Thẩm Loan cau mày.

"Nếu Bạch Trạch ở trong phòng, vậy thì gửi nuôi nó ở nơi này của em, nếu

không, anh lập tức rời đi, không lại quấy rầy em."

Thẩm Loan chưa kịp nói, Quyền Hãn Đình đã đi thẳng đến phía sau ghế sô pha,

khom người bắt được một quả cầu bằng bạc.

Thân thể xù xì cong lên một nửa, lúc này mới bị anh bắt lấy gáy, đôi mắt buồn

ngủ còn chưa mở ra, há mồm ngáp một cái, chòm râu cũng run theo.

"Sao lại ở chỗ này?"

Quyền Hãn Đình xách con hổ lên, vẻ mặt vô tội.

"Được rồi, bây giờ Bạch Trạch giao cho em." Nói xong liền đặt ở trên sô pha,

vật nhỏ không tỉnh lại, ngửa đầu ngủ tiếp.

Thẩm Loan: "..."

"Vậy anh đi trước."

"Đứng lại!"

Bóng dáng Quyền Hãn Đình dừng lại.

Thẩm Loan: "Anh nói, nhưng tôi không đồng ý."

"Chẳng lẽ không phải là cam chịu sao?"

"Quyền Hãn Đình, khi nào thì anh học được cách chơi xấu?"

"Loan Loan..."

"Mang hổ của anh trở về đi."

"Không!"

Thẩm Loan mở to mắt, không thể tin mà nhìn người đàn ông trước mặt nói

"không" với giọng điệu kiêu ngạo, thô bỉ và thô lỗ, như thể cô đang đọc một

cuốn tiểu thuyết huyền huyễn.

Tóm lại, rất khó nói.

"Đừng ấu trĩ như vậy, được không?"

"Bạch Trạch thích ở chỗ này của em."

"Tôi không thể nuôi một con hổ ở nhà, anh cũng nói, nó sẽ làm tổn thương Tán

Tán."

"Không đâu! Nó đã được huấn luyện chuyên nghiệp!"

Thẩm Loan dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên phản ứng lại:

"Huấn luyện chuyên nghiệp? Cho nên cắn chết con chó của Nghiêm Tri Phản?"

"Khụ..."

"Anh cố ý." Người phụ nữ nheo đôi mắt đẹp, nói một câu trần thuật.

"Ai bảo anh ta lấy danh nghĩa của con chó để đi với em mỗi ngày? Lại nói,

không phải em cũng thấy anh ta phiền sao? Một công đôi việc, em được thanh

tịnh, anh cũng vui vẻ."

"Tôi thấy con chó của anh ta phiền, cũng không muốn nhìn thấy con hổ của anh.

Đi hết đi!"

"Khó mà làm được..."

Hai mắt Thẩm Loan như sắp phun lửa, nghiến răng nghiến lợi: "Quyền Hãn

Đình!"

Anh nhanh chóng vươn tay ấn cô vào lòng, lòng bàn tay ấm áp vuốt lưng cô từ

trên xuống, ba phần lấy lòng, bảy phần trấn an.

Giọng nói trầm ấm chậm rãi trở nên dịu dàng: "Đây là quà tặng cho con trai. Dù

em không thích cũng không thể thay Tán Tán đưa ra quyết định."

Nói xong, buông cô ra rồi sải bước rời đi.

Vì sợ rằng nếu trễ một giây sẽ không thể để con hổ ở lại được.

Khi Thẩm Loan phản ứng lại, đã không có bóng dáng người đàn ông đâu.

Trong nháy mắt, đã thấy Tán Tán leo lên sô pha, nằm ở đối diện chú hổ con, đầu

đối đầu, đang tò mò nhìn nó.

Dưới ánh mặt trời, một đứa trẻ và một con hổ đang đắm chìm trong ánh sáng

vàng ấm áp, như một bức tranh tĩnh vật.

Chú hổ con vẫn đang ngủ, ngây ngây ngô ngô.

Tán Tán duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm hai cái lên đầu con hổ.

Lại nhặt một nhúm lông bạch kim khác, tiến lại gần, xem xét cẩn thận.

Ngược lại, lại khảy khảy chòm râu, chọc cho chú hổ con nửa mộng nửa tỉnh,

vặn vẹo hai lần.

Cậu bé như tìm thấy đồ vật gì đó vô cùng thú vị, trên môi dần nở một nụ cười.

Thẩm Loan nhìn thấy hết thảy, lông mày dần dần mềm mại, ý nghĩ muốn ném

thứ này ra ngoài cũng từ từ biến mất.

Giữ nó đi, con trai thích nó.

...

Bạch Trạch chính thức ở tại biệt thự của Thẩm Loan.

Cho nuôi ở bên ngoài, Quyền Hãn Đình thuê người chuyên môn đặc chế, ngoài

việc là nơi trú mưa gió cơ bản nhất, còn có hệ thống cho ăn tự động và môi

trường thông gió, nhiệt độ ổn định, có thể coi là đẳng cấp "xa xỉ".

Nhưng vật nhỏ không thích ở trong đó nên khi tìm được cơ hội thì lại lẻn vào

nhà.

Tán Tán tỏ ra rất thích thú với nó, có thể nhận ra rằng nó là một sinh vật nguy

hiểm hơn cả Samoyed, nên cậu bé đã rất cẩn thận khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc

với nó.

Con người có bản năng nhận biết nguy hiểm, dường như Tán Tán đặc biệt nhạy

cảm.

Mà chú hổ con cũng không dễ thân cận như Samoyed, đừng nhìn nó chỉ mới lớn

như mèo, nhưng ánh mắt không hề hiền lành, thậm chí có chút dữ tợn.

Ai đến gần nó liền nhe răng.

Chỉ có Quyền Hãn Đình mới có thể khiến nó nghe lời.

Thế nên, ai đó có lý do để đến thường xuyên—

"Anh đến gặp Bạch Trạch."

"Anh mang thịt sống đến cho Bạch Trạch."

"Anh đến cho nó ăn trưa."

"Anh phải cho nó ăn bữa tối, mọi người không thể làm được."

"..."

Lệ Hiểu Đàm tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đại lão rơi khỏi thần đàn

biến thành tên đàn em bận trước bận sau, sự ngưỡng mộ của cô ta đối với Thẩm

Loan đã lên một tầng cao mới.

Thường thì vào lúc này, Thẩm Loan sẽ cố gắng tránh xuất hiện trong phòng

khách.

Dù tiếc nuối nhưng Quyền Hãn Đình vẫn trân trọng khoảng thời gian được ở

bên con trai.

Tán Tán cũng không bài xích việc ở cùng anh, không chỉ cho anh sờ sờ ôm ôm,

còn để cho anh hôn mặt.

Có một lần khi Thẩm Loan bước ra từ phòng làm việc, mặc dù đã sớm chuẩn bị,

nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên vì sự thân thiết nhanh chóng giữa hai cha con.

Cô không khỏi nghĩ lại những lời của Lệ Hiểu Đàm -

Đối với một đứa bé, cha và mẹ là hai vai trò hoàn toàn khác nhau, dù một bên

có thể dành đủ tình yêu thương thì cuối cùng cũng sẽ có khuyết điểm...

Có lẽ thật sự nên tìm một người cha cho Tán Tán?

Cô như suy tư điều gì đó.

Quyền Hãn Đình không hề biết rằng người phụ nữ mà anh ngày đêm thương

nhớ lại lên kế hoạch bỏ gần tìm xa, muốn kiếm cha dượng cho con mình.

"Hắt xì--"

"Cậu không sao chứ?" Lệ Hiểu Đàm thấy vậy: "Có phải bị cảm lạnh hay không?

Đừng có lây cho Tán Tán, sức đề kháng của thằng bé kém lắm."

Quyền Hãn Đình: "Không sao, mũi ngứa thôi."

"Có lẽ ai đó đang nhắc đến anh."

Anh nghĩ, nếu là Thẩm Loan thì tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play