9 giờ rưỡi, các công ty đã ổn định chỗ ngồi.

10 giờ, buổi đấu giá hội đúng giờ tiến hành.

Sử dụng phương thức giơ bảng đấu giá, chẳng qua lần này chuyên nghiệp hơn

lần của Thẩm Xuân Hòa, chính quy và nghiêm khắc hơn nhiều.

Nhân viên công tác đều là công chức được nhà nước chỉ định.

Nửa đầu buổi, Lý Phục và Miêu Miêu không có giơ bảng.

Hai anh em Tống Chân và Tống Kỳ cũng im lặng là vàng.

Phần sau, hai bên đều ra tay.

"... Sinh học Thanh Lam 1 tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?"

Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, Miêu Miêu chỉ cầm bảng mỉm cười

chống đỡ.

Lý Phục ở bên cạnh lén lút bĩu môi: Giả tạo!

Miêu Miêu biết anh ta đang chửi thầm mình, hừ mũi nhẹ một một tiếng, ngạo

mạn lại kiêu căng.

Lý Phục: "..."

Tống Chân và Tống Kỳ cũng đang bàn tán về cô ấy —

"Mẹ nó, sinh học Thanh Lam này rốt cuộc từ xó xỉnh nào nhảy ra?" Trước đây

chưa bao giờ nghe thấy, không ngờ vừa ra tay đã hét1 tỷ.

"Không biết." So với em trai, Tống Chân bình tĩnh hơn nhiều.

"Chúng ta còn giơ không?"

"Giơ."

Tống Kỳ lập tức giơ bảng, quyền chủ động lập tức về tay họ.

Nhưng nghĩ lại, chẳng khác nào đáp tiền ra ngoài cửa sổ, tim đau như dao cắt.

Mắt Miêu Miêu không hề chớp, giơ bản tiếp.

Tống Kỳ ngồi không yên, hầm hừ quay đầu, mắt lạnh trừng người phụ nữ.

Miêu Miêu đón ánh mắt của người đàn ông, nhoẻn miệng cười, nhìn vừa dịu

dàng vừa vô hại.

Thật ra, cô rất thích cảm giác "Anh càng ngứa mắt, tôi càng lượn lờ".

Sướng!

Cả người Tống Kỳ không thoải mái, nụ cười của Miêu Miêu trong mắt anh ta

không khác gì khiêu khích và thị uy, tiếp tục giơ bảng, anh ta không tin mình

không bằng con đàn bà!

Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, anh ta thật sự không bằng.

Khi giá cả bị đẩy lên đến một tỷ tám, Tống Kỳ theo bản năng muốn giơ bảng,

lại bị Tống Chân ngồi cạnh ngăn lại.

"Anh?"

"Vượt dự toán rồi, thu tay thôi."

"Nhưng..."

"Quá 2 tỷ lấy một miếng đất lại không thể xây cao, cho dù giao thông tiện lợi,

vị trí được trời ưu ái, cũng không đáng cái giá này."

Lý trí quay lại, Tống Kỳ rũ xuống tay phải đang định giơ bảng.

Cuối cùng, người chủ trì tuyên bố mảnh đất thuộc về sinh học Thanh Lam.

Vẻ mặt Miêu Miêu không đổi, vẫn mỉm cười như đã dự liệu trước được kết quả

này.

Người chung quanh đứng dậy nói chúc mừng cô, Miêu Miêu đáp lại hết.

Lý Phục lịch sự gật đầu.

Trong đó không ít người đã từng tham dự buổi đấu giá của Thẩm Xuân Hàng:

"Tôi biết ngay mảnh đất này nhât định sẽ thuộc về hai vị, cho nên dứt khoát

không giơ bảng."

"Cũng không biết Thanh Lam giành để... tiến quân vào ngành sản xuất hay khai

thác trung tâm thương mại?"

Miêu Miêu: "Trước mắt còn đang tromg giai đoạn quy hoạch, chắc chắn sẽ rất

nhanh có kết quả thôi."

"Chúng tôi rửa mắt chờ mong!"

"Cảm ơn."

Hàn huyên xong, tan ngay tại chỗ.

Chờ Miêu Miêu và Lý Phục ký xong giấy tờ, phần lớn mọi người đã rời đi.

Tống Kỳ đứng bên sườn đang đợi người.

Lúc Miêu Miêu và Lý Phục lướt qua mặt anh ta, anh ta mở miệng —

"Hai vị nhìn hơi lạ mặt? Không phải người Kinh Bình đúng không?"

Lý Phục nhướng mày.

Nhưng Miêu Miêu cũng không ngạc nhiên, vừa rồi lúc đối diện, cô ấy đã cảm

nhận được địch ý của người này.

"Đúng là không phải."

"Sinh học Thanh Lam... Tôi ở Kinh Bình nhiều năm như vậy nhưng đây là lần

đầu tiên tôi nghe nói đến."

Miêu Miêu chỉ cười không nói.

Nhưng nụ cười ấy khiến Tống Kỳ cảm thấy vô cùng chói mắt.

"Sau lưng các người là ai?" Không hề nói không, anh ta đi thẳng vào vấn đề.

Miêu Miêu kinh ngạc: "Vị tiên sinh này, chúng ta quen nhau sao? Anh không

cảm thấy giọng điệu và thái độ của anh cực kỳ bất lịch sự không?"

"Tôi hỏi lại lần nữa, sau lưng sinh học Thanh Lam rốt cuộc là ai?"

Sắc mặt Miêu Miêu lạnh ngắt: "Tôi cũng lặp lại lần nữa, mong anh chú ý thái

độ nói chuyện của anh!"

"Cô —"

"A Kỳ."

"Anh Chân..."

"Đi thôi."

"Nhưng —"

"Đi."

Tống Kỳ lạnh lùng nhìn co ấy một cái rồi rời đi.

Miêu Miêu thu hồi tầm mắt, vỗ vỗ bản hợp đồng trong tay, quay đầu nhìn Lý

Phục: "Đi thôi, về báo cáo kết quả công tác."

"Ừ."

Hai người sóng vai ra ngoài.

"Đợi chút..." Sau lưng vang lên tiếng gọi.

Không thản nhiên như lúc đối mặt với Tống Kỳ, bóng lưng Miêu Miêu cứng đờ.

Giọng nói đó...

Xa lạ lại quen thuộc, bỏ mặc thời gian, xuyên qua ký ức, cứ như vậy đột nhiên

không kịp đề phòng chợt vang lên bên tai cô ấy.

Cô ấy thậm chí cứng đờ mất năm giây, mới từ từ quay đầu.

Người đàn ông đứng cách đó không xa, cả người mặc vest đen, thân hình cao

lớn thẳng tắp, gương mặt ấy mờ ảo rồi chồng khít với bóng dáng chôn sâu thẳm

nơi ký ức.

Là anh ta...

Thẩm Xuân Hàng!

Người mà nên ở Ninh Thành, cách xa cô ấy, cả đời sẽ không gặp mặt.

Giờ phút này, cứ như vậy không hề đoán được xuất hiện trước mắt cô ấy.

Thời gian rất ưu đãi anh ta...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play