngoài truyền đến giọng nói tranh chấp.
Ánh mắt Thẩm Loan hơi rùng mình, mới vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Hồ Chí
Bắc một chiêu hạ gục hai tên vệ sĩ, đỏ mắt muốn xông vào.
"Dừng tay!"
Thẩm Loan kịp thời xuất hiện, quát lui một đám vệ sĩ nhận được tin tức chạy
tới.
Giây tiếp theo, cánh tay đã bị ông ta túm chặt kéo ra bên ngoài.
Thẩm Loan tận lực đuổi kịp bước chân của người đàn ông, hít sâu: "Xảy ra
chuyện gì?"
Hồ Chí Bắc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô một cái: "Không phải cô ngóng
trông lão Lục chết sao? Hiện tại như cô mong muốn!"
Mí mắt Thẩm Loan nháy mãnh liệt, huyệt Thái Dương truyền đến một trận đau
đớn: "... Ngài, có ý gì?"
"Đưa cô đi gặp mặt cậu ấy lần cuối cùng."
Cả người run lên.
Ông ta cười đến tàn nhẫn: "Như thế nào, sợ? Không phải cô nên vỗ tay trầm trồ
khen ngợi sao?"
Thẩm Loan tránh thoát sự kiềm chế của anh ta, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng,
nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ánh mắt của cô đang run rẩy, cánh môi
hiện ra một vẻ tái nhợt không bình thường.
Chỉ là cằm vẫn giơ lên độ cung quật cường.
Lại có vẻ giả vờ bình tĩnh mạnh mẽ.
"Quyền Hãn Đình làm sao vậy?"
"Đừng nói nhảm nữa, đi theo tôi!"
Lần này, không cần Hồ Chí Bắc duỗi tay túm cô, Thẩm Loan liền tự giác theo
đuôi.
Khi tới biệt thự số 1, trực tiếp đi thang máy xuống tầng.
Cách bài trí gần giống với sơn trang Đông Li, trước mặt là một phòng khám
ngầm tràn ngập ánh đèn trắng lạnh lẽo.
Một vách ngăn bằng kính, bên trong là phòng giải phẫu vô trùng, Quyền Hãn
Đình nằm trên bàn mổ, hai mắt nhắm nghiền, hai bên đầu vai trần hình như còn
lây dính vết máu.
Bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật, máy móc nối với ống dẫn, mà toàn bộ ống dẫn
lại cắm trên người Quyền Hãn Đình, đang hiển thị ra các hạng số liệu.
Thẩm Loan đứng ở phía bên ngoài kính, có thể nhìn rõ ràng tình huống bên
trong.
Gần như vậy, lại tựa như khoảng trời không thể nào vượt qua được, đầu này là
sôngs, mà đầu kia là- chết!
"Thấy không?" Hồ Chí Bắc đứng ở phía sau cô, giọng nói còn lạnh thấu xương
hơn so với ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trên cao chiếu xuống.
Thẩm Loan không nói tiếp, cứ như vậy nhìn chằm chằm thẳng vào bên trong,
hốc mắt chưa từng đỏ, càng chưa từng chảy nước mắt.
"Trái tim cô cũng thật cứng rắn, khó trách lão Lục nghĩ mọi cách, nên làm
không nên làm đều làm, vẫn không thể ấm."
Hồ Chí Bắc nhếch miệng châm chọc, xuyên qua tấm kính nhìn về phía bên
trong: "Cậu ấy cũng coi như mong sao được nấy, năm đó chết không thành, hiện
tại vừa lúc bổ sung."
"Câm miệng!" Thẩm Loan hung tợn quay đầu lại, giống như con báo tức giận
trừng mắt ông ta.
Chỉ liếc mắt một cái, Hồ Chí Bắc liền ngơ ngẩn.
Ánh mắt như vậy...
Giống như giẫm lên bờ vực, lại giống như treo trên dây thừng, chỉ vừa nhẹ
nhàng động một chút, sẽ có thể tan xương nát thịt.
Yết hầu Hồ Chí Bắc dường như bị người bóp chặt, rốt cuộc không nói nên lời
chế giễu nào.
Rất nhanh sau đó, Sở Ngộ Giang và Lục Thâm cũng chạy đến.
Một cánh cửa khác bên cạnh mở ra, Lăng Vân được đỡ từ bên trong ra.
Trên mặt cậu ta có vết thương, tay bị ván kẹp cố định, một con mắt còn sung
huyết sưng to, nhưng trên mặt lại vẫn dư lại vẻ tàn nhẫn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Loan đi đến trước mặt cậu ta.
Lăng Vân cái gì cũng chưa nói, nhìn cô một cái, sau đó đưa tay ra.
Mắt Thẩm Loan lộ ra vẻ nghi hoặc, đồng thời vươn tay, lòng bàn tay hướng về
phía trước.
Cậu ta giao cho cô một đồ vật.
Thẩm Loan mở ra: "Chìa khóa?"
"Người nhà họ Bình, dòng chính, ở phòng thẩm vấn bên cạnh, chỉ còn hai
tiếng."
Ánh mắt Thẩm Loan căng thẳng, hô hấp gần như ngừng lại.
Mắt cô nhìn chìa khóa trong tay, lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên
bàn giải phẫu hôn mê không tỉnh sau tấm kính.
Lúc này, Lăng Vân lại một lần nữa nói: "Lục gia nói, không cần phải quan tâm
tới ngài ấy."
Trong lòng Thẩm Loan vô cùng đau xót.
"Không có thời gian."
Cô cắn răng, lần thứ hai giương mắt, tơ máu hiện lên trên tròng trắng mắt, toàn
bộ hốc mắt đều phiếm màu đỏ tươi: "Sở Ngộ Giang -"
"Có."
"Dẫn, tôi, qua, đó."
"Vâng ——"
Hồ Chí Bắc nhìn về phía bàn giải phẫu, cười thê thảm: "... Tới lúc này rồi cậu
còn quan tâm tới cô ta! Cậu mẹ nó còn quan tâm cô ta! Quyền Hãn Đình, cậu
cái ngốc X!"
Lục Thâm vội chạy tới giữ chặt người lại: "Tam ca, anh bình tĩnh một chút!"
Cách một bức tường, bên cạnh chính là phòng thẩm vấn.
Bên trong không có ánh sáng, thâm trầm như u động.
Thẩm Loan bước vào trước, Sở Ngộ Giang theo sát ngay sau.
Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại, trong nhà một lần nữa chìm vào trong bóng
đêm.
Lạch cạch ——
Đèn sáng lên.
Lại chỉ có tia sáng yếu ớt còn sót lại.
Trên cây cột sắt trước mắt, một người đàn ông bị trói bằng dây thừng, mí mắt rũ
xuống, hiện nay gương mặt xanh lét, môi có màu đen tím.
Sở Ngộ Giang tiến lên, quan sát một lát, xác định: "Là trúng độc."
Cho nên Lăng Vân mới nói chỉ có hai giờ.
Thẩm Loan: "Nhớ cho rõ thời gian."
Sở Ngộ Giang thấp giọng xác nhận.
Thình lình phát hiện trên tay Thẩm Loan có máu, tập trung nhìn vào, là chính cô
tự véo mình thành như vậy.
Quả nhiên, trên chiếc chìa khóa cũng có.
Trong lòng anh ta nói không rõ cái cảm giác gì, nhưng anh ta biết nếu Lục gia ở
đây, nhất định vừa đau lòng lại vừa mừng thầm.
Hóa ra, không phải Thẩm Loan không hề quan tâm chút nào tới ngài ấy.
"Nước ớt."
Sở Ngộ Giang đột nhiên hoàn hồn, nghe rõ Thẩm Loan đang nói cái gì, lúc này
đi đến góc phòng, nâng một cái thùng gỗ lên.
Theo bước chân của anh ta, có thể nghe thấy tiếng nước lắc lư.
"Chỉ có nửa thùng."
"Đủ rồi. Cậu nâng mặt hắn lên."
Sở Ngộ Giang sửng sốt, ban đầu anh ta nghĩ muốn trực tiếp đổ xuống đầu, có
điều vẫn nghe theo.
Đối phương nhắm chặt hai mắt, giống như đang hôn mê.
Thẩm Loan tiến lên, trong tay cầm dao...
Vết thương cũ đã bắt đầu ngưng máu kết vảy, không có lỗ hổng mới, làm sao
nước ớt có thể phát huy tác dụng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT